Đào Hôn Em Đừng Hòng

Chương 13: Không Được Bắt Đền Anh!

Từ hôm ở bữa tiệc, nay mẹ Sở mới gặp lại con dâu.

Bà vội vàng kéo tay cô về phía mình quan sát một lượt.

Vết thương ở tay đã lành, sắc mặt cùng hồng hào hơn.

Xem ra, con trai bà đã biết thay đổi yêu thương vợ nó hơn.

“Mẹ!” Cô biết Mộ Tuyết Yến yêu thương cô thật lòng, cho dù cô từng vì không muốn lấy con trai bà mà bỏ trốn nhưng sự yêu quý trong mắt bà cô vẫn cảm nhận được.

Mộ Tuyết Yến không có con gái nên rất quý Bạch Giai Kỳ.

Bà biết tiếng xấu đồn xa của con trai mình làm cô sợ nên cô mới có phản ứng như vậy.

Cho dù là bà, bà cũng không muốn gả cho ác ma mặt lạnh, tình nhân như kiến.

“Mẹ, đến giờ nấu cơm rồi, để con đi nấu vài món mẹ thích ăn.

Vừa rồi khi qua đây, con có bảo Hạo Vũ trở qua siêu thì mua nguyên liệu.” Nói xong liền muốn đứng dậy nhưng đã bị mẹ Sở kéo lại.

“Hôm nay bạn mẹ đến chơi, con muốn nấu thì đợi mai nấu cho mình mẹ ăn là được.”

“Có sao đâu mẹ, mai con ở đâu với mẹ cả ngày.

Hôm nay con nấu lát mẹ khoe với các cô!” Bạch Giai Kỳ tinh nghịch nói.

Ba Sở và Sở Hạo Vũ nhìn hai mẹ con trò chuyện vui vẻ như vậy cũng yên tâm hơn.

Dù sao người một nhà so với cãi nhau triền miên thì cười cười nói nói vẫn hạnh phúc hơn.

“Ba, con có chuyện muốn nói!”

Sở Hạo Vũ thu lại nụ cười, nghiêm túc nói với ba mình.

Ba Sở hiểu ý gật đầu bảo anh lên thư phòng.

Lúc đầu, mẹ Sở vốn sợ rằng con dâu là đại tiểu thư nấu ăn sẽ không được tốt lắm nhưng đến lúc nhìn cô nấu nướng, mẹ Sở biết mình sai rồi.

“Thật là miếng bánh từ trên trời rơi xuống cho thằng nhóc thối kia!” Bà thì thầm.

Một lát sau, bạn bè của mẹ Sở bắt đầu tới, gồm hai người phụ nữ và ba người thanh niên, hai trai một gái.

Từ khi bước vào của Bạch Giai Kỳ quan sát thấy cô gái kia luôn ngó nghiêng như tìm thứ gì đó.

Đợi đến lúc chồng cô xuất hiện cô liền biết cô ta tìm ai.

Bạch Giai Kỳ có chút không vui lườm anh một cái, sau đó theo chân mẹ chồng vào phòng bếp.

“Chị Sở không ngờ đầu bếp nhà chị nấu ăn ngon như thế.

Có phải chị vừa lén chúng em cho đầu bếp Trương đi học nấu ăn thêm không?” Một người phụ nữ khoảng chừng 40 tuổi cười nói, cô từng gặp bà ấy ở đám cưới, chính là mẹ của hai người đàn ông kia.“Đúng vậy! Đúng vậy.

Hôm nào đến sinh nhật của Tiêu Ly chị nhất định phải cho em mượn, để nở mày nở mặt.” Người phụ nữ khác tiếp lời, xem ra bà là mẹ của cô gái kia.

“Ha ha, cái này chị không đáp ứng được rồi! Bởi vì… những món ăn này là con dâu chị nấu.” Mẹ Sở vui vẻ, nắm tay con dâu nói.

“Thật sao?” Mẹ Đinh và mẹ Tiêu kinh ngạc.

“Có sao đâu bác! Cháu nghĩ những việc như này chị ấy phải quen thuộc chứ.

Dù sao cũng chỉ là con gái gia đình bình dân, có phải quý tộc đâu.” Tiêu Ly ngẩng đầu nói.

Từ rất lâu, cô ta đã yêu thầm Sở Hạo Vũ, cảm thấy dáng vẻ của anh rất đẹp trai.

Đáng tiếc anh lớn hơn cô nhiều tuổi, cô ta học cấp ba anh đã đi làm, cô ta gặp được anh không nhiều lần lắm, không có cách nào bám lấy anh.

Sở Hạo Vũ gần ba mươi tuổi rồi, không có bạn gái cũng không kết hôn.

Lúc trước có hôn thê nhưng cô gái kia đã bỏ trốn, cô ta cho rằng chờ mình tốt nghiệp xong là có thể theo đuổi anh.

Ai ngờ nửa đường nhảy ra một Bạch Giai Kỳ hoàn toàn đập nát giấc mơ của cô ta.

Sao cô ta không tức cho được?

Mẹ Tiêu biến sắc, quát: “Tiêu Ly, nói gì thế hả!”

“Con có nói gì sai sao?” Cô ta vừa dứt lời không khí bàn ăn liền trở nên ngượng ngập.

Cô ta không biết nhưng những người ở đây điều biết, con dâu của Sở gia chính là đại tiểu thư Bạch gia, cho dù Bạch gia phá sản, khối tài sản của cô cũng rất nhiều.

Đồng thời nhớ năm đó từng có người nói rằng ở đại học Hoàng Gia chưa có bất kỳ ai có thể vượt qua được Bạch Giai Kỳ.

