Đào Một Hoàng Đế Làm Vợ

Chương 138

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Diêm Vương vừa dứt lời, Đàm Trình vui vẻ vội vàng nói:

“Được!”

“Không thể!”

Một giọng nói khác đồng thời vang lên, Đàm Trình vội vàng xoay người túm chặt bàn tay Túc Cảnh Mặc, hoảng loạn nói: “Có thể, Cảnh Mặc, làm như vậy anh có thể sống lại.”

Túc Cảnh Mặc trừng mắt nhìn Đàm Trình, nghiêm giọng nói: “Ngươi có biết chia đều cốt trọng và thọ mệnh là thế nào không? Cốt trọng bớt đi một phân, mạng số của ngươi sẽ bị sửa lại, cốt trọng quá nhẹ không phải là mệnh số tốt! Chia đôi tuổi thọ lại càng không tốt…”

“Nhưng mà em có anh!” Đàm Trình vội vàng la lên ngắt lời Túc Cảnh Mặc.

“Không làm như vậy, ngươi cũng có thể có ta! Chỉ cần tìm được cách áp chế quỷ khí này là được.” Túc Cảnh Mặc nhìn sâu vào mắt Đàm Trình, lắc lắc đầu, “Ngươi có biết công đức là gì không? Ngàn năm công đức, không chỉ kiếp này, mà đời đời kiếp kiếp ngươi luôn có thể vinh hoa phú quý, không cần phải lãng phí cho ta……”

Túc Cảnh Mặc nghĩ như thế nào, sao Đàm Trình không biết, hốc mắt ửng đỏ, cậu bước lên, “Nhưng mà em lại cảm thấy, có lẽ vì kiếp trước em tích góp nhiều phúc khí như thế, kiếp này em mới có tiể tìm được anh, yêu anh, được có anh…… Em không biết những kiếp trước em như thế nào, nhưng có lẽ, em đã chờ hơn ngàn năm rồi để gặp được anh……”

Túc Cảnh Mặc ngẩn ngơ nhìn Đàm Trình, không biết nên nói gì mới phải.

Đàm Trình nhìn Túc Cảnh Mặc, hít sâu một hơi, “Sống ít đi mấy chục năm thì sao, có anh mới là tốt nhất.”

“…… Làm quỷ hồn, cũng có thể bên ngươi suốt một đời, vài thập niên sau, chúng ta sẽ cùng nhau qua cầu Nại Hà kia.”

Làm quỷ hồn, tựa như lúc ở trong Đại Mộ kia, bị giam cầm thế nào, Đàm Trình biết.

“Không giống nhau,” lắc lắc đầu, khẽ mỉm cười hôn nhẹ lên khóe mắt người yêu dấu, “Cảnh Mặc, em muốn cùng anh cảm giác được ấm lạnh, dẫn anh đi xem thế giới, còn muốn dẫn anh đến gặp cha mẹ em……”

Nhìn sâu vào mắt Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình nói: “Cảnh Mặc, em chỉ hỏi anh một câu, anh có nguyện ý đồng sinh đồng tử với em không?”

Đối diện với Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc ngẩn ngơ.

Thời gian chậm rãi trôi, cảm nhận được bàn tay Đàm Trình đang túm chặt tay mình càng ngày càng siết lại, Túc Cảnh Mặc mới khẽ thở dài, như đang tự nhận thua: “Dĩ nhiên là nguyện ý……”

Túc Cảnh Mặc y sinh thời chưa từng yêu ai, sau khi chết mới biết yêu là gì, cùng người yêu thương đồng sinh cộng tử, sao y có thể không muốn?

Vừa dứt lời, Túc Cảnh Mặc thấy Đàm Trình trước mặt nở nụ cười, đáy mắt tràn đầy niềm hạnh phúc, trái tim y chợt chua xót. Thật là một tên khờ, người khác mà biết tuổi thọ của mình bị giảm một nửa sẽ đau buồn đến chết thôi, nhưng hắn lại cười vui vẻ như thế, hạnh phúc như thế……

Duỗi tay vuốt tóc mái Đàm Trình, đầu ngón tay chạm vào làn da hơi lạnh, Túc Cảnh Mặc không kìm lòng được, chậm rãi nghiêng người hôn nhẹ lên khóe môi Đàm Trình một cái.

