Dấu Chấm Câu

Chương 11: Chương 11

Đường Duy nghĩ rằng nếu không biết Kỷ Viêm, có lẽ anh đã cân nhắc đến giáo viên trung học trong miệng Hạ An.

Dù sao thì gặp một người rất giống mình cũng là chuyện tốt, hơn nữa chẳng ai không muốn gặp người bạn đời trong mộng của mình cả.

Nhưng anh biết cảm giác của mình đối với Kỷ Viêm là như thế nào, vô hình trung đã cởi bỏ lớp phòng bị trước sự tấn công của hắn.

"Bác sĩ Đường, cậu còn nghĩ cái gì nữa?" Hạ An nhìn Đường Duy như đi vào cõi mây mà giận sôi máu.

"Cảm ơn cậu, Hạ An." Đường Duy từ chối.

"Tôi có...!Tôi có bắt hai người yêu nhau liền, lên giường liền đâu? Chỉ gặp mặt thôi mà? Có khi người ta không thèm nhìn cậu kìa." Hạ An liếc Đường Duy.

"Vậy thì không cần lãng phí thời gian."

"Cậu..." Hạ An chẳng biết phải răn Đường Duy thế nào nữa.

Hai má y phồng lên vì tức giận, đôi mắt trừng to nhìn anh chằm chằm như thể đã hết cách với người bạn thân "nước đổ đầu vịt".

Nhìn Hạ An dỗi thành con cá nóc, Đường Duy bật cười.

Đoạn anh nhìn đồng hồ đeo tay: "Tôi về bệnh viện trước.

Tiền trong thẻ mới nạp, cậu ăn xong thì dặn người ta trừ thẳng vào đấy."

Đường Duy vừa trở lại phòng làm việc đã nghe thấy y tá thông báo: "Bác sĩ Đường, em định tìm anh.

Giường số 6 chuẩn bị mổ."

"OK."

Kết thúc ca phẫu thuật, Đường Duy đang nghe bác sĩ thực tập phân tích bệnh án và phác đồ điều trị thì có tiếng gõ cửa.

Anh vừa xem hồ sơ, vừa nói: "Mời vào."

Bác sĩ thực tập thấy người nọ không mặc quần áo bảo hộ lao động nên tưởng là bệnh nhân.

Cô nói thẳng: "Xin lỗi anh, hôm nay Bác sĩ Đường không khám bệnh."

Đường Duy giải thích thay Kỷ Viêm: "Đây là bạn tôi."

"Dạ...!Xin lỗi." Bác sĩ thực tập ngượng ngùng, còn tưởng rằng bệnh nhân đến nhầm phòng khám.

Kỷ Viêm vẫy tay chào Đường Duy trước, sau đó mới nhìn sang bác sĩ thực tập: "Không sao."

"Anh có bạn đến chơi, vậy em về trước ạ.

Hôm nay cảm ơn Bác sĩ Đường, em học được nhiều thứ lắm." Bác sĩ thực tập cúi chào Đường Duy.

"Được rồi, có việc gì thì cứ tìm tôi nhé."

Bác sĩ thực tập vừa bước chân ra ngoài đã quay trở lại.

Cô chớp mắt: "Bạn của Bác sĩ Đường đẹp trai quá.

Người ta hay nói trai đẹp chỉ làm bạn với trai đẹp, thật vậy ạ?"

Bác sĩ thực tập biết Đường Duy sẽ không trả lời, mà ngờ đâu Kỷ Viêm lại cười nói: "Cảm ơn, cô cũng rất xinh."

Cô ngạc nhiên, cúi đầu nói lời cảm ơn rồi đỏ mặt bỏ chạy.

Đường Duy lắc đầu: "Sau này đừng chọc người ta nữa.

Cô bé còn nhỏ lắm."

"Vậy lớn tuổi hơn thì được à?" Kỷ Viêm nheo mắt nhìn Đường Duy, cười tươi roi rói.

"Thế sau này tôi chỉ chọc Bác sĩ Đường thôi, được không ạ?"

Đường Duy liếc hắn: "Sao Kỷ Viêm tới đây?"

