Đạo Mộ - Dấu Ấn Của Quỷ

Chương 10: Hố Tuẫn Táng

Bụi trong không khí dày đặc sau trận rung lắc, mặc dù không nhìn thấy gì trong bóng tối nhưng mặt mũi và mồm tôi không chỗ nào là không cảm nhận được bụi bẩn.

Không nhịn được tôi hắt xì hai cái, âm thanh vang vọng xé tan sự tĩnh lặng.

Tiếng thở phì phò của con quái thú cùng lúc đó vang lên ngay cạnh tôi phía bên trái. Bụng tôi giật thót thầm nhủ ‘thôi xong đời rồi’. Với động tác chậm rãi tôi từ từ quay người sang phía đó. Đôi mắt đỏ rực như máu với con ngươi màu nâu to bằng nắm đấm đang ở ngay trước mặt tôi.

Mùi cơ thể và hơi thở của nó phát tởm, không khác gì mùi xác chết phân hủy, phả thẳng vào mặt khiến tôi chỉ muốn nôn ngay tức khắc. Nhưng nhìn lại hoàn cảnh không cho phép mà ráng nhịn, có lẽ con quái thú vẫn chưa xác định được vị trí chính xác của tôi nên nó vẫn chưa tấn công mà vẫn chần chừ, nếu lúc này mà phát ra một tiếng động mạnh thôi là không xong với nó.

p/s: Truyện mình bắt đầu up chương mới. Có chỉnh sửa đôi chút trong những chương cũ nên tình tiết chương mới sẽ hơi khác.

“khịt khịt” con thú đang đánh hơi xung quanh, không chậm tôi liền nín thở, cắn răng chịu đựng cầu mong nó không ngửi thấy gì.

“Thình thịch” từng nhịp tim dồn dập lồng ngực tôi như muốn nổ tung, cổ họng như bị nghẹn lại, lông gáy, lông chân lông tay sởn hết cả lên. Nhưng nín thở cũng có giới hạn, một phút qua tôi không nhịn được mà thở hắt ra một hơi.

“BUKK”

Một cú húc trởi giáng giữa lông ngực nhấc bổng cơ thể tôi khỏi mặt đất. Đầu óc tôi choáng váng cuộc tấn công bất ngờ hất văng tôi bay vài mét, và đập thẳng vào một bức tường gồ ghề gần đó. Lồng ngực nhói lên, ruột gan cũng bị đảo lộn, miệng truyền tới vị ngọt, khóe miệng cũng không giữ được mà phun ra một chút máu. Nếu là tôi của trước kia có lẽ cú húc này đã đủ lấy hơn phân nửa cái mạng. Nhưng thời gian qua nhờ việc vận động không ngừng nghỉ từ chặt cây, săn bắn, bơi lội cơ thể tôi đã rắn chắc hơn và sức chịu đựng đã được cải thiện rất nhiều.

Loạng choạng tay bám vào bề mặt gồ ghề trên tường tôi gượng dậy, đôi tai vẫn không bỏ qua một âm thanh động tĩnh gì của con thú.

Tiếng phì phò lại vang lên, tiếng chân dậm xuống đất cọ xát theo từng nhịp như đang lấy đà chuẩn bị lao đi.

“ Rầm Rầm…”

Tiếng chân dậm mạnh, đôi mắt đỏ rực cùng thân thể của nó như tên bắn lao về phía tôi.

Tình huống vô cùng nguy cấp, chắc chắn nếu ăn trọn cú húc này của nó tôi không lòi ruột ra thì cũng vỡ hết xương sườn.

Dùng hết sức còn sót lại tôi đạp chân trái thật mạnh, chân phải khụy xuống đẩy người ngã qua bên phải. Cơ thể không kiểm soát mà lăn thêm vài vòng rồi mới dừng lại.

“ RẦm”

“ Ầm Ầm”

m thanh vang dội đất đá lần này đổ ào xuống, tôi cố gắng gượng dậy lấy mảnh áo che đi mũi và mồm để tránh hít phải quá nhiều bụi. Được một lát thì đất, đá ngừng rơi lúc này tôi quay lại nhìn vị trí con quái thú vừa húc vào.

Trên đỉnh đầu nó, đất đá rơi xuống đã xuất hiện một tia sáng lọt vào. Nén đau tôi thầm mừng vì đã thấy được ánh sáng, nhưng niềm vui chẳng tày gang, lần này tôi đã chọc giận con quái thú này thật rồi.

