Tiểu Tỷ Tỷ! Đừng Lười Biếng!

Chương 37: Ma Tôn Yêu Nghiệt Lại Yêu Đương 7

Liễm Thâm có hơi đỏ mặt,khuôn mặt Ân Ly gần anh sát đến vậy,hơi thở cũng dồn đập.

Đôi mắt cô to đến lạ,chiếc mũi thanh cao.

Nhưng Ân Ly cũng chả để ý đến Liễm Thâm mà lùi lại,định quay đầu đi.

Nhưng lại bị Liễm Thâm giữ tay lại.

Liễm Thâm nhìn thấy Ân Ly muốn đi liền không nhịn được mà giữ cô lại,nhìn thẳng vào mặt cô.

"Nàng muốn đi đâu?"

"Ngươi ngủ suốt mấy ngày,còn không cho ta nghỉ ngơi?"

Ân Ly bỏ tay Liễm Thâm ra,vốn dĩ lực nắm tay cô Liễm Thâm cũng không mạnh.

Liễm Thâm nhìn Ân Ly thì tâm tình có chút rối ren.

Anh đã ngủ mấy ngày rồi sao?

Nhưng anh lại cảm thấy rất nhẹ nhàng,rõ là vết thương nặng đến vậy mà.

Cô,đã làm gì?

"Nàng,làm gì trên tay ta?"

Liễm Thâm nhìn vào một vết hoa văn màu đen kì lạ sau cổ tay,rõ ràng là có sau khi anh bị bất tỉnh.

Nhìn về phía Ân Ly thì thấy cô hờ hững cầm một bịch thuốc ném đến chỗ anh.

"Ngươi tưởng ta có lòng tốt giúp ngươi sao?Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao,vết thương của ngươi là do lâu ngày,ta đã giúp ngươi trị khỏi,nhưng mỗi tháng vào ngày trăng tròn, ngươi sẽ phải đến tìm ta lấy thuốc,vết hoa đen kia sẽ tái phát nếu ngươi không tìm ta.

"

"Ngươi là ma tộc,tất nhiên không thể là bạn.

"

Ân Ly quay lưng lại,vẫn tự nhiên gói mấy túi thuốc sắc trên bàn mà không để ý Liễm Thâm đã thay đổi sắc mặt u ám đến nhường nào.

Cục diện bỗng im lặng cho đến khi Liễm Thâm bỗng đột nhiên cười lên.

"Haha!Hoá ra là nàng muốn bẫy ta sao,nàng chơi đùa ta?"

Hoá ra,nàng ta đã lên kế hoạch để ta phải dựa vào nàng ta.

Bỉ ổi.

Vậy mà ta lại tin tưởng nàng ta.

Ân Ly đứng sau liền cảm thấy một bầu u ám,liền ngay tức khắc bị một sức lực mạnh nào đó ép quay lại,chưa kịp định hình ra thì bị Liễm Thâm đáp cánh môi lành lạnh xuống.

Nụ hôn rơi xuống khiến cô cảm giác được mùi vị máu tanh,thêm thập phần u ám.

Liễm Thâm càng quấy bên trong môi cô,chiếm đoạt từng hơi thở,triền miên quấn quýt.

Ân Ly có vẻ bị động,liền cứng ngắc quay đầu ra một chút.

Nhưng hành động đó khiến Liễm Thâm hiểu nhầm Ân Ly ghét bỏ nụ hôn này,liền dang tay đang để giữ tay cô buông ra,lấy gọn một tay nắm lấy hai tay cô,đẩy cô lùi xuống tường,tay kia ôm lấy gáy cô mà ấn mạnh,khiến nụ hôn này đi sâu hơn.

Ân Ly bị ép vào tường,chưa kịp kêu đau thì lại bị Liễm Thâm chèn ép đến không thở nổi.

Đôi mắt đầy tơ máu của anh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Ân Ly.

Anh tách môi ra,nhưng tay thì lại bóp lấy má cô.

"Nàng tưởng trêu đùa ta dễ vậy sao?Vừa hay,ta cũng cảm thấy hình như ta cũng yêu nàng rồi.

Yên tâm,nàng dù thế nào cũng thuộc về ta.

"

Liễm Thâm càng bóp mạnh mặt Ân Ly hơn nữa.

"Ta sẽ khiến nàng chỉ thuộc về ta,hằng đêm ân ái,nghe nàng gọi tên ta, chỉ có mình ta nhìn thấy dáng vẻ của nàng lúc đấy,trong mắt chỉ có ta mà thôi.

Nàng hiểu không?"

Ân Ly mở mắt thật to nhìn Liễm Thâm,tưởng như là mình nghe lầm.

Liễm Thâm như hiểu ý cô,mà cười lên.

Nhưng nụ cười này,theo cảm giác của cô,nó rất nguy hiểm.

"Nàng không nghe nhầm,ta đi.

Nàng không phải đợi lâu đâu,nương tử của ta.

"

Khi Liễm Thâm đã đi hồi lâu,Ân Ly mới thở nhẹ lại,nhìn tay mình vừa che miệng vừa ho mà cố nhịn khi nãy,thấy máu đen.

*************

Ân Ly sau một hồi sắp xếp ổn thoả xong mọi chuyện,liền về Lâm Viên Môn,về thư phòng của mình.

Im lặng đến lạ.

À,cẩu hệ thống có việc bận,đi rồi.

Đúng là đáng cười mà.

Tạo nghiệp thì phải chịu nghiệp thôi.