"Nghe lời bác sĩ." Kỷ Viêm giơ cánh tay lên.

"Nhưng tôi muốn Bác sĩ Đường khám thôi."

Hình ảnh sống động của ngày hôm qua hãy còn rõ ràng trước mắt.

Vả lại mỗi người có một vùng trời riêng, mà vùng trời của Đường Duy là khoa tim.

Anh phớt lờ lời trêu chọc của Kỷ Viêm, dẫn hắn đến khoa phẫu thuật tổng quát*.

Tình cờ vẫn là bác sĩ kiểm tra lần trước cho hắn, anh gõ cửa: "Bác sĩ Vương, phiền anh xem vai giúp bạn tôi."

[1] Phẫu thuật tổng quát (General surgery): chuyên khoa phẫu thuật đặc biệt tập trung vào ổ bụng bao gồm thực quản, dạ dày, ruột non, ruột già (đại tràng), gan, tuyến tụy, túi mật và ống mật, và thường là tuyến giáp và một số bệnh liên quan đến da, vú, mô mềm, chấn thương, phẫu thuật mạch máu ngoại biên và các thoát vị.

"Tiểu Đường hả em? Cậu bạn ra tay nghĩa hiệp hôm bữa hả?" Bác sĩ Vương cười nói.

"Người gì đâu tốt bụng ghê.

Cởi áo đi chàng trai."

Đường Duy gật đầu: "Vâng."

Cởi áo bằng tay chứ không phải bằng mắt, đôi mắt đào hoa của Kỷ Viêm rảnh rỗi không có chuyện làm bèn dán chặt lên khuôn mặt Đường Duy.

Hắn phát hiện từ đầu đến cuối, anh cứ nhìn trân trân vào bàn làm việc của Bác sĩ Vương, như thể trên đó sắp nở hoa không bằng vậy.

Nếu Đường Duy nhìn hắn một cách quang minh chính đại, có lẽ Kỷ Viêm còn có cảm giác thất bại.

Bây giờ xem ra mọi thứ đã chắc như đinh đóng cột.

Kỷ Viêm không quay đầu lại, hắn bấm bụng nhịn cười: "Bác sĩ Đường ơi, anh xem vai tôi sao rồi? Lâu lâu tôi vẫn thấy đau đó."

Đường Duy ngẩng đầu lên, tấm lưng trăng trắng mà săn chắc đúng chuẩn tam giác ngược đập vào mắt anh.

Làn da trơn bóng không chút mẫn đỏ, huống chi là vết bầm tím.

Bác sĩ Vương phì cười: "Cậu xạo xự vừa thôi.

Lưng cậu còn săn hơn mấy người khác nữa là."

"À, vậy chắc là ảo giác.

Cảm ơn bác sĩ." Hắn nói với Bác sĩ Vương, nhưng ánh mắt vẫn không thôi dán lên người Đường Duy.

Hai người ra ngoài phòng khám.

Đường Duy nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đã sắp đến giờ tan tầm.

"Bác sĩ Đường, tiếp theo mình đi đâu?"

"Đến chợ đầu mối?"

Kỷ Viêm cười cong mắt: "Được!"

Đôi khi cuộc sống lắm kịch tính.

Dù Đường Duy có bình tĩnh đến đâu, nhưng khi trông thấy Hạ An và người đàn ông bên cạnh đang đứng ngay cổng bệnh viện thì cũng xấu hổ đến mức muốn đào lỗ chui xuống đất.

Song, thực tế không bao giờ tốt đẹp như tưởng tượng.

Hạ An vừa thấy Đường Duy đã nhe răng cười.

Y đưa tay ngoắt, gọi lớn: "Đường Duy, ở đây nè!"

Đường Duy dành nửa phút để lấy lại bình tĩnh, đoạn đi về phía Hạ An.

Kỷ Viêm nhìn Hạ An, rồi nhìn thoáng qua Đường Duy.

Hắn nhướng mày, đi theo anh.

"May mà hôm nay cậu không tăng ca." Hạ An mừng như mở cờ trong bụng.

"Đây là Thận Tư Bác." Y quay sang giới thiệu với Thận Tư Bác.