Tình yêu, sẽ làm con tim chua xót rồi lại tràn đầy ấm áp, sẽ làm người ta đánh mất đi lý trí, không chịu khống chế, nhưng mà…… Nhìn người trước mặt, Túc Cảnh Mặc nhoẻn miệng cười.

Nhưng mà, cảm giác này, y không ghét, mà còn thích rất nhiều.

Có người yêu y như vậy, y cũng lại yêu hắn như thế, chỉ cần nghĩ đến tâm hồn sẽ ấm áp lên, sao có thể không thích?

Túc Cảnh Mặc chủ động hôn, còn có đôi mắt ngập tràn ý cười, làm Đàm Trình vui vẻ đến phát điên, ngây ngô ôm chặt người yêu của cậu.

Diêm Vương thấy thế cũng chỉ là lắc lắc đầu, “Hai người các ngươi khăng khít như thế, ta cũng không có tư cách ngăn trở. Một chốc nữa ta nhờ phán quan đưa chú hóa quỷ khí đưa cho hai ngươi, hai người các ngươi ở lại địa phủ thêm 49 ngày, là có thể hóa giải hết quỷ khí trên người Túc Cảnh Mặc.”

Nghe Diêm Vương nói, Túc Cảnh Mặc giãy nhẹ ra khỏi cái ôm của Đàm Trình, gật gật đầu, “Nhưng mà, bên cạnh thân thể của Đàm Trình hẳn đang có một người, lúc trước ta làm giao dịch với hắn, nhờ hắn cứu Đàm Trình.”

“Ngươi nói Khúc Chí Văn?”

“Ngươi biết hắn à?” Túc Cảnh Mặc nhìn vị pháp quan vừa cất tiếng nói.

“Dĩ nhiên là biết.” Phán quan cười cười, cũng không giải thích nhiều, “Các ngươi yên tâm, chờ lát nữa ta sẽ gặp hắn nói chuyện, đồ vật thúc giục ngột cốt trong tay hắn, hắn đã đã đồng ý với ngươi sẽ cứu Đàm Trình, đây là nhân quả hắn gieo, phải là hắn làm mới ổn.”

Diêm Vương đã đồng ý, ngay ngày hôm đó phán quan liền dạy chú pháp cho Đàm Trình.

“Chú pháp này chỉ cần ngồi xếp bằng nhắm mắt, niệm đi niệm lại một câu tâm kinh này thôi. Nhưng nhìn có vẻ đơn giản, lại yêu cầu thành tâm, một khi đã bắt đầu thì không được tạm dừng, chỉ cần một khắc không thành thì tất cả sẽ đổ sông đổ bể, còn gây thương tích cho bản thân……”

“Chỗ này là nơi thanh tịnh nhất địa phủ, ta sẽ sai cấp dưới trông coi cho hai ngươi, dưới địa phủ không ngày không đêm, đủ 49 ngày, ta sẽ đến báo cho các ngươi biết.”

Phán quan nói xong thì đi mất.

49 ngày, ngắn cũng không ngắn mà dài cũng chẳng dài, Đàm Trình nhắm mắt không ngừng niệm câu chú kia. Cậu niệm bao lâu, Túc Cảnh Mặc ngồi bên cạnh cũng ngắm cậu bấy lâu. Cũng may là quỷ hồn không biết đói, không biết mệt, nếu không cũng khó mà kiên trì lâu như thế.

Túc Cảnh Mặc thậm chí có thể nhận ra, mỗi khi Đàm Trình niệm dứt một câu, trên người y sẽ tràn ra một luồng sáng màu vàng tiêu diệt đi quỷ khí.

