Đào Hôn Em Đừng Hòng

Chương 8: Chú Của Chồng Cũng Không Tha!

Cuộc sống của hai người bắt đầu trở lại điểm xuất phát hoặc có thể nói là sau điểm xuất phát.

Một người luôn đi làm về muộn, còn một người lại sợ hãi, rụt rè không dám nói.

Không khí nhà họ Sở chỉ có thể dùng từ u ám để hình dung.

“Cậu chủ, hôm trước cô chủ bị…”

“Cô ta bị cái gì không cần nói với tôi!” Không đợi Chương Nhược Mai nói xong, Sở Hạo Vũ đã ngắt lời.

Đã ba ngày kể từ hôm đó anh chưa gặp mặt cô, cũng không hề biết cô bởi vì mình mà bị thương.

Chương Nhược Mai thấy vậy thở dài một hơi tuy nhiên bà vẫn muốn nói bởi vì bà sợ sau này cậu chủ hối hận.

“Cô chủ bị thương!”

“Tai bà điếc sao không nghe thấy… Cái gì cô ta bị thương?” Sở Hạo Vũ quát nhưng sau đó quay ngoắt lại, anh nghe thấy cô bị thương.

“Đúng vậy! Hôm đó cậu chủ đẩy cô ấy nên…”

Nghe đến đây, Sở Hạo Vũ liền hiểu hôm trước bản thân làm cô bị thương, nhớ tới gương mặt nhăn nhó cùng biểu cảm đau đớn của cô.

Anh tự hỏi có phải cô bị thương nặng không? Đồng thời nhớ tới mấy ngày nay cô không ra ngoài, anh đột nhiên có chút sốt ruột.

“Cô ta…” Anh ngập ngừng.

“Bị thương ở tay và lưng.

Vết thương ở lưng đã đỡ hiện tại còn vết thương ở tay vẫn còn bó bột.”

Phải băng bó sao? Anh đẩy cô mạnh như vậy? Cô… có phải càng ghét anh hơn không?

Sở Hạo Vũ tự giễu cười cười.

“Tôi đã biết bà đi làm việc đi.” Anh nói, đợi bà đi khuất anh mới nhìn lên lầu.

Bấy giờ mới nhớ tới khi nãy cô cũng không xuống ăn trưa, lúc đầu còn tưởng rằng cô bởi vì giận dỗi mới không xuống nhưng giờ xem ra không phải như vậy.

Sở Hạo Vũ đứng dậy muốn đi lên lâu thì điện thoại lại reo lên.

Cầm lên nhìn, là Châu Mạn Thuần gọi tới.

“Alo!”

“Anh Hạo Vũ!” Châu Mạn Thuần lắc ly rượu vang đỏ trên tay, mỉm cười nói.

“Tối nay anh có rảnh không? Em có một bữa tiệc cần tham gia nhưng lâu rồi không về Nam Kinh, em sợ mình không quen… anh có thể… có thể đi cùng em được không?”

“Được! Dù sao tối nay anh cũng không có việc gì bận.” Sở Hạo Vũ đáp lại.

“Mạn Thuần, chân em còn đau không?”

“...”

“Không sao là tốt rồi! Em nhớ ăn uống đầy đủ.

Tối anh qua đón em!”

Bạch Giai Kỳ đứng ở cầu thang nghe anh và Châu Mạn Thuần nói chuyện.

Vốn dĩ nghe Vương Khiết nói anh ở nhà, cô đã lấy hết dũng khí muốn gặp anh lại không ngờ nghe được tối nay anh lại muốn ra với cô ta.

Trái tim cô đập lỡ một nhịp, không đau nhưng lại khiến người ta khó chịu, giày vò người khác.

Thở dài một tiếng, cô xoay người lên lầu.

Cúp máy Sở Hạo Vũ như cảm nhận được tiếng bước chân, quay người lại không thấy ai hết, anh nhíu mày rồi đi lên lầu.

“Cốc! Cốc!”

Tiếng gõ cửa vang lên nhưng Bạch Giai Kỳ đang ở phòng tắm nên không nghe thấy.

Cô đang thay băng vải, nhìn vết thương đang dần lành lại cô cười một tiếng buồn bã.

Mà ở bên ngoài, Sở Hạo Vũ lại cho rằng cô vẫn còn giận dỗi.

Anh lại gõ một lần nữa thấy cô vẫn không mở cửa liền đi công ty trước, khi về sẽ nói chuyện với cô sau.