Dù không nể mặt cô ấy cũng phải nể mặt nhà chồng cô ấy là Sở gia.

“Tiêu Ly, nếu em không muốn ăn.

Anh có thể cho người đưa em về.” Sở Hạo Vũ vừa lên tiếng Tiêu Ly liền cụp đuôi lại.

Sau đó, trừ bỏ Tiêu Ly những người khác liền trò chuyện vui vẻ.

Đồng thời, mọi người cũng phát hiện ra Bạch Giai Kỳ là một cô gái dịu dàng, hiểu biết và thông minh.

Trước khi ra về hai anh em nhà họ Đinh đấm vào vai Sở Hạo Vũ “Tiểu tử nhà cậu thật có phúc.”

“Tất nhiên!” Sở Hạo Vũ đắc ý.

Đợi xử lý mọi chuyện xong xuôi, hai vợ chồng về phòng đã hơn mười hai giờ.Sở Hạo Vũ tắm xong quay lại liền nhìn thấy bà xã đang ngủ cuộn tròn thành một đống nhỏ trong chăn.

Anh nhìn cô, bất giác bật cười thành tiếng, vén mái tóc buông dài của cô ra phía sau lưng, để lộ làn da trắng ngọc trắng ngà, nõn nà, mịn màng của cô.

Anh đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt cô, rồi cất tiếng nói: “Ngủ ngon!”

“Ha ha ha, anh bị lừa rồi! Em còn chưa ngủ.” Cô đưa tay gạt bàn tay không ngừng vuốt ve trên má mình.

Thật sự là đáng ghét, làm cho cô ngứa ngáy, tê dại cả người.

Đôi mắt anh bỗng sầm lại: “Em uống rượu?”

Lời nói vừa dứt, anh dán sát lại gần.

Anh đoán không sai, cô uống rượu.

Nhưng trên bàn hôm nay anh không có rót rượu cho cô.

Bỗng trong đầu hiện lên điều gì đó, anh nhéo mũi cô.

Trên bàn cơm có món thịt cừu hầm rượu vang, vốn nghĩ nồng độ vô cùng thấp không ngờ lại có thể khiến cô say đến mức này.

“Em không có!” Bạch Giai Kỳ bực bội chu môi, đôi môi hồng phấn đỏ bừng như muốn cho người gặt hái.

Và Sở Hạo Vũ cũng làm như vậy, bàn tay của anh bất ngờ kéo cả thân người cô về phía anh, bàn tay còn lại linh hoạt vòng qua chiếc eo thon, trong chớp mắt anh đã ôm chặt cô trong lòng.

Không để cô kịp lên tiếng, đôi môi anh đã đặt ngay lên bờ môi của cô.

Anh ra sức hôn lên bờ môi quyến rũ, sau đó ray nhẹ.

Bạch Giai Kỳ kinh ngạc hé miệng, anh chớp lấy thời cơ đưa lưỡi vào trong, hút lấy mật ngọt của cô.

m thanh nuốt nước bọt không ngừng phát ra, cả miệng của cô lúc này toàn là hơi thở của anh, không còn không khí, cô như thể sắp tắt thở, chỉ có thể phát ra tiếng rên yếu đuối.

Bất luận cô vùng vẫy, rên rỉ đến mức nào, đều chẳng thể nào thoát ra khỏi vòng tay của anh.

Có lẽ là do men rượu, cũng có thể do sự trỗi dậy của bản năng, dần dần, cô không còn vùng vẫy nữa, cũng học theo anh, muốn phản kích, muốn quấn quýt bên anh, tấn công lại anh.

Niềm khát khao yêu thương cô mạnh mẽ trỗi dậy trong người anh, khí huyết toàn thân rạo rực dâng trào, anh khẽ bật cười đầy hứng khởi.

Anh ép cô xuống dưới thân người mình, chiếc hôn dần chuyển từ trên cổ xuống dưới, mỗi nơi đều để lại một dấu ấn.

Cả người cô nóng ran như đang bị thiêu đốt, cả người bị anh hôn đến độ tê dại, đắm đuối, toàn thân rệu rã bất lực, ý loạn tình dâng, thân người dịch chuyển, nhưng lại chẳng tìm được phương hướng.Chiếm lĩnh lấy đôi môi cô một lần nữa, anh say đắm yêu chiều, tha thiết, sau đó lại buông ra, hàm răng đặt lên bờ môi của cô, thì thầm lên tiếng: “Em hãy nhớ kĩ, hôm nay là do em bắt đầu, tất cả mọi hậu quả, em phải gánh chịu hết đấy! Ngày mai không được bắt đền anh.”

Cô vẫn còn chưa kịp hiểu thấu lời anh vừa nói rốt cuộc có ý gì, chỉ trong nháy mắt, cả người cô bị xâm nhập bởi một thứ vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.

“Ưm…” Bạch Giai Kỳ nhẹ nhàng động đậy.

Sở Hạo Vũ ôm chặt lấy cô, lại lần nữa chạm lên đôi môi cô, dịu dàng, thương yêu.

Dần dần cơ thể không thể nào kìm nén được nữa, bắt đầu cử động, lắc lư theo vũ điệu nguyên thủy nhất của loài người.

Không biết bao lâu sau, cảm giác kì lạ lan rộng khắp thân thể, tất cả mọi thứ dường như dừng hết lại, bất động, sức lực toàn thân như thể cũng bị tước đoạt hết cả.

Cô bây giờ chẳng khác nào đang nằm trên đại dương bao la, để mặc dòng nước cuốn mình đi, chìm chìm nổi nổi, lắc la lắc lư….