Một ngày lại một ngày, một đêm lại một đêm, trước mặt Đàm Trình như là biến thành một khối đá, không ngừng lặp đi lặp lại một câu chú kia.

Túc Cảnh Mặc nhớ, ngày hôm trước Diêm Vương đến xem thử, thấy quỷ khí trên người y đã vơi bớt hơn nửa cũng rất ngạc nhiên.

Diêm Vương nói nhỏ với y, chú pháp không thể ngừng lại giữa chừng, không được thiếu thành tâm dù chỉ một khắc, nên đến cùng Diêm Vương vẫn chưa thấy ai làm được, có lẽ rất nhiều tiên nhân cũng không làm được.

Túc Cảnh Mặc không dám cất tiếng nói quấy rầy, chỉ đan mười ngón tay với Đàm Trình, cùng ngồi một chỗ với cậu.

49 ngày qua đi, lúc phán quan tới nhìn thấy một cảnh tượng, Túc Cảnh Mặc đã tiêu tán toàn bộ quỷ khí, quanh thân được bao bọc bởi một lớp kim quang, hơi nghiêng người dựa vào lòng ngực Đàm Trình. Mà Đàm Trình vẫn nhắm mắt, khóe miệng giơ lên, liên tục niệm câu chú kia.

Cảnh như vậy làm phán quan không dám lên tiếng quấy rầy. Đứng chờ một lát, mới nhẹ giọng nói: “49 ngày đã đến, có thể ngừng được rồi.”

Đàm Trình vừa nghe, cậu mở choàng hai mắt, ngay lập tức trông thấy người dựa vào lồng ngực mình, đôi mắt cong cong, gương mặt tràn đầy ý cười. Cảm giác được sự âm trầm đã biến mất trên người Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình mạnh mẽ ôm lấy y, hôn lên đôi môi.

“Cảnh Mặc, Cảnh Mặc…….”

“Hửm?” Túc Cảnh Mặc duỗi tay ôm lấy cổ Đàm Trình, “Mệt không?”

Đàm Trình lắc lắc đầu.

Túc Cảnh Mặc cũng muốn thân mật thêm một lát với Đàm Trình, nhưng nghĩ đến chuyện kế tiếp, y chỉnh lại thân mình.

“Xin hỏi phán quan đại nhân, chú pháp đã thành công, kế tiếp sẽ là làm Đàm Trình sống lại phải không?”

Phán quan gật gật đầu: “Đúng vậy, ta tới đây là để đem hồn phách Đàm Trình về nhân gian, nhờ Khúc Chí Văn thúc giục ngột cốt để hắn sống lại.”

Đàm Trình vừa nghe đã nhíu mày, “Đưa tôi trở về? Vậy Cảnh Mặc thì sao?”

“Hắn cộng mệnh với ngươi, dĩ nhiên là ngươi như thế nào, hắn sẽ như thế đấy, ngươi đã phân thọ mệnh cho hắn, hắn sẽ trở lại vào thân thể mình.”

Thân thể…… Đàm Trình sửng sốt, lúc này mới nhớ đến thân thể Túc Cảnh Mặc đang ở bên trong ‘lăng hoàng hậu’ kia, Đại mộ thôn Ninh Hóa thôn sụp xuống, không biết lăng mộ kia……

“Cơ thể anh ấy ở trong lăng mộ!”

“Không có việc gì.” Biết Đàm Trình băn khoăn chuyện gì, phán quan nói: “Ta đã đến xem thử, lăng mộ kia tuy cũng bị hủy hoại, nhưng thân thể hắn ở nơi đó vẫn bình yên vô sự……” Có ‘đồ vật’ đó bên trong, cũng khó có việc gì xảy ra……

“Chỉ là, ngươi nên chú ý.”

“Cái gì?”