Nó lùi lại loạng choạng xem ra cú húc cũng không dễ chịu gì, ngay sau đó nó quay ngoắt lại nhìn chằm chằm vào phía tôi. Ánh sáng tuy ít ỏi nhưng đã đủ giúp tôi nhìn thấy được hình dáng thật sự của con quái thú này. Nó là một con lợn rừng không hơn không kém chỉ khác là thân thể to lớn quá mức bình thường với cái đầu to gần bằng đầu con voi, lông màu đen bóng và hàm răng nhìn qua cực kỳ sắc nhọn. Cả người nó bốc ra một luồng khí đen mờ áo, nếu đúng như tôi nghĩ thì đó là âm khí bộc phát ra do lâu ngày tiếp xúc với xác chết.

Con lợn không chần chừ một giây nào ngay khi lấy lại thăng bằng, nó lại lao về phía tôi. Lần này không còn may mắn như lúc nãy nữa, vừa mới đứng dậy chưa kịp vững tôi đã bị nó húc tới khiến tôi lăn thêm vài vòng trên mặt đất. May sao cú húc này không quá mạnh, lực của nó đã mất đi nhiều , chắc chắn nó vẫn còn choáng váng do cú va chạm lúc nãy với tường.

Tình thế hiện tại di chuyển là bất khả thi vì cứ đi là nó tấn công, tôi nhớ lại câu chuyện giả chết trước mặt gấu* hồi nhỏ liền giả vờ nhắm mắt ngất đi.

(*Truyện cổ tích con gấu và hai người bạn)

Con lợn quả nhiên không tấn công nữa nó bước tới gần cẩn thận đánh hơi “ khịt khịt”, tôi nín thở chờ đợi mong rằng đúng theo truyện “con gấu” đã từng đọc con lợn sẽ bỏ đi. Nhưng không con lợn trực tiếp ngoạm lấy cơ thể tôi, hàm răng nso sắc nhọn cắm phập vào cơ thể khiến tôi phải cắn chặt răng nén cơn đau. Thiết nghĩ đời này coi như xong, con lợn này hàm răng lại sắc nhọn, mồm hôi thối đầy mùi xác chết chắc chắn không phải thứ lợn ăn chay rồi.

Đang miên man nghĩ mình sắp bị con lợn nuốt chửng thì mọi chuyện lại diễn biến theo hướng khác xa tôi tưởng tượng. Con lợn thế mà lại lẳng lặng ngậm tôi trên miệng đem đi đâu đó. Con lợn đi lòng vòng rẽ trái, rồi lại phải liên tục vài phút thì trong không khí chợt truyền tới mùi hôi thối nồng nặc của xác chết.

- Thôi xong vậy là nó đang đưa tôi tới chỗ ăn của nó, không ngờ con heo này còn biết phân loại nơi để ăn và nơi để đi lại ý thức hơn nhiều so với con người.

Mắt tôi vẫn nhắm không biết đây là nơi nào chỉ một mùi xác chết thối rữa bốc lên nồng nặc. Mặc dù muốn mở ra nhưng sợ con lợn phát hiện thì toi đời. Đột nhiên con lợn dừng lại nó nới lỏng mồm rồi nhả tôi xuống một vũng nước mùi tanh ngòm, đầu tôi gối lên thứ gì đó cưng cứng như cục đá. Xong xuôi nó liền bỏ đi đâu đó, tiếng chân khuất xa được một lát tôi bắt đầu mở từ từ đôi mắt rồi đảo như rang lạc để nhìn xung quanh.

Cả người nhớp nháp dinh dính, tay tôi truyền tới cảm giác êm êm như có con gì đang bò lên tay, kinh tởm tôi bật người dậy rũ tay thật mạnh. Quay mặt nhìn xuống thì hóa ra đó là một con trùng giòi chuyên ăn xác chết. Xung quanh là hàng chục chon cũng đang nhung nhúc bò tới, mỗi con kích thước to cỡ ngón chân cái, tôi không dám tin ở đây lại có con trùng giòi to đến như vậy. Tôi quay người nhìn thứ mình vừa kê đầu lên liền giật thót, lông gáy dựng đứng cả lên một cái đầu lâu đang phân hủy gần hết, hộp sọ đen xì.

Một cảnh này làm tôi khiếp hãi vội đứng dậy, quang cảnh đập vào mắt khiến tôi kinh hãi, dạ dày quặn lên không kìm được mà cúi xuống nôn ra một đám máu.