Tuy nhiên anh không ngờ sau khi về chờ đợi hai người không phải cuộc trò chuyện nhẹ nhàng mà là sự xúc phạm, sỉ nhục, tổn thương nhau.

Đợi đến lúc Bạch Giai Kỳ ra ngoài, Sở Hạo Vũ đã không còn ở nhà.

Để bình ổn lại tâm trạng, cô quyết định đi làm bánh ngọt.

Thời còn là sinh viên, ngoài sở thích nghiên cứu cơ thể người, niềm yêu thích thứ hai của cô chính là làm bánh.

Nhớ tới lúc đó, cô một bên làm, lâu lâu lại nhờ mẹ tư vấn.

Sau đó đợi ba về rồi để ông nếu thử một nhà ba người vui vẻ hạnh phúc nhưng lại bởi vì cô mà bị hủy hoại.

Nếu khi đó, cô lựa chọn nghe theo sự sắp xếp của ông nội, có phải mọi chuyện đã khác không?

“Oa, cô chủ! Cô thật khéo tay!” Vương Khiết nhanh tay lấy bánh từ trong lò nướng ra.

Mùi bánh thơm phức, vỏ ngoài đẹp mắt.

Từ giờ cô chủ sẽ là thần tượng của cô.

Bạch Giai Kỳ không nói gì, cô đã nghĩ ra cách giảng hòa với anh.

Cứ thế hai người bận rộn cả một buổi chiều để chuẩn bị bữa tối.

Ở Vân gia.

Bạch Giai Kỳ đi theo bên cạnh Mộ Tuyết Yến cố gắng bỏ qua ánh mắt tò mò của mọi người mà mỉm cười.

Vừa rồi khi đang dọn bữa tối thì cô nhận được điện thoại của mẹ Sở Hạo Vũ, bà ấy muốn cô cùng tham gia tiệc sinh nhật của con gái út Vân gia.

Cô còn chưa kịp từ chối thì trang phục đã được mang đến nhà nên cô đành đồng ý.

"Chị Sở, đây là con dâu của chị sao? Lần trước nhìn từ xa đã thấy xinh đẹp nay nhìn gần thực sự là quốc sắc thiên hương." Một vị phu nhân tiến lại gần, tươi cười thân thiết với Mộ Tuyết Yến.

"Chị quá khen! Con bé chỉ là hỏi chút ưa nhìn mà thôi.

Nếu muốn nói đến xinh đẹp vẫn là Vân Nhu mới đúng." Mẹ Sở cười đáp.

Bạch Giai Kỳ ở một bên nhìn hai người khen tặng qua lại, không khỏi cảm thán nghệ thuật giao tiếp thật khó lường, môn học này cô vẫn phải trau dồi thêm.

Sau đó nhàm chán nhìn xung quanh, ánh mắt cô dừng lại ở phía đối diện.

"Là cậu!"

"Là cô!"

Vân Nhu và Bạch Giai Kỳ kinh ngạc reo lên.

"Hai đứa quen biết nhau sao?" Mẹ Sở thấy vậy liền hỏi.

Bạch Giai Kỳ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu "Cô ấy là bạn học của con!"

"A! Vậy thì tốt quá hai đứa nói chuyện với nhau đi.

Chị Sở chị đi theo tôi ra đằng kia, mấy người bạn của chúng ta đang ở đó." Mẹ Vân lôi kéo.

Mẹ Sở trước khi đi dùng ánh mắt nhìn về phía cô, Bạch Giai Kỳ gật đầu ý bảo bà yên tâm.

"Cậu… cậu là vợ của Sở Hạo Vũ?" Vân Nhu gấp không chờ nổi vội vàng hỏi Bạch Giai Kỳ.

Bạch Giai Kỳ gật đầu.

"Wow!" Vân Nhu không tin nổi, hoa khôi lừng lẫy, học bá trường Hoàng gia lại là vợ của tên điên Sở Hạo Vũ.

Hai người là bạn cùng trường đại học, trường học của họ theo mô hình đào tạo khép kín được chọn lựa rất kỹ càng, gần như không tiếp xúc với bên ngoài.

Nhớ đợt đó chỉ có hai người thi đậu nên đây cũng chính là lý do không ai nhận ra Bạch Giai Kỳ là tiểu thư Bạch gia.