“Túc Cảnh Mặc sống lại, có nghĩa là người sống bình thường, mà thân thể còn ở trong quan tài dưới phế tích. Người sống ba ngày không ăn không uống cũng sẽ bỏ mạng.” Phán quan nói đến đây, gương mặt trắng bệch kia bỗng nhiên kéo ra một nụ cười, “Hơn nữa, hồn phách hắn tuy có ký ức cùng với ngươi, nhưng thân thể lại không có, rất có khả năng hắn sẽ không nhớ ngươi là ai.”

Vừa dứt lời, còn chưa chờ Đàm Trình nói chuyện, hắn vung tay lên, Đàm Trình liền hôn mê bất tỉnh.

Túc Cảnh Mặc vội vàng đỡ Đàm Trình, nhíu mày nhìn phán quan, “Ngươi nói thật?”

“Dĩ nhiên là thật.” Phán quan nghiêm túc gật đầu nói: “Hơn nữa, Diêm Vương còn muốn nhờ ta nói lại với ngươi một câu.”

“Là gì?” Túc Cảnh Mặc nhướng mày, cúi đầu nhìn nhìn phán quan thấp bé, đã hiểu vì sao hắn làm Đàm Trình ngất. Có lẽ những điều này cậu không nên nghe.

“Ngươi còn nhớ, mấy trăm năm trước, bao nhiêu người đã bỏ mạng trong tay ngươi không?”

Túc Cảnh Mặc cười cười, “Xâm nhập vào lăng mộ người khác, muốn cướp lấy bảo vật, chẳng lẽ không nên giết?”

Phán quan lắc lắc đầu: “Giết một hai người vì trộm mộ, từ trước đến nay chúng ta cũng không trách tội chủ nhân ngôi mộ. Nhưng, ngươi lại giết đến ngàn người, trong những người đó, một nửa vẫn chưa có ý muốn ăn trộm bảo vật của ngươi.”

“Thì sao? Trời cao cũng đã hủy hoại Đại Tự của ta mà?”

“Diêm Vương không phải muốn truy cứu, những việc này cũng không rõ đúng sai. Diêm Vương chỉ muốn nói cho ngươi biết, ngươi đã cùng mệnh với Đàm Trình, chịu ảnh hưởng của hắn, hắn tất nhiên cũng sẽ chịu ảnh hưởng của ngươi. Lâm Tả đã chết trong tay ngươi, nhưng nếu Lâm Tả sống lại, ngươi cũng nên buông bỏ những thù oán. Thiên Đạo luân hồi, luôn có một ngày rõ ràng mọi chân tướng, có thể sống lại thì xin ghi nhớ, đừng làm người si tâm này phải vì ngươi chờ hơn một ngàn năm nữa.”

Địa phủ cũng không muốn cứ mỗi một trăm năm cầu Nại Hà lại bị tắc nghẽn nghiêm trọng……

Chỉ là câu này phán quan không nói.

Sau khi nghe xong, đôi mắt Túc Cảnh Mặc hơi tối lại, chậm rãi đặt Đàm Trình xuống đất, y hướng về phía Tây Bắc nơi Diêm La Điện, chắp tay khom người, “Tạ Diêm Vương dạy bảo.”

“Thời gian không còn sớm, Khúc Chí Văn hẳn là đã chuẩn bị xong,” phán quan nói: “Đàm Trình vốn là người sống thọ, trong Sổ Sinh Tử viết hắn có thể sống gần trăm tuổi.”

Phán quan cười cười, “Số năm Đàm Trình còn lại là 68, hai người các ngươi chia đều, thì còn 34 năm, xem như có thể cùng nhau già đi rồi……”

Lần nữa tỉnh dậy, lọt vào tầm mắt Đàm Trình là trần nhà màu xanh quen thuộc. Lại là nằm trong bệnh viện.

“Tỉnh rồi à?”

Khúc Chí Văn hỏi nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, chỉ thấy Đàm Trình hoảng hốt một lát, rồi đột nhiên ngồi dậy, xoay người xuống giường.

“Ơ này, vừa tỉnh lại mà anh định đi đâu đấy?”

