Dâu Nhà Nông

Chương 9

Hôm sau, Trương Tích Hoa vẫn dậy muộn hơn trượng phu. Lúc tỉnh lại, cha chồng đang rửa mặt bên giếng, ông đã lau mặt xong, tư thế như chuẩn bị ra ngoài.

“Cha…”. Làm con dâu lại dậy muộn, Trương Tích Hoa thoáng không dễ chịu, nghĩ một lát liền hỏi: “Cha sáng nay muốn ăn gì ạ?”.

Nguyên liệu trong bếp có hạn, hỏi rõ người nhà thích ăn gì vẫn hơn tự mình ngồi nghĩ. Trương Tích Hoa cũng chẳng phải kiểu người biết đoán sắc mặt người khác.

Hà Đại Xuyên nói: “Rán vài cái bánh ngô, nhớ thêm ít hành vào”.

So với ăn cháo hiển nhiên ăn lương khô giúp nam nhân Hà gia chắc bụng hơn. Mẹ chồng và cô nhỏ thì thích gì đó có nước.

Trương Tích Hoa tiếp nhận đề xuất của cha chồng, quyết định sáng nay nướng bánh.

Phần lần lương thực trong nhà đều ở dưới hầm, không bỏ xuống hầm được sẽ để trong phòng cha mẹ chồng. Mỗi ngày Hà Tằng thị cũng mang ra kha khá để tự Trương Tích Hoa quyết định. Mức độ giao cho nàng tính.

Trong bánh bột ngô không chỉ thêm hành lá, nàng còn băm cả đậu đũa và cải trắng kẹp bên trong. Lúc bánh ngô nướng chín, bên ngoài nhìn vàng óng rất ngon miệng…

Hà Đại Xuyên và Hà Sinh nhai liên tiếp mấy cái bánh bột ngô mới ngưng. Nhìn trượng phu ăn ngon, Trương Tích Hoa cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Bữa sáng qua, Hà Tằng thị gọi Trương Tích Hoa, lên tiếng hỏi: “Dâu cả, ngươi muốn hôm nay về nhà mẹ đẻ hay đợi đến mai?”.

Hà Tằng thị trước sau không chịu đổi sang gọi tên Trương Tích Hoa, cố chấp gọi dâu cả. Trương Tích Hoa thấp thoáng thăm dò ý tứ bà. Dường như gọi thế này để xác định thứ tự, cậu hai Hà Thông của bà vẫn còn trêи thế gian.

Trương Tích Hoa sẽ không uốn nắn mẹ chồng mình, chỉ không ngờ nhanh vậy trượng phu đã nhắc với mẹ chồng, nàng thuận theo trả lời: “Nương, nếu trong nhà đồng ý, ta muốn lên đường hôm nay luôn”.

Gần đây mẫu thân Trương Tích Hoa thân thể không tốt, không dứt ho khan. Tuy có để lại phương thuốc để sắc thuốc đúng bữa cho mẫu thân uống nhưng không có tay mình, dù gì nàng vẫn không yên tâm.

Hà Tằng thị dặn: “Vậy hôm nay ngươi về nhà đi, ở lại thêm hai ngày cũng tốt. Đi gọi A Sinh trở về rồi các ngươi cùng nhau đi”.

Lễ cho xui gia Hà Tằng thị đã sớm chuẩn bị, chỉ chờ con trai con dâu lại mặt thì mang đi.

Tuy nhà giàu về vào ngày thứ ba và có đến bảy, tám ngày trượng phu dẫn thê tử về thăm cha mẹ, chẳng qua bách tính xuề xòa không chú ý lắm đến cái này.

Cơ bản là nhàn lúc nào thì làm thôi.

Trương Tích Hoa vội cản: “Nương, để tự ta về là được rồi. A Sinh còn bận chuyện hoa màu trong nhà”.

Bà Hà ngẩng đầu, nhẹ nhàng: “Chưa vội… Không có kiểu để nương tử về nhà mẹ một mình được, ngươi chỉ cần đi gọi hắn về thôi”.

Trương Tích Hoa ấm lòng, mặc dù mẹ chồng luôn lạnh nhạt với nàng nhưng lần này lại nghĩ cho nàng. Sau đó nàng theo lời ra ruộng gọi trượng phu về.

Hà Sinh đang ở giữa đồng xắn tay áo ống quần vùi đầu làm việc. Lúc Trương Tích Hoa đến đã gọi vài tiếng nhưng chàng không nghe thấy. Mặt khác hán tử ở cạnh đó cười trêu: “Nương tử Hà Sinh, ngươi gọi to lên. Kêu lang quân… lang quân muốn chàng chết được… Nhất định hắn nghe thấy!”.