“Anh ta có phải…”

“Vân Nhu!” Mẹ của cô ấy gọi, hóa ra là đã đến lúc cắt bánh, Vân Nhu đàng đi trước, hẹn lát nữa sẽ đến tìm cô sau.

“Được, mau đi đi!”

Bạch Giai Kỳ nhàm chán uống một chút rượu, đôi môi đỏ gợi cảm kề sát miệng cốc, ánh mắt không ngừng chuyển động.

Bộ váy tay bồng khéo léo che đi phần bị thương nhưng vẫn lộ ra thân mình nóng bỏng, quyến rũ.

Dáng vẻ động lòng người khiến đám đàn ông như có như không nhìn về phía cô.

Sở Tuấn Kiệt từ xa đã nhìn thấy cô, anh ta lộ ra một chút tà ác cười, bộ dáng trầm ổn yên lặng không một tiếng động đi tới phía sau Bạch Giai Kỳ.

“Giai Kỳ, đã lâu không gặp?” Hơi thở nam tính nháy mắt bao phủ Bạch Giai Kỳ.

Cô giật mình, quay đầu thấy được Sở Tuấn Kiệt ở phía sau lưng, có cảm giác như thế anh ta đang ôm lấy cô.

Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cô cười hơi xê dịch ra ngoài.

“Chú Tuấn Kiệt!”

Sở Hạo Vũ không ngờ lại có thể ở đây nhìn thấy Bạch Giai Kỳ, đã thế còn thấy cô đang cười đùa vui vẻ với Sở Tuấn Kiệt.

Không hiểu sao giờ phút này anh nhìn thấy nụ cười của cô vô cùng chói mắt.

Nó khiến anh muốn xé rách nụ cười đó và anh cũng làm vậy.

Đang trò chuyện, Bạch Giai Kỳ bị giọng nói lạnh lẽo làm cho giật mình.

Chưa kịp đứng vững thì vòng eo đã bị ôm chặt, cả cơ thể như bị ép vào lồng ngực cứng rắn.

Sở Tuấn Kiệt ngơ ngác giơ hai tay, khi thấy người tới là ai liền thu tay lại.

"Hạo Vũ! Cháu cũng đến à?"

Ở trên đỉnh đầu, giọng nói kia lại vang lên lần nữa.

"Chú! Cháu có việc, bọn cháu đi trước." Sở Hạo Vũ từ tốn nói nhưng không biết vì sao Bạch Giai Kỳ lại cảm nhận được anh đang không vui, rất không vui.

Điều này làm cô có chút sợ hãi muốn tránh thoát song anh càng ôm chặt.

Sở Hạo Vũ không biết cô sợ chỉ cho rằng cô khó chịu vì anh ôm cô trước mặt Sở Tuấn Kiệt nên càng ôm chặt hơn.

Bạch Giai Kỳ thấy vết thương ở tay cô hình như nứt ra rồi.

"Được! Cháu đưa Giai Kỳ về cẩn thận, chú sẽ nói lại với chị dâu!" Sở Tuấn Kiệt dặn dò.

Lại không biết lời nói của mình đã khiến Bạch Giai Kỳ rơi vào tình trạng khó khăn.

“Sở Hạo Vũ, anh làm gì vậy?”

“Làm gì? Về nhà cô sẽ biết!” Lý trí ăn mòn làm Sở Hạo Vũ thô bạo, gắt gỏng.

Trở về nhà, Sở Hạo Vũ không nói hai lời lôi kéo Bạch Giai Kỳ đi nhanh về phía phòng ngủ, còn không kịp phản ứng cô ngón tay lạnh như băng của anh không hề báo trước bóp chặt cổ Bạch Giai Kỳ, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt lạnh lẽo "Bạch Giai Kỳ, tôi không thỏa mãn cô nên cô mới phải quyến rũ người đàn ông khác sao? Đến chú của chồng mình cũng không tha! Đáng lẽ tôi nên tin lời Mạn Thuần! Cô đúng là lẳng lơ."

"Á..." Cảm giác đau đớn ập tới, sắc mặt Bạch Giai Kỳ tái nhợt, cô cảm thấy mình sắp mất đi ý thức, từ từ nhắm mắt lại.

Thấy gương mặt xám trắng của cô, Sở Hạo Vũ nhớ tới lời Chương Nhược Mai nói sáng nay, mới thả tay ra.

Nhưng tức giận trong lòng vẫn không cách nào giảm bớt.

“Chết tiệt!”.