Tôi Bị Hệ Thống Check In Du Lịch Trói Chặt

Chương 50

Trải nghiệm 3 ngày 2 đêm ở homestay Chanh Dây nhanh chóng kết thúc, tuy ban đầu chị đã Phương nói là nếu cô ở thấy hài lòng thì sẽ trả công vẽ tranh cho cô.

Nhưng có thể ở trong nơi này 3 ngày 2 đêm, Đường Tư Kỳ đã cảm thấy bản thân được hời rồi.

Nên cô không nhắc tới chuyện bảo chị Phương trả tiền cho mình nữa.

Thậm chí nghĩ đến trình độ mèo cào của mình, cô đều cảm thấy mình kiếm lời, rất ngại.

Lúc tạm biệt chị Phương, chị Phương cũng thấy rất hài lòng.

Chị Phương đã thấy phản hồi của dân mạng, chị vui vẻ nói: "Tiểu Kỳ, chị vốn nghĩ là em không bắt buộc phải vẽ giúp chị, không ngờ em lại thật sự vẽ homestay đăng lên Dianping, hơn nữa còn vẽ rất đẹp!"

Đường Tư Kỳ cười nói: "Là homestay của chị quá tốt, làm em rất muốn vẽ tranh."

Chị Phương rất hài lòng, nói: "Ừm, còn có chuyện này muốn bàn với em, chị hi vọng homestay có thể dùng tranh em vẽ để tuyên truyền, tương đương với việc dùng cho mục đích thương mại. Chị định trả em 2000 tệ, em thấy sao?"

Đường Tư Kỳ sửng sốt, vội vàng từ chối: "Chị Phương, có thể ở nơi đẹp như thế này đối với em mà nói đã là may mắn rồi, tranh của em chị muốn dùng thì cứ dùng, không cần phải trả thêm tiền cho em đâu."

Chị Phương lắc đầu cười: "Hai chuyện này không giống nhau, chị cho em ở đây, em giúp chị viết review là đã thanh toán xong, nhưng giờ chị muốn dùng tranh của em cho mục đích thương mại, là kiểu ký kết hợp đồng với nhau, nếu em không nhận tiền, chị cũng không dám tùy tiện sử dụng, có phải không?"

Đường Tư Kỳ nghe vậy thì đã hiểu rõ ý của chị Phương, chỉ là cô vẫn thấy rất ngại: "Em cũng không vẽ nhiều lắm, 2000 tệ hơi nhiều rồi."

Dù gì 3 ngày 2 đêm ở đây các cô đều thấy vô cùng hài lòng, hơn nữa cô cũng không vẽ nhiều tranh, chỉ có 3 bức vẽ toàn cảnh homestay, 2000 tệ thật sự cao hơn báo giá từ trước đến nay của cô nhiều.

Chị Phương cười nói: "Nếu như em thấy hơi nhiều thì giúp chị vẽ thêm là được."

Đã nói đến mức này, hơn nữa chị Phương cũng rất thích tranh của cô, Đường Tư Kỳ không từ chối nữa: "Được ạ, em sẽ vẽ thêm 2 bức tranh cho homestay, chị có thể dùng cho mục đích thương mại."

Sau khi bàn bạc cẩn thận, hai người bắt đầu ký kết hợp đồng, chị Phương chuyển 2000 tệ qua Wechat cho Đường Tư Kỳ, sau đó lái xe đưa 3 người họ về nội thành.

Sau khi rời đi, Đường Tư Kỳ nhìn ví Wechat nhiều hơn 2000 tệ, cô vẫn cảm thấy thật không chân thực.

Lần này ra ngoài chơi, không những được ở trong homestay đẹp vô cùng mà còn được thêm 2000 tệ.

Có thể nói, trước đây cô chưa từng dám mơ đến những điều này.

Cô vẫn còn đang ngơ ngác thì điện thoại bỗng rung lên, là bố cô gửi tin nhắn tới.