Lời lẽ thô tục khiến Trương Tích Hoa nghe mà quẫn bách, hận không thể lại gần tát cho hán tử kia một cái. Tuy gia đình làm nông không để ý như nhà làm quan, thế nhưng đùa giỡn nương tử người ta ngay trước mắt thế này thật sự hiếm thấy.

Hắn tử kia thấy Trương Tích Hoa thẹn thùng hiện rõ hồng hồng trêи nước da trắng, trông rất mê người thì nheo mắt lại, huýt sáo ầm ầm, càng thổi càng hăng…

Tiếng động lớn như vậy làm gì Hà Sinh không biết? Chỉ là hắn quen thờ ơ. Đầu tiên là đưa mắt liếc người kia một cái, bình thản đi tới bờ ruộng vơ cỏ dại lau sạch bùn đất trêи chân, lúc này mới hỏi: “Nàng ra đây làm gì?”.

Không biết vì sao giọng chàng vẫn bình tĩnh, Trương Tích Hoa lại cảm thấy Hà Sinh giận rồi!

Trương Tích Hoa chân tay luống cuống, thực sự không biết nên làm gì để xoa dịu cục diện này. Do dự hồi lâu mới thấp giọng hồi đáp: “Nương muốn chàng cùng ta về nhà thân mẫu một chuyến”.

Hà Sinh: “Khi nào?”.

Trương Tích Hoa nâng mí mắt lén liếc trượng phu, thấy gương mặt tuấn tú như tạc của chàng không cảm xúc, nhất thời đa cảm, chắc chàng không vui?

Giấu nội tâm khó chịu, nàng nói: “Ta muốn hôm nay về”.

Hà Sinh nghe xong trầm mặc dọn đồ, quay lại nói với nàng: “Đi thôi”.

Hai người một trước một sau, Hà Sinh bước nhanh, Trương Tích Hoa theo đến vất vả, cứ một khắc lại thở hồng hộc. Nàng cho rằng trượng phu hờn dỗi nên không dám mở miệng nhắc chàng đi chậm chút.

Lúc sau nhận ra Hà Sinh mới bước chậm chân, không mất nhiều thời gian Trương Tích Hoa đuổi kịp bước tiến của chàng.

Đôi phu thê về đến nhà, việc đầu tiên Hà Sinh làm là đến bên giếng nước dội sạch chân tay. Cân nhắc rồi Trương Tích Hoa vẫn đi tới, nói với trượng phu: “Chàng chỉ rửa tay chân thôi à? Ban nãy đã đun nước nóng rồi, ta mang đến phòng tắm cho chàng nhé?”.

Ra giếng chỉ để rửa sạch được bùn đất, đến nhạc gia nhất định phải thay xiêm y sạch sẽ. Hà Sinh thấy nàng hiểu lầm cũng không giải thích thêm, chỉ gật đầu: “Nàng mang xiêm y của ta lại là được”.

Trương Tích Hoa tìm trong tủ quần áo, lôi ra một bộ. Trời nóng, đường xa, vẫn nên chọn xiêm y gọn gàng, vậy là chọn một bộ xiêm y gọn gàng đơn giản nhạt màu.

Hà Sinh xách vại nước lấy nước nóng trêи kệ bếp, lấy thêm nước lạnh mang vào phòng tắm. Giữa hè luôn thích tắm gội. Hắn cởi quần áo, xách một thùng dội thẳng từ trêи xuống, cả người nóng bức lập tức dịu đi một nửa.

Cửa gian tắm khép hờ, Trương Tích Hoa gõ cửa. Có lẽ bên trong không nghe thấy, không có tiếng trả lời, đợi một lát nàng liền đẩy cửa đi vào.

Nàng bước vào Hà Sinh giật cả mình. Chàng đứng thẳng, phong quang trêи người liếc mắt một cái là rõ mồn một… Cánh tay chàng rắn chắc mạnh mẽ, từng khúc cơ bụng nở nang, hai chân thẳng dồn nén cực cường, còn cả cái thứ ở giữa hai chân ngay lúc này đang tràn đầy sức sống…

Trương Tích Hoa nhanh chóng cúi đầu, vội vàng để xiêm y trượng phu lên bục. Khuôn mặt như ứ máu chạy vội ra ngoài, qua cửa còn thuận lợi đóng sập lại.

Trương Tích Hoa che mặt, rất muốn phỉ nhổ bản thân. Xấu hổ cái gì, chàng là trượng phu mình, có gì mà hổ thẹn. Hà Sinh không đợi được mình mang xiêm y đến liền tắm luôn, phải chăng ám chỉ mình có thể nhìn thoái mái?