Vị trí tôi đứng đây là ở mép rìa của cái hố khổng lồ, cảnh vật bên trong ruồi bọ bay nghi ngút, xương người chất đống túm tụm vào nhau, không bộ nào hoàn chỉnh mỗi chỗ một chiếc. Xem ra những người ở đây chết rất khó coi, phía giữa đống xương người là vài cái xác đang phân hủy, xem ra cái hố này dùng để chứa xác và vẫn còn sử dụng. Tôi thật không thể tin nổi thời hiện đại ngày nay vẫn còn nơi dùng hố tuẫn táng như thế này. Nghĩ tới bộ tộc thổ dân mà nhìn thấy lúc trước tôi không khỏi đồng tình.

Phía trên miệng hố cao chừng tòa nhà 5 tầng, đáy hố tuẫn táng hình tròn từ đầu tôi sang bên kia cũng phải hơn 50 mét. Xung quanh hố đều là đá tảng ghép lại vừa khít không khác gì cái giếng. Nhìn lượng xác chất đống ở đây tôi đoán cái hố này cũng phải có từ rất lâu rồi. Phía trên miệng hố có một giàn gỗ với hai bên có dây buộc chĩa ra ngoài, khả năng đó là nơi người ta buộc người đẩy ra và thả xuống.

Khắp người truyền tới từng trận đau nhức chân tay run lên, tôi kéo lớp áo lên bên dưới là nhiều vết thương cùng vết răng to nhỏ do con heo kia để lại. Xem xét miệng vết thương tôi thở dài, chắc chắn vết thương sẽ nhiễm trùng, hiện giờ không có cách nào để sát trùng vết thương cả đành phải chịu đựng cầu mong cơ thể này có thể chịu đựng được đến lúc tìm ra lối thoát.

Quan sát một lát tôi phát hiện chỉ có lùm cây leo mọc um tùm bên kia là vươn tới tận miệng hố. Thứ cây quỷ dị này dựa vào dinh dưỡng từ thi thể người mà phát triển tới như vậy hẳn là trên cây chắc chắn có độc. Nhưng nghĩ nhiều cũng vô ích đường sống lúc này của tôi cũng chỉ còn có một đó là cái cây đó mà thôi.

Tính toán định rằng sẽ leo lên cây để thoát ra ngoài ngay tức khắc nhưng với tình trạng cơ thể này tôi chắc chắn mình không thể leo lên được. Lại còn chưa kể đến đây là hố tuẫn táng chắc chắn bọn tộc dân ở quanh đây bây giờ ban ngày lên khác nào nộp mạng cho chúng.

Tiến lại gần quan sát kĩ hơn tôi mới phát hiện quả thực cây này quả không đơn giản, dây leo to bằng bắp chân chúng bám vô cùng chắc vào tường đá đúng là thứ gì hút dinh dưỡng từ tử thi âm khí cũng nhiễm vào nên cũng trở nên biến dị kinh tởm. Tiện tay tôi bẻ một cái lá liền có máu rỉ ra từ chỗ đó, hoa của nó cũng kì dị không kém. Đài hoa to hơn cả bàn tay tôi, cánh hoa cũng nhuộm một màu đỏ chót, lại thêm phần cứng như gái tua tủa ra như lông nhím. Tôi tò mò ghé sát mũi vào ngửi, một mùi tanh tưởi khó tả xộc thẳng vào mũi của tôi, thứ mùi này có đến cả quỷ thần cũng không thèm ngửi. Không biết cây này thụ phấn bằng cách nào trong khi gai trên hoa mọc chi chít như vậy và cũng không thấy dấu hiệu của hoa đực hoặc nhị trong hoa. Đầu tôi dấy lên nhiều thắc mắc nhưng gạt qua một bên, lúc này cơ thể đã quá mệt mỏi, tôi rẽ nhánh cây tìm một chỗ vững chãi cách xa mặt đất quấn mấy vòng dây leo cho chắc rồi rúc vào thiếp đi.

Không biết qua bao lâu cổ tôi truyền tới cảm giác nhột nhột, vội choàng tỉnh dậy trời đã tối. Thấy nhột nhột tôi vội thò tay sờ lên gáy giật mình một con bọ bò lên tay rồi nó lẩn đâu mất. Bình sinh tôi rất ghét thứ gì lắm chân lại còn bò lên người bất ngờ nữa ghê chết đi được vùng vằng một lúc tôi cũng hất con bọ ra khỏi người. Tôi ngồi thở phì phò, mới vận động một chút mà cơ thể đã mệt ngang chuyến đi săn xem ra thể lực đã bị giảm đi nhiều.

