Thiên Thanh Thiển, Thả Hành Thả Luyến

Chương 19: Gia Pháp (Thượng)

Ngày hôm nay trời cao trong xanh, gió thổi đinh đang đinh đang, ta ôm gối ngồi trên bậc cửa đếm kiến.

Ta đang chờ Bảo nhi, ta kêu nàng đi thư phòng hỏi Phạm Thiên Hàm xem chúng ta có thể ra ngoài thả diều không.

Nhưng Bảo nhi lần này đi, qua thời gian một chung trà rồi, ta chờ không nổi nữa, bèn quyết định đứng dậy đi tìm nàng.

Ta vừa mới chống cửa đứng dậy, thì bị Tiểu Thúy đang xông tới đụng một cú ngã trái ngã phải.

Tiểu Thúy là nha hoàn phụ trách quét dọn thư phòng, tuổi tầm tầm với Bảo nhi, hai người quan hệ rất tốt.

Tiểu Thúy ngẩng lên thấy là ta, gọi một câu phu nhân rồi kéo tay ta chạy vọt ra ngoài, vừa chạy vừa gào lên cái gì đó với ta, nhưng ta bị kéo nghiêng ngả lảo đảo, chỉ có thể cảm thán cô nàng này và Bảo nhi không hổ là bạn bè, vật họp theo loài.

Ta bị Tiểu Thúy kéo tới ngoài thư phòng. Cửa thư phòng khép hờ, từ trong vọng ra tiếng khóc thút thít, ta nhòm qua khe cửa, Bảo nhi đang quỳ trên đất, Tiêu Tử Vân ngồi trên ghế, mang theo nụ cười lạnh lùng âm độc.

Ta thầm kêu một tiếng hỏng rồi, từ lần trước gặp sư phụ, ta nhiều lần cảnh cáo Bảo nhi cách Tiêu Tử Vân thật xa vào, Bảo nhi thề thốt đáp ứng, dù có là bạc do Tiêu Tử Vân làm rớt, nàng cũng sẽ không đi lượm. Vậy mà nay vẫn rơi vào trong tay Tiêu Tử Vân!

Ta khoát khoát tay ý bảo Tiểu Thúy tránh đi, sau đó khoác lên bộ mặt tươi cười, đẩy cửa vào.

Ta có thể tưởng tượng khuôn mặt ta bây giờ có bao nhiêu nịnh bợ, bởi ta cười đến nỗi gió cứ vù vù thổi xuống cổ họng.

Ta chắn vào giữa Bảo nhi và Tiêu Tử Vân, nặn ra khuôn mặt cười: “Tử Vân biểu muội, xem ra Bảo nhi lại tăng thêm phiền toái gì uội hả?”

Không đợi cô ta đáp, ta lại xoay người mắng Bảo nhi, “Con tiểu tiện tỳ này, bình thường ta dạy bảo ngươi thế nào, đầu óc ngươi rốt cuộc là ngu độn tới cỡ nào? Ngươi cũng không để cho ta được bớt lo? Bây giờ ta lột da ngươi, xem ngươi còn làm mưa làm gió kiểu gì!”

Nói đoạn, ta vươn tay véo tai Bảo nhi, Bảo nhi liếc ta một cái, rồi bắt đầu khóc bù lu bù loa lên.

Tiêu Tử Vân nhếch miệng cười, “Tẩu tẩu cũng không cần phải diễn kịch cho ta xem, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, hôm nay Bảo nhi đã phạm vào gia quy, đương nhiên có gia pháp xử trí, không cần tẩu tẩu phải ra sức làm trò như thế.”

Ta cắn răng nhịn xuống, cười nói: “Tử Vân thật thích nói đùa, Bảo nhi tuổi còn nhỏ, khó tránh không hiểu chuyện, có chuyện gì không đúng ta kêu nàng nhận lỗi với muội là được rồi.”

Mũi chân ta khẽ huých vào đầu gối Bảo nhi một cái, Bảo nhi tức khắc rát cổ gào lên, “Biểu tiểu thư, Bảo nhi biết sai rồi, ngài đại nhân có đại lượng, tha cho ta đi.”

Bên này đang nháo nhào ầm ĩ, trong thư phòng bỗng tòi thêm một người.

Phạm Thiên Hàm nhíu mày, hỏi: “Có chuyện gì thế này?”

Tiêu Tử Vân giờ mới chậm rãi đứng lên khỏi ghế, nói: “Biểu ca, Bảo nhi trộm cái chặn giấy của huynh.”

*chặn giấy = trấn chỉ, nghe hay hay nhỉ.

Xí, có cái chặn giấy rách nát thôi mà.

Ta đang định biện hộ giúp Bảo nhi, Bảo nhi đã mở miệng nói: “Bảo nhi thấy cái chặn giấy đó giá trị không nhỏ, nhất thời nảy lòng tham, Bảo nhi biết sai rồi, cô gia tha cho ta đi.”

Ta nhìn vật chứng trình đường ở trên bàn, một cái chặn giấy bạch ngọc, có giá trị tới cỡ nào? Từng rương từng rương trân châu phỉ thúy mã não ở chỗ ta, Bảo nhi thấy còn chả thèm để tâm, nàng không thích mấy thứ vật ngoài thân ấy, nàng chỉ thích bạc, cái loại trắng bóc ấy, những thứ khác dù có giá trị hơn nữa nàng cũng không thèm.