"Tư Kỳ, con vẫn ở Hàng Châu chơi à? Con còn tiền không, tháng này bố có lương hưu rồi nhưng không cần tiêu mấy, có cần bố gửi tiền cho con không?" Đường Duệ Thanh giả vờ thuận mồm hỏi.

Ở chỗ đắt như vậy, làm sao còn tiền được chứ?

Ông biết tính cách con gái mình, vịt chết mạnh miệng, không có tiền phải chịu đói cũng không đòi tiền bố mẹ.

Nhưng ông không thể để con gái mình bị đói, tất nhiên phải chủ động nói trước rồi.

Trong suy nghĩ của ông, con gái hết tiền, dù nó muốn giấu cũng sẽ để lộ sơ hở, nhưng không ngờ con bé lại gửi tin nhắn thoại qua, hơn nữa nghe giọng nói cũng biết nó đang rất vui vẻ.

Tiểu Kỳ: "Bố, ban nãy con vừa bán được mấy bức tranh, được 2000 tệ!"

Lão Đường: “Hả? Mới bán tranh? Bán cho ai thế?”

Đường Duệ Thanh nghe tin nhắn mà không hiểu ra sao, ông thấy rất bất ngờ, con bé còn đang đi chơi đấy, vậy mà cũng có mối làm việc?

Tiểu Kỳ: “Con vẽ tranh minh họa Hàng Châu, có chị chủ homestay thích tranh con vẽ, chị ý mời con đến homestay ở miễn phí 2 đêm, có bao gồm bữa sáng, hoàn cảnh tốt lắm, là biệt thự hẳn hoi đấy, đẹp cực kỳ, con vẽ mấy bức tranh cho chị chủ, chị vừa gửi con 2000 tệ đây. [Ảnh chụp màn hình]”

Đường Duệ Thanh nhìn ảnh chụp lịch sử giao dịch Đường Tư Kỳ gửi tới, ông thấy thật khó mà tin nổi.

Hóa ra biệt thự trong bài đăng là người ta cho con gái ông ở miễn phí?

Đường Tư Kỳ nhìn bên bố vẫn hiện “Đang nhập” mãi, một lúc vẫn chưa thấy tin nhắn, chắc bố cô đang viết rồi xóa, xóa rồi lại viết.

Một lúc sau Đường Tư Kỳ mới thấy bố cô trả lời.

Lão Đường: “[Lợi hại. jpg], con cũng đừng mải chơi, có công việc thì phải nhanh chóng làm cho xong.”

Đường Tư Kỳ bĩu môi, cô có mải chơi đâu, cô đã vẽ xong rất nhiều tác phẩm đấy thôi.

Đường Duệ Thanh nói chuyện với con gái xong thì ngồi một chỗ suy nghĩ hồi lâu, tiêu hóa tin tức con gái nói.

Con bé thật sự kiếm 2000 tệ nhờ việc vẽ tranh?

Ông nhìn ảnh chụp lịch sử giao dịch mà con gái gửi, cười haha, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho lão Từ.

"Lão Từ, có rảnh không? Ra ngoài uống trà đi."

"Haha, không đi đâu, tôi vẫn còn đang hầm móng giò đây, hay là tối nay ông tưới nhà tôi ăn đi."

"Được, tôi thích ăn móng giò nhất."

"Tiểu Kỳ vẫn còn ở Hàng Châu chơi à?"

"Aizz, con bé này, tôi mới nói chuyện với nó, bọn trẻ bây giờ đúng là, mấy hôm trước nó còn ở homestay, to như cái biệt thự ấy, lại còn là biệt thự gần Tây Hồ, ông nói xem, thế thì phải đắt đến mức nào chứ! Kết quả nó bảo tôi là nó không mất tiền! Người ta còn trả 2000 tệ mua tranh của nó…"

Từ Hiến: “… Hay là đợi lúc ông đến ăn cơm rồi nói chuyện tiếp đi."

"Ha ha… Vừa nhắc đến con cái là tôi lại lắm chuyện rồi."

Hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tính Đường Duệ Thanh thế nào Từ Hiến hiểu rất rõ, ông quyết định xào thêm một món nhắm rượu, hôm nay lão Đường vui vẻ, chắc phải uống mấy chén.