Đôi môi trở nên khô cong, cảm thấy trong người không khỏe tôi liền đặt tay lên trán cảm thấy nóng ran. Chạm tay xuống miệng mấy vết thương đều sưng tấy lên, bên trong đầy dịch mủ. Với tình trạng này leo lên miệng giếng là quá sức nhưng bây giờ không còn cách nào khác ngồi đây thì cũng chỉ có nước chờ chết.

Rẽ nhánh cây tôi bước ra khỏi “tổ”, dưới ánh trăng sáng rằm sáng rực từng làn tử khí bên dưới bay lên không trung, cảnh vật vô cùng quỷ dị khiến tôi lạnh sống lưng. Đám khí như có linh tính, chúng bay qua bay lại rồi tụ vào một chỗ. Nơi đây âm khí dày đặc cơ thể ở càng lâu càng yếu, còn chưa kể tử khí dày đặc vào những ngày trăng tròn như thế này không biết còn sinh ra thứ ma quỷ gì, tôi phải mau chóng leo lên. Nghĩ rồi tôi bắt đầu bám vào nhánh dây leo, vì sức yếu nên tôi quyết định leo theo cách chậm rãi để nếu có tuột một tay thì dây leo vẫn quấn vào người giữ tôi lại.

“Quác quác.”

Mới leo được một đoạn nhỏ trong không khí truyền đến âm thanh quạ kêu. Cái thứ động vật xui xẻo này có mặt ở đâu là ở đó có điềm gở, tôi không nhịn được mà chửi thầm “ mẹ kiếp sao cứ nhằm đúng lúc vậy.”.

Quấn chặt vòng dây vào tay, chân tìm điểm dẫm chắc chắn tôi dừng lại thở, cơ thể vã đầy mồ hôi.

Tôi quay qua nhìn về phía ánh trăng sáng nơi đám tử khí kia đang tụ lại. Chợt dòng khí có rung động lớn chúng hỗn loạn và vào nhau như đang xung đột. Tôi rùng mình, cái thứ này chắc chắn không phải luồng khí thông thường mà là linh hồn nhưng chưa thành hình. Qua một vài phút xung đột dừng lại luồng khí trở nên ổn định một thân hình mờ ảo hiện ra bên trong làn khí.

Tôi rùng mình, da đầu nhất thời tê dại, thân sởi hết gai ốc lên. Thầm chửi bản thân: “ con mẹ nó biết thế sống chết cũng phải leo lên từ ban sáng, bây giờ gặp đúng cái thứ không muốn nhìn thấy nhất trên đời. Một con ma đúng nghĩa hàng real chứ không phải hàng fake trên mạng, trên phim nữa rồi.”

Tôi chợt nhớ ra mình từng đọc một bài viết nào đó trên mạng về “Đoạt Xá”: “ vào ngày rằm tháng 7 âm, các linh hồn ở nơi tử khí dày đặc sẽ hội tụ cắn nuốt nhau, cuối cùng một hồn ma mạnh mẽ nhất sẽ nuốt chửng các linh hồn khác và hiện nguyên hình. Hồn ma đó sau khi thành hình sẽ có khả năng đoạt xá cơ thể con người biến cơ thể người thành thân thể nó từ đó hút dương khí mà sống vĩnh viễn trong nhân thế. Mà nguồn dương khí tốt nhất đó là những cô đồng, thầy đồng (những người yếu bóng vía).

Nhưng hiện tại quanh đây không có ai, chắc chắn mục tiêu của hồn ma đó sẽ là tôi đầu tiên. Con ma như cảm nhận được ánh nhìn của tôi liền từ từ quay cả đầu lại. Mặt nó bị che khuất sau đám tóc trắng phớ không thể nhìn rõ. Tôi rùng mình: “Thôi xong nó bắt đầu rồi”. Nhưng mọi chuyện lại không có tiến triển thêm, nó chỉ bình tĩnh mà từ từ quay lại hấp thụ nốt luồng tử khí bay xung quanh. Có lẽ con ma này vừa mới thành hình cần ổn định hồn thì mới tiến hành đoạt xá được.

Không biết nó sẽ mất bao lâu để ổn định phần hồn, tôi lúc này không còn thời gian mà nghĩ vội vàng tiếp tục leo lên. Thế nhưng điều hiển nhiên cơ thể tôi đang bị sốt cộng thêm nhiễm tà khí quá nhiều vào người nên tốc độ leo không khác gì rùa bò.