Đạo Lữ Của Ta Là Bạch Lang

Chương 11

Răng lanh bén nhọn, lạnh buốt, dán lên da cổ khiến Vân Hồng nổi da gà, sau đó.....!

Cổ áo phía trước ôm lấy cổ họng hắn, cũng không biết sức lực từ đâu mà ra, hai tay nắm chặt, liều mạng giãy giụa.

Bạch thú cau mày một cách nhân tính hóa, lắc lắc vài cái có chút ghét bỏ.

Tiếng ầm ầm của động cơ trực thăng vạch phá bầu trời đêm.

Một người từ thang dây leo xuống, tiếng nói vọng từ đằng xa:

" Buông ra! Ngươi thắt chết hắn bây giờ! "

Vừa rơi xuống đất, Vân Hồng hít hà một hơi thật sâu, thống khoái ngất đi.

Vân Hồng dột nhiên mở mắt.

Yết hầu đau rát, hắn bụm lấy cổ mãnh liệt ho một hồi, nước mắt cũng giàn ra.

Mưa đã tạnh rồi?

Không đúng, đây là một nơi khác.

Mặt trời mùa đông ấm áp, chiếu vào những ô cửa sổ lớn kiểu Pháp, đem phòng bệnh trắng đến đáng sợ chiếu lên một màu đỏ cam tuyệt đẹp.

Bụi nhỏ mịn bơi theo không khí như nghững con cá, lại tựa như tinh tinh lấp lánh.

Bệnh viện?

Đúng rồi, đầu bạch thú kia đâu?

Lão tử không chết trong tay giao long thú, ngược lại bị nó ghìm suýt chết.

Vân Hồng đang âm thầm oán giận, chợt thấy cảm giác trong tay không đúng, cúi xuống nhìn, thấy lòng bàn tay giữ lấy một nhúm lông trắng.

Nó từ đâu đến?

Hắn vô thức nắn vuốt, nó tinh tế mềm mại, oánh nhuận như những sợi tơ rút ra từ ngọc bích cao cấp, có thể trực tiếp đi làm quảng cáo dầu gội.

Hắn chưa từng thấy mái tóc đẹp như vậy!

Ách....!Hình như có chút quen mắt.

Vân Hồng nhớ lại một hồi, từ trong kí ức rút ra một đoạn ngắn:

Khi bị ghìm chắt cổ họng, hắn dốc sức liều mạng giãy giụa, thuận tay giật xuống từ đầu đối phương cái gì đó....!

" Ô!!! ~ Tỉnh rồi? "

Ngay khi Vân Hồng ngẩng đầu lên, phát hiện có người ngồi ở ghế sô pha cuối giường: Đầu búi tóc, mặc áo choàng đạo sĩ, râu ria xồm xoàm.

Đúng là quán chủ Vọng Yến Đài của Tử Vân Động.

Vân Hồng muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân mềm nhũn như sợi mì, rất giống bị người đè đầu chạy hơn 10 cây số, đành phải nằm lại giường.

" Tại sao là anh? "

Cuống giọng khàn khàn như bị phá thanh.

Tối hôm qua bị siết, làm bị thương dây thanh.

Đồng Quan đang gọt quả táo trong tay, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn lên, sau đó cười lớn: " Tôi đã sớm nói, chúng ta hữu duyên a.

"

Vân Hồng: ".....!"

Tôi không muốn, cảm ơn.

Hắn có thói quen nhìn vào đan điền, phát niện nó trống rỗng, như một bờ sông khô cạn.

Biển linh khí phong phú biến mất, trên vách tường kinh mạch xuất hiện nhiều vết nứt nhỏ.

Chỉ còn lại một sợi linh lực mỏng đến đáng thương, chậm rãi khôi phục.

Mà mỗi lần linh lực chạy được một vòng, toàn thân cũng theo đó mà đau nhức, giống như cơ thể hoàn toàn ngâm trong oxi già.

Đây mới là nguyên nhân khiến hắn suy yếu lúc này.

