ĐẦU SÓI

Chương 21: Khí Phách Đàn Ông

Suy nghĩ lung tung một lúc, chúng tôi đã đi đến giao điểm ở quốc lộ.

Càn Long nói với tôi rằng sở dĩ tôi chọn nơi này là để tránh sự chú ý, thắng thua không ai biết, thứ hai là quận chúng tôi gần đây rất nghiêm ngặt, nhất là về đêm ra ngoài đều có thể gặp phải tuần cảnh.

Khi chúng tôi đến nơi, cả nhóm cùng nhảy xuống xe, tôi còn chưa nghĩ gì đã cầm theo cây súng có lưỡi lê trên tay, Càn Long mang theo một con dao cắt dưa hấu, mười bảy, mười tám người hoặc ngồi chồm hổm hoặc đứng tạo nét, nhìn qua có chút hình tượng.

Càn Long đến gần tôi nhỏ giọng nói: “Lần này thiếu Lưu Dương ân tình lớn, chờ xong việc phải mời cậu ta bữa cơm ra trò.”

Tôi tùy ý có lệ đáp một tiếng, ngửa đầu nhìn xung quanh.

Nói thật là hiện tại tôi rất căng thẳng, đừng nói lúc đi học tôi đánh nhau không ít, nhưng trên cơ bản đều là đánh mấy trận nhỏ, cuộc chiến quy mô lớn thế này tôi cũng lần đầu tiên tham gia thôi.

Dù đã là nửa đêm nhưng xe chở than trên quốc lộ vẫn không thấy ít, vù vù qua lại, đèn pha lớn chói lóa soi đường giống như ban ngày khiến lòng người hoảng sợ .

Cách chỗ chúng tôi bảy tám mét có một chiếc ô tô màu đen đỗ lại, tôi sợ là cảnh sát mặc thường phục, còn cố ý liếc thêm hai cái, sau khi thấy trên xe chỉ có một người, tôi mới yên tâm một chút.

Đúng lúc này, có hai chiếc ô tô từ phía đối diện chạy tới, nhưng xe không dừng lại, tám chín thanh niên xã hội đen phóng ra khỏi xe, người cầm đầu là con nai sừng tấm ngốc nghếch Lý Tiểu Quang.

Tôi cắn răng lên tiếng: "Đến đây!"

Người của chúng tôi bên này đều chủ động đứng sau tôi cùng Càn Long .

Nhìn đối phương tất cả đều ở độ tuổi hai mươi đến tuổi người trưởng thành, nhưng số lượng ít hơn chúng tôi một nửa, tôi không quá hoảng hốt .

Ta liếc mắt nhìn về phía đối diện, nhìn thấy Lô Ba Ba ngồi ở phía ghế lái, mặt đầy máu, hai tay bị trói trụ ở thắt lưng, đang nhảy dựng lên.

Khi chúng tôi còn cách Lý Tiểu Quang năm sáu mét, Càn Long chống hông gầm lên: "Con mẹ mày Lý Tiểu Quang, chuyện hôm nay mày đánh tao ở quán net tính thế nào đây?"

Lý Tiểu Quang không lên tiếng, một tên tóc thắt đuôi sam khinh thường nhổ bãi nước miếng: "Thằng nhãi con, còn dám chạy đến quán ông đây đập nát chân mày."

Trước khi đánh nhau thì đánh võ mồm trước, đây đã là luật bất thành văn.

Lý Tiểu Quang thanh âm không lớn lên tiếng : “ Không nói nhiều, Lấy hai nghìn tệ đem bạn mày đi, trong hai năm qua số tiền chúng mày đã ăn cắp của tao chắc chắn nhiều hơn số đó.

Tôi lại nhìn Lô Ba Ba đang chực khóc trên ghế lái phía đối diện, cũng nổi điên, tôi cầm cây súng có lưỡi lê đi ra ngoài, hướng Lý Tiểu Quang đâm tới, đồng thời rống to: "Nói lời vô nghĩa làm gì, xử hắn đi là xong"

Đáng tiếc tôi đánh giá cao bản thân quá, muốn làm đối thủ run sợ, lần đầu dùng lưỡi lê, tôi căn bản không biết sử dụng, hơn nữa tôi cũng không dám đâm ai nên động tác cũng không quá nhanh.