Đường Tư Kỳ cùng Cơm Cháy và Quýt quay lại nội thành, bọn họ vẫn tiếp tục ở nhà nghỉ tập thể, chỉ là ngày nghỉ của Quýt sắp hết, trước khi đi, cô ấy muốn cảm ơn Tiểu Kỳ, nếu như không có Tiểu Kỳ thì hai hôm nay cô và Cơm Cháy cũng không được ở homestay chất lượng tốt như vậy.

Quýt và Cơm Cháy thương lượng, sau đó tới hỏi Đường Tư Kỳ: "Tiểu Kỳ, tớ sắp phải về Quảng Tây, cậu còn muốn đi chỗ nào ở Hàng Châu nữa không? Tớ và Cơm Cháy đi cùng cậu."

Thật ra hành trình ở Hàng Châu của Đường Tư Kỳ cũng đã gần như hoàn tất rồi, chỉ là lúc trước cô có nhận nhiệm vụ check in chủ đề “Tân Bạch nương tử truyền kỳ”, còn phải diễn lại cảnh phim đặc sắc nữa.

Trước đó vài hôm cô có thời gian đi Đoạn Kiều, nhưng vì nhiệm vụ này quá xấu hổ nên cô lại thôi.

Cô thậm chí còn nghĩ, hay là bỏ nhiệm vụ này vậy.

Nhưng giờ Quýt và Cơm Cháy chủ động hỏi cô muốn đi đâu, cô do dự nói: "Thật ra, đúng là tớ có chỗ muốn đi… Hơn nữa nếu chỉ mình tớ đi thì không làm nổi…"

Cơm Cháy thấy Đường Tư Kỳ ấp a ấp úng bèn ôm vai cô, nói: "Có gì mà Cơm Cháy đây không làm được ư? Cậu cứ nói đi, tớ tiếp tới cùng!"

Quýt cũng nói: "Đúng đấy, có gì khó khăn cậu cứ nói thẳng ra."

"Ừm… Chính là, thật ra tớ muốn… Tớ muốn đến chỗ quay phim “Tân Bạch nương tử truyền kỳ”, sau đó diễn lại một đoạn ngắn trong phim."

Quýt và Cơm Cháy nghe xong thì há hốc mồm, vẻ mặt như đang muốn nói “Tớ không nghe nhầm chứ”.

Hai người nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng phát ra tiếng cười kinh thiên động địa.

"Hahahahaha, tớ không nghe nhầm chứ? Tiểu Kỳ, cậu giấu sâu quá đấy!"

"Hahahahaha, yêu cầu này của cậu đúng là rất mới lạ, tớ thật sự không nghĩ ra nổi!"

Đường Tư Kỳ ngại ngùng gãi đầu: "Nếu các cậu thấy yêu cầu này quá ngốc, thì hay là… hay là thôi vậy…"

Trừ lần check in trước thì còn phải diễn 4 cảnh nữa.

Quýt lau nước mắt vì cười quá nhiều: "Làm chứ làm chứ, nhưng mà chỗ quay “Tân Bạch nương tử truyền kỳ” ở Hàng Châu cũng chỉ có vài nơi thôi, ta tớ nghe nói đa số đều quay ở Nam Kinh và Trấn Giang."

"Đúng nha, nhưng mà có một cảnh nhất định phải quay ở Hàng Châu." Cơm Cháy khẳng định.

"Chỗ nào thế?"

"Gặp gỡ Đoạn Kiều! Cảnh kinh điển như vậy, chắc chắn phải quay ở Đoạn Kiều rồi."

Đường Tư Kỳ che mặt: "Nhưng mà… đoạn đấy có phải ngốc lắm không."

"Không không không, cảnh thay đổi nội tâm như vậy mới thú vị chứ, hôm nay không phải cuối tuần, du khách ở Đoạn Kiều cũng không nhiều, đi thôi, còn chờ gì nữa, bây giờ chúng ta lập tức đi Đoạn Kiều thử xem sao." Cơm Cháy không do dự kéo Đường Tư Kỳ ra ngoài.