Tu hành giống như rèn luyện, thư thái thôi chưa đủ, mà tu luyện một hơi quá sức thì dễ tạo thành hậu quả không thể vãn hồi.

Hắn âm thầm thở dài, tuy rằng sát thương của trận công kích tối qua rất lớn, nhưng di chứng quá nghiêm trọng, về sau nên cẩn thận sử dụng mới tốt.

Đồng Quan khéo léo tách quả táo vừa gọt làm đôi, bỏ hột, rồi chia ra làm bốn phần.

Lưỡi dao sắc bén cắt qua thịt quả, có làn nước thật nhỏ phun ra.

Sau đó liền cắn ăn.

Vân Hồng: ".....!"

Cái kia không phải đồ an ủi cho bệnh nhân sao?

Đồng quan chú ý tới ánh mắt hắn, cúi đầu, chớp chớp mắt, chợt bừng tỉnh: " Cậu muốn ăn hả? Ai nha, sao không nói sớm! Cậu muốn ăn cũng không nói, tôi làm sao biết cậu muốn ăn đâu? "

Lúc nói lời này, hắn vẫn cố sức nhét miếng táo vào trong miệng.

Thằng này ồn ào quá!

Hắn cảm giác như bị dồi hơn chục con vịt vào đầu, gào thét chói tai, đầu hắt vũng sắp nổ tung rồi.

Đồng Quan ăn hết quả táo, sau đó mới mỹ mãn thở ra.

" Một lần nữa giới thiệu lại bản thân, bần đạo Đồng Quan, quán chủ hiện lại của Tử Vân Động, kiêm chức trưởng nhóm D của Cục hành động đặc biệt.

"

Vân Hồng liếc nhìn bàn tay vừa duỗi ra của gã, đầu ngón tay nhớp nháp, vừa nãy ăn táo còn chưa có rửa.

Hắn có chút ghét bỏ nhìn đi chỗ khác, cau mày nói: " Các người giám thị tôi? "

Nếu không, hoàn toàn không thể giải thích lý do vì sao hắn vừa xảy ra chuyện bọn họ đã xuất hiện ngay.

Đông quan không có phủ nhận: " Trên thực tế, những người không bình thường mà có quốc tịch trong nước hay người nước ngoài bước chân vào lãnh thổ đều phải tiếp nhận quan sát.

Đó là điều tất yếu để bảo vệ và duy trì sự ổn định của xã hội.

"

Nói đến đây, anh ta một lần nữa nhìn về phía Vân Hồng: " Trải qua biến cố tối qua, cậu chắc chắn đã hiểu rõ được sức sát thương của mình, những người như chúng ta đều là những kho vũ khí di động.

"

Mà người thanh niên trước mặt này một kích đã oanh giết được con giao long đạo hạnh hơn năm trăm năm, độ nguy hiểm rất cao.

Bất kì quốc gia nào cũng không để cho những người như vậy vượt khỏi tầm kiểm soát.

Anh ta dùng từ " Chúng ta ", đặt mình cùng hoàn cảnh của Vân Hồng, để nội tâm không thoải mái của hắn vơi đi một chút.

Người này hiển nhiên rất am hiểu kĩ năng đàm phán, Vân Hồng thầm nghĩ.

" Có chuyện gì muốn biết nữa sao? " Đông Quan hỏi.

Anh ta đột nhiên trở lên nghiêm túc như vậy, như khái niệm khắc trên cát sụp đổ, khiến cho Vân Hồng cảm thấy có chút không quen.

" Anh vừa nói gì mà đừng nhúc nhích...!"

Đừng nhúc nhích? Có nghĩa gì?

Tổ đội thấy người liền hô " đừng nhúc nhích" hả?

( Bé nó nghe nhầm:)))

" Là Biệt Động Cục, tên đầy đủ là Cục Hành động đặc biệt, chuyên xử lý những sự việc phi khoa học.

" Nói xong, Đồng Quan móc trong ngực ra một cuốn sổ da màu đen, " Đây là chứng nhận của tôi.

"

Các người có nghĩ rằng " Cục Hành động đặc biệt " có vẻ rất khó nghe không?

