Yêu Người Bất Chấp

Tháng Năm, Thiên thần và Ô tím

“Tháng năm trôi qua nhanh quá

Giấc mơ kia như đang dần tan vỡ…”

Vậy là “tháng Năm” hay là “tháng năm”, tôi không thể biết…

Nhưng vừa vặn lại rất hợp với mối tình của tôi.

Tôi gặp em lần đầu nơi góc phố ấy, trong một chiều tháng Tư mưa tầm tã, lúc ấy là cuối xuân, chẳng hiểu sao lại có một cơn mưa như thế. Em mặc chiếc áo phông trắng, giơ chiếc áo khoác lên che đầu, va vào người tôi như một thiên thần. Tôi mất thăng bằng, nhưng không ngã, lại đánh rơi chiếc ô tím trong xuống nền đất. Em rối rít xin lỗi tôi, tôi nói không sao, nhặt ô lên định đi về.

- Cậu gì ơi, cho tôi biết tên được không? - Em nói.

Tôi lại cảm thấy không cần thiết, chỉ là rơi cái ô thôi, hỏi tên làm gì. Nên đột nhiên bật mode cục súc:

- Hữu duyên tương ngộ, có duyên chết liền…

Vẻ mặt em lúc đó cứng đờ lại, có lẽ không nghĩ tới một đứa con gái tím mộng mơ có thể “bật” như thế!

Hình ảnh cậu trai với chiếc áo phông trắng mờ dần trong màn mưa, em cũng đẹp trai đó chứ, nhưng chị không thích!

Vội vàng trở về nhà, làm bài tập, lướt web rồi đi ngủ. Tôi không phải là một cô gái đẹp, đúng ra là tầm thường, nên cực kỳ cảnh giác với bất kỳ một thằng con trai nào muốn “tới gần” tôi. Có thể mọi người thấy tôi khá quái dị, nhưng tôi chỉ muốn làm anh em với mọi người, hồi cấp 2 chơi với lũ con trai trong lớp cũng là loại quan hệ anh em bạn dì.

Mấy tuần sau, khi tôi đang đi loanh quanh Vincom mua đồ ăn thì đột nhiên nhìn thấy em. Hôm nay em mặc một bộ đồ phối đúng kiểu hút ánh nhìn của gái, trông cực kỳ trẻ trung năng động. Lúc đó tôi đã quên mất em là ai, chỉ làm theo bản năng thấy trai đẹp là sáng mắt lên, lập tức lôi ngay điện thoại ra chụp. Ai ngờ mình chụp người ta gây chú ý quá, em liếc mắt qua chỗ tôi, tôi vội vàng cất điện thoại, giả bộ ngó lơ đi chỗ khác rồi đi mất. Run rủi thế nào lúc lấy xe thì cái xe bên cạnh xe tôi hú còi liên hồi, tôi nhìn quanh, thấy ngay nụ cười ranh mãnh của em. Em quay quay cái chìa khoá trên ngón tay, đi tới phía cái xe, cố ý lách sang bên phải của xe em, chen vào chỗ tôi đang đứng.

- Chị gái, sao hôm trước không cho em biết tên? Ghét em à?

Tôi không trả lời em. Em cúi xuống thấp hơn để nhìn tôi.

- Hay là… thích em rồi, ngại nên chạy mất?

Tôi chớp thời cơ khịa lại, đưa tay lên vỗ vỗ đầu em như dỗ trẻ con, tiện chỉnh chỉnh tóc mái em.

- Em trai, bệnh ảo tưởng của em hơi nặng rồi đó. Chị có biết một phòng khám tâm thần uy tín lắm, cần chị giới thiệu không?

- Thay vì giới thiệu phòng khám tâm thần cho em, chị giới thiệu chị làm người yêu em đi. Gần sang tháng Năm rồi, rất phù hợp để đi phát cơm chó. - Lúc nói ra lời này, mặt em còn hơi đỏ.

- Thôi nha em, - Tôi dùng ngón tay đẩy má em ra xa mặt mình - chị biết chị không xinh, không cần trêu chị.

- Chị xinh thật mà… - Em đột nhiên nghiêm túc làm tôi hơi bất ngờ - Nhưng chị quên em rồi à? Vừa nãy thấy em còn như không quen ấy.

Tôi cười gượng “ha ha ha…” mấy phát, nhìn đi chỗ khác. Em nhìn tôi, có vẻ hơi buồn buồn:

- Vậy là chị quên em thật à? Rõ ràng đã bảo hữu duyên tương ngộ là có duyên gặp lại mà…

Tôi nghĩ thầm “Ha ha ha… Tự nhiên hôm đó mày hỏi tên chị, nên mới có duyên chết liền đó, chứ có duyên gặp lại cái gì chứ?”

- Nhưng, nhưng chúng ta gặp ở đây là có duyên rồi! - Em thấy tôi không nói gì lại nói tiếp, nói hơi vội, tôi lại nghe ra như em đang mong chờ cái gì.

- Thật không? Sao em biết tuổi chị?

Tôi cố ý hỏi dò. Em lại rất thật thà trả lời.

- Hôm trước em đi Nhà Hát Lớn, trên đường về thấy chị đi ra từ trường Đại học Dược, nên mới nhờ bạn học ở đó hỏi thăm. Ai mà biết chị lại học năm ba chứ, em mới học năm hai…

Giọng của em rõ ấm ức. Tôi đang định “ha ha ha” thêm mấy phát thì em đột nhiên đập tay lên yên xe tôi, có lẽ hơi đau đấy. Em gần như tựa luôn đầu vào vai tôi, tôi không quen có người khác giới ở gần như thế nên hơi lùi người về sau tránh né, dù người ta đẹp trai thật. Hơi thở của em thổi bay tóc bên tai tôi:

- Chị không ngại phi công chứ? Nếu chị ngại, em đi lấy bằng cơ trưởng…

Xin lỗi mọi người, đối với thính từ trai đẹp, tôi né hết nổi rồi!

Em là dân Bách Khoa, học ngành Công nghệ Sinh học, năng lực, ừm, không phải kém đâu.

Tôi còn nghe nói trai Bách Khoa nhát gái nữa chứ, có lẽ nên xem xét lại trường hợp của em…

Một tuần sau, vẫn là một ngày tháng Năm tươi đẹp, chúng tôi thành người yêu của nhau.

Đến giờ đã được hơn ba năm rồi…

–Hết–

Được rồi, đây chỉ là câu chuyện về một đứa con gái tím mộng mơ và em trai phi công nhà nó thôi, không có ngược tí nào hết!