"Còn đây là Đường Duy."

Thận Tư Bác tuấn tú như Hạ An miêu tả.

Hôm nay, người nọ mặc bộ vest thuần đen tươm tất từ đầu đến chân.

Dáng người cao thẳng như tùng bách, đường nét khuôn mặt góc cạnh toát lên vẻ lạnh lùng.

Nhưng điểm nhấn chính là cặp kính gọng bạc trên túi áo vest, nó tăng thêm vẻ thanh nhã và cấm dục nơi anh, chỉ là nụ cười mỉm đã làm dịu đi khí chất khó gần đó.

Trông anh chẳng giống một giáo viên trung học mà giống một giáo sư hàn lâm trẻ tuổi hơn.

Chưa bao giờ Đường Duy lại mong mỏi tăng ca như hôm nay.

Chẳng qua anh vẫn nở nụ cười lịch sự, vươn tay về phía Thận Tư Bác: "Xin chào, anh Thận."

Thận Tư Bác bắt tay với Đường Duy, cười nói: "Chào cậu Đường.

Tôi nghe Hạ An nhắc nhiều lần rồi, đúng là trăm nghe không bằng một thấy."

"Đường Duy, ăn cơm chung đi.

Thầy Thận giới thiệu một nhà hàng, tôi muốn đi bữa giờ." Hạ An nói, giọng điệu vui vẻ.

Kỷ Viêm nhìn ba người "tay bắt mặt mừng", thoáng chốc đã hiểu rõ.

Hắn không phải người bị động, trước khi Đường Duy giới thiệu đã tiến lên hai bước.

Hắn híp mắt cười, vươn tay về phía Hạ An: "Kỷ Viêm."

Hạ An sửng sốt, nhưng cái tánh y là "dại trai đẹp".

Huống chi Kỷ Viêm còn đẹp trai ở cái tầm hiếm có khó tìm.

Y bắt tay Kỷ Viêm: "Hạ An, bạn thân của Đường Duy." Y ra hiệu cho Đường Duy giới thiệu người trước mặt.

Đường Duy toan nói, chỉ là Kỷ Viêm không cho anh cơ hội đó: "Rất vui được gặp anh.

Tôi là người theo đuổi Bác sĩ Đường."

Một câu nói của Kỷ Viêm đã thành công đánh cho ba người im bặt.

Đường Duy xấu hổ.

Anh không tin Kỷ Viêm không nhận ra tình huống hiện tại, cũng không ngờ rằng Kỷ Viêm sẽ nói huỵch toẹt ở đây.

Còn Hạ An thì kinh ngạc lắm, y chẳng tưởng tưởng nổi mối quan hệ giữa Đường Duy và Kỷ Viêm là vậy.

Nhưng dù thế nào chăng nữa y cũng là người khởi xướng cho hôm nay, cớ sao Kỷ Viêm buộc y phải đứng ở tình thế khó xử?

Thế nhưng Thận Tư Bác trông thật bình tĩnh.

Anh vươn tay phải ra lần nữa: "Thận Tư Bác, giáo viên vật lý trung học."

Tim Hạ An như nhảy vọt lên cổ họng, y sợ Thận Tư Bác cũng nói thẳng là đối tượng xem mắt của Đường Duy.

Nếu vậy thì cảnh tượng bốn người phải xấu hổ đến cỡ nào đây?

Kỷ Viêm nhướng mày, nói với giọng chây lười: "Kỷ Viêm."

Thái độ hắn có vẻ ngạo mạn.

Chẳng qua Thận Tư Bác dường như không để ý, anh mỉm cười rút tay về.

Thấy mọi chuyện đang diễn biến theo chiều hướng xấu hổ hơn, Đường Duy cắn răng nói: "Thầy Thận, Hạ An không bàn bạc với tôi trước.

Đây là lỗi của tôi.

Nhưng thật lòng xin lỗi, hôm nay tôi đã hẹn với bạn mình trước."

Thận Tư Bác cười nhẹ: "Không sao, là tôi chưa báo đã đến."

Bầu không khí căng thẳng dần giảm bớt, Đường Duy xin lỗi: "Thầy Thận.