Quýt cười không đứng nổi, đi theo phía sau họ.

Nhà nghỉ cách Đoạn Kiều không xa, ba người đi bộ tới đó.

Hôm nay du khách đến Đoạn Kiều đúng là không nhiều như cuối tuần, đây là cơ hội tốt!

Cơm Cháy lấy điện thoại, mở đoạn phim hai nhân vật chính gặp nhau ở Đoạn Kiều ra xem.

Diệp Đồng đóng vai Hứa Tiên, Hưa Tiên nhặt được kim sai của nương tử bên Tây Hồ, hắn thở hồng hộc vừa chạy vừa lớn tiếng gọi nương tử.

Bạch nương tử đang ngồi ở lương đình bên hồ nghỉ ngơi cũng nghe thấy tiếng Hứa Tiên, nàng vịn cột đứng dậy, nhìn về phía chàng, sau đó cất tiếng gọi, hai người chạy về phía nhau, gặp nhau ngay giữa Đoạn Kiều.

Đường Tư Kỳ xem xong đoạn phim, cô lập tức có suy nghĩ muốn hủy nhiệm vụ… Diễn đoạn này trước mặt mọi người, thực sự quá đáng sợ.

Cơm Cháy lại hưng phấn không thôi: "Đoạn này không tồi, tâm trạng, lời thoại phong phú, hơn nữa các cậu xem này, vừa đúng 3 nhân vật, Hứa Tiên, Bạch nương tử và gậy đánh uyên ương - Tiểu Thanh. Ha ha ha ha ha! Tớ thấy tớ diễn Tiểu Thanh thì tốt hơn, Tiểu Kỳ diễn Bạch nương tử, Quýt diễn Hứa Tiên có được không? Hai người một tóc dài một tóc ngắn, vừa đúng."

Quýt nhún nhún vai, tỏ vẻ bản thân không có ý kiến, Đường Tư Kỳ yếu ớt nói: "Cho tớ chút thời gian, tớ phải xây dựng tâm lý."

Cơm Cháy ở bên cạnh hung hăng nói: "Ai dô, có khó lắm đâu, nào nào, chúng ta diễn tập thử trước."

Cô ấy còn thấy chưa đủ, lại đi tìm hai bạn nam, kéo bọn họ gia nhập hàng ngũ diễn kịch.

"Hai cậu cầm điện thoại quay giúp tớ nhé."

Hai anh đẹp trai không hiểu ra sao mà gia nhập vào đội ngũ cosplay.

Một người trong đó quay Đường Tư Kỳ, một người khác quay Quýt.

Đường Tư Kỳ không có thời gian xây dựng tâm lý, chỉ có thể nhắm mắt, chờ bạn nam kia hô bắt đầu, cô ngồi ở đó lo lắng chờ đợi, ngồi ở trong đình căn bản không nghe được tiếng của Quýt, vậy là bạn nam cầm điện thoại kiêm luôn chức đạo diễn: "3, 2, 1, bắt đầu!"

Đường Tư Kỳ làm bộ như nghe thấy tiếng gọi của Hứa Tiên, cô nhìn về phía Đoạn Kiều.

"Cắt! Không đúng!" Ban nam để điện thoại xuống: "Biểu cảm với động tác của cậu không đúng."

Đường Tư Kỳ:???

Cơm Cháy đang đứng một bên xem trò vui chờ đến lượt:???

Bạn nam ôm cột đình, động tác xoắn xuýt, vẻ mặt thâm tình: "Quan nhân!"

Trong giọng nói vừa có oán trách vừa có nhớ thương, đúng là đã tái hiện lại 100% tinh túy của phim truyền hình.

Đường Tư Kỳ và Cơm Cháy sửng sốt, đây rõ ràng là đại thần mà!

Đường Tư Kỳ nuốt nước bọt, nói với bạn đó: "Hay là cậu diễn Bạch nương tử nhé?"