Vân Hồng oán thầm, tiếp nhận giấy chứng nhận, vừa mở ra xem liền kinh hô lên: " Đây là chứng nhận giả a?! "

Người này dĩ nhiên sinh ra trước khi thành lập nước cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, hiện tại đã gần bảy mươi tuổi?

Nhưng vẻ bề ngoài mới gần ba mươi thôi mà.

Đông Quan tặc lưỡi, có chút đắc ý xờ mặt mình, lại giả như khiêm tốn nói: " Coi như cũng được a......!"

Tu hành loại này chính là nghịch thiên, một khi bắt đàu chính là dần dần tách khỏi phạm vi khoa học.

Với đạo hạnh dần tinh tiến, tuổi thọ của họ sẽ dần được kéo dài.

Chỉ cần tốc độ tu luyện đủ nhanh, trên lý thuyết, bề ngoài của họ sẽ dừng tại thời điểm bắt đầu tu hành.

Chỉ là trong đại hoàn cảnh như hiện nay, hầu hết mọi người đều không bắt kịp tốc độ già hóa của mình.

Vì vậy, tổng bộ rất coi trọng đối tượng quan sát số 907:

Nhập đạo càng sớm, tiềm lực càng cao, tương lai vô hạn định.

Vân Hồng khẽ động tâm suy nghĩ, " Như vậy, thật sự có thể trường sinh bất tử sao? "

Trường sinh, là điều vĩnh hằng mà nhân loại theo đuổi.

" Trên lý luận là vậy" Đồng Quan thu hồi giấy chứng nhận, " Vì ngươi có thể phóng xuất ra linh lực, ngươi hẳn là có thể xảm nhận được linh lực càng sâu, lượng linh khí cần thiết lại càng nhiều đúng không? "

Vân Hồng gật đầu.

" Cho nên a, " Đồng Quan nhàn nhạt thở dài, trên mặt hiếm thấy mà xuất hiện một điểm tang thương, " Chỉ là trên lý luận....!"

Trong vài giây, Vân Hồng đã hiểu.

Bản chất của tu hành là hấp thu thiên địa linh khí tự do có trong đất trời và chuyển hóa thành linh lực trong cơ thể, nhưng mấu chốt là hàm lượng linh khí lúc này không đủ để duy trì tốc độ tăng trưởng lý tưởng.

Cũng chính là muốn nói: Trước hết, không đợi ngươi phát triển đến giai đoạn kia, ngươi đã chết già rồi.

Tuy nhiên, ngay lập tức hắn đã có ý tưởng mới: " Thế giới này rộng lớn như vậy, linh khí khắp nơi đều có, chỉ là khác biệt một vài chỗ thôi thì làm sao đủ, vậy tại sao không tập hợp chúng lại với nhau? "

Mấy năm nay hắn một mực tự mình mò mẫm, rất nhiều giả thiết đều không có bằng chứng xác thực.

Hôm nay lại dễ dàng có một vị quan Phương tiền bối, nhịn không được liền muốn trao đổi một phen.

" Ý ngươi nói là Tụ Linh Trận? " Đồng Quan nghiêng người, sờ đến quả táo thứ hai.

Vân Hồng ngay lập tức cao hứng trở lại.

Cùng người trong cuộc giao tiếp chính là không giống a!

Hắn thậm chí thấy mỏi mệt cũng không cần để ý đến, vì vậy liền lập tức chống đỡ ngồi dậy, " Hôm qua ta đã nếm thử vẽ Tụ Linh Trận, chỉ là có một số chỗ....!"

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng rắc rắc, quả táo trên tay Đồn Quan đã bị bóp nát thành bùn.

" Vẽ Tụ Linh Trận? "

Vân Hồng chớp chớp mắt, xấu hổ nói: " A, nhưng mà không thành công.

"

Đồng Quan từ ghết bật dậy, tựa như nhìn thấy quỷ: " Ngươi sao không lên trời luôn đi! "

Vân Hồng: "?? "

Cái này không phải là ngươi không đạt tới được mực độ ấy sao.

.