“Thôn Ninh Hóa!”

“Đến đó làm gì?”

“Cảnh Mặc còn ở dưới phế tích! Không chờ được!” Dứt lời, Đàm Trình mặc kệ cơ thể mình còn mềm nhũn, cố gắng tập tễnh ra ngoài.

Khúc Chí Văn cũng biết đầu đuôi câu chuyện từ phán quan, thở dài, “Để tôi chở anh qua, đang nửa đêm rồi, một mình anh đến đó có thể làm gì được?”

Đàm Trình cảm nhân được sức khỏe của mình, có lẽ nằm quá lâu nên cơ thể mềm nhũn, nên cũng đồng ý lời đề nghị của Khúc Chí Văn.

Đại mộ thôn Ninh Hóa sập nặng, xung quanh đổ nát, khó có thể phân biệt được nữa, Đàm Trình cũng chỉ là linh hồn nhìn kiếp trước của mình đem Túc Cảnh Mặc vào ngôi mộ đó, đường đi cụ thể cậu thật sự không nhớ rõ lắm.

Sờ soạng đại khái phương hướng, tìm suốt đêm đến tận bình minh, cũng lôi ra được một số đồ vật rách nát trong ‘lăng hoàng hậu’. Đàm Trình vui vẻ, cầm xẻng đào vào ngay chỗ đó.

Một xẻng lại một xẻng, nắng gắt cuối thu tháng mười còn chưa tan đi, trời có hơi nóng bức, Đàm Trình đói bụng thì cầm bánh quy và nước lạnh ăn qua quít, một khắc cũng không ngừng đào.

Cũng may thôn Ninh Hóa này đã không ai dám tới, Đàm Trình đào như vậy cũng không bị phát hiện. Biết chuyện, vài người bạn cách ngày tìm máy móc công cụ nhỏ đến phụ Đàm Trình cùng nhau đào, tuy Trương Tuấn với Ngô Hải không rõ lắm cụ thể đang đào cái gì……

Sáng sớm ngày thứ ba, những người trong căn phòng nghỉ xập xệ ngủ chưa đến bốn tiếng, trời hơi tờ mờ đã dậy, nhưng còn chưa bò đến chỗ khai quật kia, đã thấy Đàm Trình vẫn luôn không ngủ như phát điên mà dùng tay đào bùn đất, trong lớp đất dần lộ ra một thứ gì đó, giống như là một cái quan tài.

Rồi sau đó, họ thấy Đàm Trình dùng xẻng cạy lớp keo dán, đẩy nắp thạch quan ra.

Âm thanh kẽo kẹt cắt qua sự yên tĩnh của buổi sáng.

Lúc tia nắng ban mai đầu tiên chiếu xuống, Đàm Trình không chớp mắt nhìn thạch quan dần mở ra, đôi gò má quen thuộc xuất hiện trước mắt, mái tóc dài đen tuyền, vầng trán đầy đặn, sống mũi cao thẳng, môi mỏng ửng đỏ, nhưng cũng rất hiên ngang…

Nắng sớm mờ mờ, Đàm Trình nghẹn một hơi không dám nói lời nào, nhưng người trước mắt như đọc được suy nghĩ trong lòng cậu, cặp mắt đào hoa đang nhắm chặt khẽ mở, cong lên một ý cười, lộ ra đôi mắt đen láy như mực, là vết mực không bao giờ có thể tan biến được trong tim cậu.

Đàm Trình cảm giác được tim đập rất nhanh, nhanh đến nỗi ngực cậu như trướng đau

Hô hấp như đông nghẹt lại, bên tai vang lên tiếng người nọ cười nói:

“Ngươi…sao có thể để trẫm chờ lâu như vậy.”

Trong phút chốc, nước mắt rơi như mưa.

Aaaaaaaa HE rồi huuhuhuhu *khóc đến kiệt sức* 

btw mực tàu là chữ Mặc á, chơi chữ đọc raw hay ghê mà edit ra hơi mất chất….