ĐẦU SÓI

Chương 22: Đi Theo Hắn

Ba người chúng tôi quay lại chỗ vừa đứng, không biết người đàn ông kia nói gì với Lý Tiểu Quang mà cả đám đều quay đầu bỏ chạy.

Sau đó hắn đưa mắt nhìn tôi và Càn Long, dửng dưng nói: "Sau này còn lấy danh nghĩa người anh em của tao đi lừa bịp, tao sẽ đem chúng mày đi nấu rượu, biết chưa?"

Tôi cùng Lô Ba Ba vội điên cuồng gật đầu, Càn Long chà xát hai tay đê tiện cười: kê. . Anh Tám Kê anh có thiếu đệ tử không , tôi. ."

Kia nam nhân không kiên nhẫn giật lấy khẩu súng lục trên đầu xe nhét ngược vào sau, xua tay xua đuổi: "Nhà của tao thiếu người nâng quan tài, đeo gai, để tang , mày có khả năng không? Nhanh cút đi, vừa mới thu dọn mấy tên kia lại đến lượt mày à.”

Càn Long tiến lên vài bước nhỏ tới gần hắn cười nói: anh Tám Kê, tôi thật sự muốn trở thành người trong giang hồ.

Khóe miệng hắn ơi nhếch lên, thích thú hỏi: Sao mày có ý nghĩ như vậy?

Càn Long ngẩng đầu, trầm giọng nói: “ Giang hồ hỗn tạp thật ngầu đó, muốn tiền có tiền, muốn đàn em có đàn em, nhìn ai không vừa mắt anh đây chính là xử, chỉ cần có tiền, rất nhiều nguyện vọng có thể thực hiện, tôi nghĩ muốn trở thành người đàn ông như Hoa gia.

Người đàn ông sửng sốt trong giây lát, anh ta thở dài với giọng điệu đầy thăng trầm và nói: “ Đứa nhỏ, cậu còn trẻ và ham chơi, không biết sự thoải mái thực sự là gì, cùng người cậu gọi là Hoa gia đều không có liên quan, nếu bạn bè thân thích của cậu đến trường đều nghịch ngợm gây sự, không lo học hành, cuối cùng có mấy người là không ở tầng dưới đáy xã hội mà giãy dụa, nắm đấm ở thời đại này cũng chỉ là một danh từ mà thôi.”

Nói xong, hắn châm một điếu thuốc phiền muộn nhìn phía phương xa.

Tôi nhìn chăm chú vào hắn, ánh mắt sắc lạnh, khuôn mặt tuấn tú, cái loại cảm giác này cực kỳ giống những anh hùng võ thuật trong phim.

Có lẽ tôi diễn tả không đúng nhưng từ gương mặt của hắn tôi vô tình thấy được sự đau thương, một sự đau thương không cách nào xóa nhòa.

Khi hắn đang ngẩn người nhìn về phía xa, tôi cùng Lô Ba Ba túm Càn Long không nói một tiếng rời đi.

Chúng tôi đỡ lấy nhau đi về phía thị trấn.

Dọc theo đường đi không ai lên tiếng, tâm trí tôi cứ quay lại cảnh vừa rồi, ánh mắt độc đoán của người đàn ông, ra đòn dứt khoát, và những cảm xúc ít ỏi thoáng qua đó.

Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng trong một khoảng thời gian dài sau đó, tôi vô thức muốn bắt chước, muốn trở thành người đàn ông giống như Triệu Thành Hổ.

Không chỉ tôi, mà cả Càn Long, Lô Ba Ba hoặc nhiều hoặc ít đều đã bị hắn ảnh hưởng, cho đến có một ngày chúng tôi thẳng thắn với nhau, mới đột nhiên phát hiện, chúng tôi chỉ đang đi theo bước chân hắn, đây là chuyện của sau này.

Ba người chúng tôi đi được khoảng mười phút, Càn Long đột ngột dừng lại, nhìn ngang qua tôi hỏi: Lang Lãng, lúc chúng ta đến có đi xe phải không?

Tôi phát cáu, mắng: "Khỉ thật, cậu nói xem?"

Càn Long chớp hai mắt hỏi tôi, vậy xe đâu?

"Mẹ nó" Tôi lúc này mới giật mình hoàn hồn.

Lúc nãy chúng tôi bị Lý Tiểu Quang và băng nhóm của hắn làm tan rã , đám người giúp đỡ cũng chạy mất không còn bóng dáng, lúc tôi rời đi, tôi còn nhắc mình phải nhớ lái xe trở lại cho Lưu Dương, nhưng tôi quá lo lắng nên hoàn toàn quên mất.

Một lúc sau, chúng tôi chạy trở lại nơi vừa đánh nhau, Triệu Thành Hổ đã không thấy đâu nữa.

Chỉ còn lại hai chiếc xe bị hỏng đứng tại chỗ, may mà tôi từng làm việc ở gara, bằng không chúng tôi thật đúng là không có biện pháp đem xe lái trở về.

Càn Long lái một chiếc, tôi cùng Lô Ba Ba lái một chiếc khác, chậm rì rì quay về thị trấn.

Đầu tiên chúng tôi gửi xe trở lại công trường của Lưu Dương , sau đó tôi gọi cho cậu ta, đơn giản qua chuyện xảy ra đêm nay.

Khi nghe tin người của mình bị đánh, giọng điệu của Lưu Dương có chút không vui, nhưng anh ấy cũng không phàn nàn gì, chỉ nói chờ cậu ta trở về rồi nói sau, sau đó cúp điện thoại.

Sau khi đặt điện thoại xuống, Càn Long hỏi tôi: "Lưu Dương nói cái gì?"