Tôi chưa kịp dang tay ra thì gã thanh niên thắt bím đầu đường xó chợ vừa bước tới đạp vào eo tôi một cách ác ý, tôi không đứng vững nên bị quật ngã một con chó đứng ăn cứt.

Cùng lúc đó, Càn Long cùng nhóm trợ thủ của chúng tôi lao lên, lao nhanh hơn rút lui nhanh hơn, chưa đầy hai phút đồng hồ đã bị cuốn trôi hoàn toàn, không ít người quay đầu bỏ chạy.

Lý Tiểu Quang không biết người gọi đến từ đâu, bảy tám đứa con trai rất manh động, chúng tôi chỉ dùng dao dọa người, bọn họ nếu dùng dao, chúng tôi chắc chắn bị chém chết, khiến ai trong lòng không khỏi run lên.

Thấy tất cả đều chạy mất, tôi cùng Càn Long cũng rất ăn ý nhanh chân bỏ chạy, theo lan can quốc lộ nhảy đến con mương bên cạnh , chạy ra đi hơn chục mét, phát hiện cũng không có ai đuổi theo, chúng tôi dừng lại thở dốc.

Tôi quay đầu lại nhìn nơi vừa mới đánh nhau, đám người Lý Tiểu Quang đang vây quanh đấm đá loạn xạ hai người xui xẻo chạy chậm, tiếng chửi bậy vang vọng.

Càn Long nhịn không được nuốt nước miếng nghiêng đầu nhìn về phía tôi.

Tôi lau mồ hôi trên mặt nói: "Ta phải trở về, Ba Ba không nói, hai người kia là Lưu Dương mượn cho chúng ta , nếu xảy ra chuyện không hay cũng khó ăn nói với Lưu Dương."

Càn Long do dự vài giây, sau đó xoa xoa hai má nói: "Đi, trở về đi, tôi cũng không tin bọn chúng dám ném chúng ta vào lò thiêu."

Sau khi hít thở sâu vài lần, tôi và Càn Long lại bò ra khỏi kênh, chạy quay lại.

Gặp chúng tôi quay lại, Lý Tiểu Quang hèn hạ nói: Bị đánh chưa đủ đúng không?

Càn Long giọng có chút run rẩy nói: “ chuyện này là tao làm , thả bạn tao ra, đánh hay giết, ông đây tùy mày xử, nhưng mày phải biết, Trần Hoa Tiêu chính là con rể của chú ba họ hàng nhà tao, động vào tao, sau này mày đừng nghĩ gặp chuyện tốt đẹp.

Đáng tiếc lần này Càn Long khoác lác không có hiệu quả, cậu ta còn chưa nói hết, một thanh niên trực tiếp đạp cho một cước ở bụng, khiến Càn Long gập bụng đau đớn.

Tôi hét một tiếng, định cho một đấm vào mũi hắn, kết quả người còn chưa đụng đến, lại bị Lý Tiểu Quang cho một cú vào hốc mắt, trước mắt tối sầm, ngồi xổm trên mặt đất, sau một lúc lâu không ngồi dậy được.

Lý Tiểu Quang một cước đá vào người Càn Long, khinh thường nhổ nước miếng nói: "Trần Hoa Tiêu chỉ là thằng khốn, nếu không phải ông đây bắt đầu muộn, Lâm Huyền này đến lượt hắn một tay che trời sao? Các anh em lên cho tôi , xảy ra chuyện gì tôi phụ trách!"

Bảy tám hung thần ác sát thanh niên bật người đem chúng tôi cấp vây quanh.

Vừa thấy vậy tôi biết có chạy cũng không kịp , tôi suy nghĩ bị đánh cũng phải có chút tôn nghiêm, ngẩng đầu nhìn Lý Tiểu Lộ nói: “Có gan thì hôm này mày giết tao đi, nếu không tao sớm muộn cũng giết mày.”

Ngay tại lúc tôi và Càn Long đã chấp nhận số phận, chiếc xe màu đen mà tôi nhầm với một cảnh sát mặc thường phục đột nhiên lao về phía chúng tôi, và tiếng gầm của động cơ đặc biệt dữ tợn.