Lần sau để tôi làm chủ, tôi mời anh và Hạ An ăn cơm nhé."

"Đường Duy!" Hạ An tức giận.

Y đã nói với Đường Duy muốn đi ăn cùng nhau, dẫu cho Đường Duy vừa từ chối.

Nhưng Kỷ Viêm đẹp trai thì có ích gì, bụng dạ dẹp hòi hệt như người xấu.

Y không tin Đường Duy sẽ thích loại người này, Đường Duy nhất định thích kiểu người lịch lãm như thầy Thận.

Hạ An ghim, chính thức ghim Kỷ Viêm một nét.

"Vậy lần sau Bác sĩ Đường phải tốn kém rồi.

Mong cậu đừng chê tôi ăn nhiều nhé." Thận Tư Bác cười nói, như thể anh không quan tâm đến cuộc gặp mặt bị phá rối cách vô duyên vô cớ.

Đường Duy cảm kích vì Thận Tư Bác đã giải vây giúp.

Anh vội nói: "Không đâu, không đâu."

Dù Hạ An giận tím người, song hiện tại cũng không còn cách nào tốt hơn.

Trước khi đi, y liếc nhìn Kỷ Viêm.

Còn Kỷ Viêm thì nheo đôi mắt đào hoa, trên môi vẫn là nụ cười thản nhiên của ban nãy.

Trong mắt Hạ An, đây giống như là nụ cười khoe khoang của người thắng cuộc.

Y không cần biết Kỷ Viêm là ai, y quyết định kể từ hôm nay phải bắt đầu ghét người này.

Đường Duy nhè nhẹ thở ra.

Nhưng đây, mới là lúc khởi đầu cho tình huống khó xử khác.

Đường Duy nói cách khô khốc: "Hạ An là bạn thân của anh."

Đôi mắt Kỷ Viêm ánh lên nét nguy hiểm: "Bác sĩ Đường biết em đang theo đuổi anh đúng không?"

Đường Duy im lặng.

Kỷ Viêm mỉm cười, buông lời khó nghe: "Bác sĩ Đường, chúng ta đều là người thông minh.

Em theo đuổi anh, anh không từ chối, đây là một kiểu ngầm thừa nhận.

Nếu anh thích cảm giác được theo đuổi, em cũng sẵn sàng hợp tác với anh.

Nhưng trong lòng hai ta đều có ba chữ "ngầm thừa nhận" làm tiền đề, vậy nên kết quả hai mình có thể ở bên nhau.

Chỉ là nếu anh chơi nhiều đường và có ý muốn lựa chọn, thế thì không thú vị nữa.

Đúng không, Bác sĩ Đường?"

Hoàng hôn buông xuống, những tia nắng cuối cùng còn sót lại phủ lên người Đường Duy.

Nhưng, anh không cảm thấy chút ấm áp nào cả.

Anh chưa bao giờ xấu hổ như hôm nay, từng câu từng chữ của Kỷ Viêm tựa như lưỡi lê sắc bén cứa mạnh vào mặt anh.

Anh rõ ràng chưa làm gì cả, song dường như đây cũng là lỗi của anh.

Anh muốn giải thích, chỉ có điều lời đến bên môi mà không cách nào nói ra khỏi miệng.

Anh thấy mình, sao mà yếu ớt quá.

Anh nghĩ, đây là lần đầu tiên anh hiểu trăm miệng không thể giãi bày* nghĩa là gì.

[2] Trăm miệng không thể giãi bày(百口莫辩): có trăm miệng cũng không biện bạch được, ý chỉ nỗi oan ngút trời.

Thật lâu thật lâu sau, anh vẫn không lên tiếng.

Bầu không khí trầm mặc khiến người ta cho rằng oxy xung quanh như ngưng tụ.

Ngay khi Đường Duy ngột ngạt đến suýt không thở nổi, Kỷ Viêm đã...!bỏ đi.

Đường Duy nhìn theo bóng lưng của hắn, nghĩ thầm Kỷ Viêm cao thật.

Và hình như đây cũng là đầu tiên anh dõi mắt nhìn Kỷ Viêm đi xa..