Nếu Bảo nhi đã tự ôm cái tội danh đó vào người, đương nhiên là có lý do của nàng, ta cũng không tiện xen vào, chỉ có thể ở bên cạnh nói giúp: “Bảo nhi đều đã biết sai rồi, vậy thì thôi nhé, bất kể cái chặn giấy này đáng bao nhiêu ngân lượng, ta đền gấp đôi là được, coi như là ta mua nó được không?”

Phạm Thiên Hàm còn chưa lên tiếng, Tiêu Tử Vân đã cười khẩy một tiếng, nói: “Đây chính là gia truyền chi bảo của Phạm gia, từ hàn ngọc nghìn năm chế thành, giá trị có thể nói là liên thành.”

Nghe vậy, ta cẩn thận đánh giá lại tảng đá màu trắng vuông chằn chặn kia, không thể nhìn bề ngoài nha không thể nhìn bề ngoài nha.

Phạm Thiên Hàm trầm giọng nói: “Bảo nhi, ngươi có biết sai chưa?”

Bảo nhi vội vàng gật đầu: “Biết sai rồi.”

Phạm Thiên Hàm gật đầu nói: “Nếu đã biết sai, vậy xử phạt nhẹ thôi, Tử Vân, kêu Lý tổng quản đưa gia pháp lên.”

Ta nhịn cười, coi bộ dạng chân thật nghiêm túc của bọn họ, y chang như mỗi lần cha ta hù dọa ta: trầm mặt, quát bảo đưa gia pháp lên! Sau đó dì Tư sẽ mang văn phòng tứ bảo lên, vậy là ta ở trong phòng chép 《Nữ giới 》hai ngày.

Khi Lý tổng quản mang gia pháp lên thì ta cười không nổi nữa, đây chính là gậy thật trăm phần trăm.

Ta chắn trước mặt Bảo nhi, run giọng hỏi Phạm Thiên Hàm: “Huynh định làm gì vậy?”

Phạm Thiên Hàm không thèm để ý ta, nói với Bảo nhi: “Gia pháp quy định, phàm là kẻ phạm tội ăn cắp, nặng thì đánh một trăm, trục xuất gia môn; nhẹ thì đánh năm mươi. Ta niệm tình ngươi có ý hối cải, hôm nay chỉ đánh ngươi hai mươi, ngươi có phục không?”

Bảo nhi tái nhợt cả mặt, nói: “Bẩm cô gia, Bảo nhi phục.”

Ta đần mặt ra.

Mười lăm năm trước, ta nhặt Bảo nhi còn đang bọc trong áo bông từ cửa phủ vào nhà, đến nay tuy trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng chúng ta quả thật là tình như tỷ muội, ta tuyệt đối không cho phép có bất cứ người nào ăn hiếp Bảo nhi.

Ta xông lên định ngăn lại, Bảo nhi lại liều mạng nháy mắt ra hiệu với ta.

Ta ngẩn ra, Bảo nhi bị đánh đến co giật cả mặt rồi ư?

Ta hoàn hồn lại, xông lên chắn gậy của Phạm Thiên Hàm, kéo Bảo nhi đang quỳ trên đất lên, lớn tiếng quát: “Phạm Thiên Hàm!”

Gậy trong tay Phạm Thiên Hàm dừng lại phía trên cánh tay ta, thu trở về, nói: “Thanh Thiển, tránh ra.”

Ta nhét Bảo nhi ra sau người, không nhúc nhích.

Tiêu Tử Vân lạnh lùng nói: “Tẩu tẩu, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, cô ta trộm vật quý như vậy, ấn lý mà nói là phải đưa lên quan phủ, như bây giờ là đã nương tay rồi, tẩu tẩu đừng làm khó biểu ca nữa.”

Ta cắn răng nói: “Tiêu Tử Vân, ở đây không đến lượt cô nói chuyện.”

Bảo nhi bỗng nhiên từ sau ta chui ra, quỳ thụp xuống đất, nói: “Xin tiểu thư tránh ra, xin cô gia dùng gia pháp.”

Con bé không có tiền đồ này!

Phạm Thiên Hàm đẩy ta sang bên, tiếng vung gậy vù vù, từng gậy từng gậy rắn chắc giáng xuống người Bảo nhi.

Ta lại định xông lên lần nữa, Tiêu Tử Vân bất thình lình túm lấy vai ta từ phía sau, lực đạo không mạnh không nhẹ, vững vàng giữ lấy ta, còn khiến ta không thể di động lấy một li.

Cô ta lo lắng khuyên nhủ bên tai ta: “Tẩu tẩu, biểu ca cũng là bất đắc dĩ thôi, không quy củ không thành phương viên…”

*phương viên ~ vuông tròn, quy tắc, quy cách…

Ta liều mạng muốn cạy bàn tay Tiêu Tử Vân ra, không có kết quả, trơ mắt nhìn từng gậy của Phạm Thiên Hàm đánh lên người Bảo nhi, ta cũng chỉ có thể vô lực cầu xin: “Phạm Thiên Hàm, đừng đánh nữa…”

Phạm Thiên Hàm nghe vậy nhấc mắt lên nhìn ta, chỉ một cái liếc mắt ấy, tim ta nháy mắt như bị một đôi tay nắm lấy, chầm chậm siết lại.

Sau một chốc, Phạm Thiên Hàm đã thu gậy, Tiêu Tử Vân đã buông ta ra, ta vẫn còn kịch liệt kinh hoàng, chỉ biết ngơ ngác đứng đó.

Bảo nhi giãy dụa đứng lên, kéo tay ta, nói: “Tiểu thư, đừng khóc, Bảo nhi không đau.”