Trong nháy mắt, chiếc xe “rít” một tiếng dừng lại trước mặt, khiến Lý Tiểu Quang sợ hãi và cả nhóm vội vàng né tránh.

Tôi không thể mở mắt vì chùm sáng chói lòa từ đèn xe, mơ hồ nhìn thấy một bóng người thẳng tắp nhảy từ trên xe đi xuống. Người đàn ông túm cổ áo Lý Tiểu Quang kéo đến trước mặt tôi, khàn cả giọng hỏi: "Mày vừa rồi nói gì?"

Lý Tiểu Quang cố gắng đẩy đối phương ra nhưng vô ích, méo mó hô: "Mày là ai?"

Tôi cùng Càn Long nhân cơ hội đứng dậy, lén lút đứng sang một bên.

Lần này tôi có thể thấy rõ ràng rằng anh chàng kéo Lý Tiểu Quang hóa ra là người đã lên xe R8 với Trần Hoa Tiêu lúc sáng.

Người đàn ông dường như đang uống rượu, và đôi mắt của anh ta hơi đỏ, nghe thấy câu hỏi của Lý Tiểu Quang miệng anh ta nở nụ cười quái dị.

Lùi lại một bước, hắn trực tiếp từ sau thắt lưng lấy ra một vật màu đen, vỗ về phía trước xe nở nụ cười xấu xa, nó: “Mày hỏi tao là ai? Tao là Triệu Thành Hổ, chính là bạn thân của người mày vừa mắng chửi Trần Hoa Tiêu , mày có thể gọi tao là anh tám kê.

Tôi tò mò nhìn thứ anh ta đặt trên xe, sau vài giây, mắt tôi tròn xoe, đó thực ra là một khẩu súng lục, dù không biết có thật hay không nhưng tôi thực sự hoảng sợ.

Mấy người phía Lý Tiểu Quang cũng phản ứng tương tự như tôi, tất cả đều lùi lại, mặt ai cũng tỏ ra kinh hãi.

Lý Tiểu Quang đôi mắt nhỏ lập tức thẳng tắp, thấp giọng thì thào: "Kê. . Kê ca, tôi không phải chủ ý nói Hoa gia, tôi chỉ là thấy mấy tên nhãi này đang khoác lác. ."

Khi hắn còn đang giải thích, người đàn ông tự xưng là anh tám kê đã dùng tay kéo tóc hắn, đập một phát cực nhanh vào đầu xe, cũng không biết anh ta dùng lực thế nào, một phần đầu xe bị lõm xuống.

Tiếp theo người đàn ông liên tục đấm vào sau đầu Lý Tiểu Quang.

Sau một vài cú đánh liên tiếp, anh ta thở hổn hển, một cước đá vào người Lý Tiểu Quang bá đạo nói: "Em trai, nhớ kỹ lời tôi nói, Hoa gia một ngày không ngã, Lâm Huyền liền một ngày mang họ Trần, sau này chửi đổng, chửi sau lưng, phải ghi nhớ điều này, hiểu chưa?"

Lý Tiểu Quang hoàn toàn bị đánh đến mơ hồ, thân thể lắc lư vài cái, điên cuồng gật đầu đáp lại, nghe hiểu được .

Thừa dịp người đàn ông đang "Giáo dục" Lý Tiểu Quang , tôi và Càn Long đến bên xe Lý Tiểu Quang , đem Lô Ba Ba lôi ra, chuẩn bị chuồn đi.

Đi ra ngoài vài bước, tôi lại dừng lại, hướng tới Càn Long nói: Hoàng Thượng, trước đó cậu nói anh cả Trần Hoa Tiêu tên gì?

"Triệu Thành Hổ ." Càn Long thốt ra, nói xong, cậu ta há hốc miệng.

Chúng tôi không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía người đàn ông, Càn Long chà xát bàn tay nói: "Tôi cảm thấy đây là một cơ hội."

Tôi cau mày nói: "Đừng nói nhảm, tên kia có súng cậu không thấy sao, chúng ta không dậy nổi."

"Để tôi nghĩ thử xem." Càn Long cắn môi khẩn cầu, thật sự cố chấp, ba người chúng tôi chậm rãi lui về sau…