Nếu Hà Sinh biết tiếng lòng nàng dâu nhỏ chắn chắn sẽ nói cho đối phương biết nàng nghĩ quá rồi!

Nửa ngày làm việc trêи ruộng lúa khô nóng, bị bông lúa cọ đến cả người ngứa ngáy, mồ hôi lại ra nhiều, hắn đã muốn tắm dội nước mát sảng kɧօáϊ từ lâu. Hắn xách nước xong nào còn kiêng kỵ nhiều vậy làm gì, chỉ muốn mau chóng tắm sạch người thôi…

Tuy từng có mấy lần thân mật không tách rời nhưng đều là tiến hành vào buổi tối, nhờ ánh trăng mờ mờ phân biệt đại thể. Hà Sinh là người cực kỳ chú trọng hành vi bản thân, năm 5 tuổi khi tắm đã không cho mẹ giúp lau người. Hiện tại cũng cảm thấy lúng túng. Đặc biệt là vật giữa hai chân do ma sát lỡ bừng bừng, mà còn bị nương tử nhìn sạch…

Nhìn Trương Tích Hoa chạy ra ngoài, bản thân hắn vô hình trung cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trương Tích Hoa chạy một mạch về phòng, ngồi bất động một lúc lâu mới vỗ vỗ mặt để mình tỉnh táo lại rồi cầm vải thu thập đồ muốn mang.

Nếu mẹ chồng cho mình ở mấy ngày vậy mang hai bộ xiêm y để thay, trượng phu có cần mang một bộ không nhỉ? Nàng đến bên cửa sổ nhìn sắc trời, nàng tính về đến nhà cũng là lúc mặt trời ngả về tây, có khi nào buổi tối trượng phu về lại nhà không?

Chần chừ một lúc lâu cuối cùng vẫn giật một bộ quần áo của Hà Sinh bỏ vào.

Chờ Hà Sinh dùng khăn lau lau tóc vào phòng thì đồ cần thu dọn Trương Tích Hoa đã dọn xong. Có lẽ do chuyện bối rối trong phòng tắm, hai người đưa mắt nhìn nhau một cái lập tức quay phắt đi cúi đầu.

Sau cùng vẫn là Hà Sinh lên tiếng: “Nàng đi chỗ nương cầm lễ chuẩn bị lên đường thôi”.

Trương Tích Hoa đáp: “Vâng”.

Hà Tằng thị xác thực đã chuẩn bị đâu đấy. Đều là chút lễ vật tầm thường: một bao đương đỏ, hai cân đậu phộng, một bao đậu tương kèm bột mì, mặt khác còn bắt một con gà mái.

Trương Tích Hoa thấy vội nói: “Nương, gà mái không cần mang theo đâu ạ. Cha mẹ ta không quan trọng cái này”.

Hà Tằng thị không trả lời nàng, chỉ ngẩng đầu nhìn con dâu rồi vẫn khom người để các lễ vật vào sọt trúc sạch, còn con gà vẫn để trong lồng tre. Xem ra mẹ chồng không định nghe theo kiến nghị của Trương Tích Hoa.

Thêm một lúc nữa, Hà Sinh từ trong phòng đi ra, Hà Tằng thị liền nói với nhi tử: “Hai ngươi đi sớm một chút, chào hỏi nhạc phụ nhạc mẫu, đối xử tốt với nhà họ”.

Hà Sinh: “Con hiểu”.

Mẫu tử đối thoại, Trương Tích Hoa hoàn toàn không chen lọt. Mẹ chồng sẵn lòng cho nhà mình mặt mũi, nàng thật không có ý kiến, bởi vậy nàng im lặng thu dọn đồ đạc.

Hà Sinh vác sọt trêи vai, tay kia xách lồng gà. Trương Tích Hoa ôm bọc đồ của mình theo sau trượng phu. Hai người đội nón rộng che nắng cùng ra khỏi cửa.

Thôn Dương Tây áng chừng cách nhà chồng thôn Hạ Tây nửa canh giờ, chỉ là đường không dễ đi. Đầu tiên là dọc theo sông Ngư Thủy qua hai thôn xóm đến bến đò, nhờ thuyền đi về hướng núi. Đến nơi thuyền không thể đi thì lên bờ đi theo sơn đạo.

Vượt qua hai quả đồi là đến.

Kỳ thực lộ trình không tính là xa, quan trọng lúc qua sông sợ không có thuyền, phải đợi thêm một lúc.

May thay lúc đôi phu thê tới vừa vặn có thuyền chờ ở đó. Không chỉ thôn Dương Tây, còn có cả đến mấy thôn xóm khác cũng lên thuyền. Cả đoạn đường tới đây đã có người đưa đò chở.