Tôi cong môi nói: Nói gì được, tôi không vui thôi.

Càn Long quay đầu lại đá vào mông Lô Ba Ba mắng: Đều tại cậu, nếu phải cậu bị Lý Tiểu Quang bắt, tôi cùng anh Lang đánh chết cũng không phải đi cầu xin người ta .

Sau khi khiển trách, Càn Long choàng tay qua vai Lô Ba Ba hỏi: Cậu không sao chứ? cần đến bệnh viện kiểm tra thử không?

Lô Ba Ba vội vàng lắc đầu, ôm lấy khuôn mặt sưng như bánh rán.

Sau khi xác nhận rằng Lô Ba Ba chỉ bị chấn thương ngoài da, chúng tôi lại đi bộ đến nhà tôi.

Càn Long vừa đi vừa hỏi tôi như nói chuyện phiếm: "Anh Lãng, cậu nói người vừa rồi là Triệu Thành Hổ à?"

Tôi cong môi phớt lờ cậu ta, ôi mệt mỏi muốn gục ngã mấy ngày nay, không chỉ về thể xác mà còn về tinh thần.

Trước đó bởi vì Hầu Lai Tử chèn ép, nhưng giờ dù có kiệt sức tôi vẫn tràn đầy năng lượng, cuối cùng thì tôi cũng đã thu hồi được hết nợ, thần kinh căng thẳng của tôi đã hoàn toàn thả lỏng. Đi được một lúc thì cảm giác mình có thể ngủ quên lúc nào không hay.

Thấy tôi im lặng, Càn Long lại như máy hát, dọc đường đi lẩm bẩm không ngừng.

"Anh Lãng, tôi nói cho cậu biết, tôi sớm muộn gì cũng trở thành người như Triệu Thành Hổ"

"Lang Lãng, cậu tin không? Đêm nay nếu trong tay tôi cũng có khẩu súng, tôi sẽ khiến Lý Tiểu Quang quỳ xuống gọi một tiếng cha."

"Lang Lãng. ."

Lúc về đến nhà, tôi đứng lại, quay đầu nhìn về phía Càn Long nói: "Cậu có biết vì sao con người có hai mắt, hai tai, nhưng chỉ có một cái miệng không?"

Càn Long hoang mang hỏi tôi, vì sao vậy?

Tôi ngáp một cái rồi nói: "Bởi vì ông trời muốn cậu, nhìn nhiều, nghe nhiều, bớt nói nhảm."

Càn Long tỏ vẻ xấu hổ, rồi nhìn tôi chăm chú nói: “Vậy cậu có biết tại sao lại có hai tay mà chỉ có một cái miệng không?

Tôi rút chìa khóa giấu trong ngưỡng cửa, mở khóa cửa hỏi lại: Tại sao?

Càn Long nhảy dựng lên vỗ một cái vào sau đầu tôi đê tiện cười: "Bởi vì ông trời muốn nói với cậu, nếu có thể ra tay thì không cần chần chừ."

Đánh tôi xong, con bò đó liền co cổ chạy vào sân,tôi lập tức vật cậu ta xuống, hai đứa cũng không ngại bẩn thỉu, vật lộn ở ngoài sân.

Đừng nhìn Càn Long thấp bé gầy gò nhưng cánh tay rất có lực, quần nhau với cậu ta tôi thực sự không phải đối thủ, lúc chúng tôi vui đùa ầm ĩ , tôi lơ đãng nhìn qua Lô Ba Ba đang xấu hổ nhìn chúng tôi, vội vàng vẫy tay gọi : "Ba ba, giữ cậu ta"

"Được" Lô Ba Ba vui sướng lên tiếng, cũng rất nhanh gia nhập chiến đoàn.

Ba người chúng tôi láo nháo bất cần, việc đêm nay khiến mọi người đều kinh ngạc , nhưng không thể phủ nhận quan hệ anh em chúng tôi sau trận này thực sự gắn kết với nhau.

Ầm ĩ một hồi, tôi chạy lại nơi cất giấu tiền, kiểm tra lại thì xong, bảo Càn Long cùng Lô Ba Ba đi ngủ, nhưng nhắm mắt không dám nhắm mắt, nằm yên ở nơi cất giấu tiền.

Không thể làm khác, số tiền này quá quan trọng , không chấp nhận được có chút sơ xuất nào.

Thấy tôi chưa ngủ, Càn Long lôi từ phòng cha tôi hai bình rượu đế "Tiểu đà bài", đưa cho tôi bình, cậu ta mở một bình, ngồi xếp bằng cạnh tôi nói: "Ngồi với cậu vậy, dù sao chỉ có 2, 3 tiếng nữa là rời sáng."

Lô Ba Ba rửa mặt xong cũng chạy qua, cười ngây ngô nói: “tôi cũng không buồn ngủ” .

Tôi khoát tay nói: "Hai cậu ngủ đi , tôi không sao."

Lúc nói chuyện, tôi không kìm được lại ngáp một cái.

Càn Long đẩy đầu tôi sang, vô cùng quen thuộc lấy ra dưới bàn trà một bộ bài tú-lơ-khơ nói: “Đúng là giỏi giả vờ, hay đánh bài đi, nghiến răng một chút thì trời sáng.”

Ba người chúng tôi ngáp dài, ngồi khoanh chân lại, đột nhiên điện thoại của tôi rung lên, tôi lấy ra xem thì thấy Vương Ảnh gửi tin nhắn đến, cũng không có gì đặc biệt , chỉ là một icon mặt cười.

ôi vò đầu bứt tai suy nghĩ, nhưng không có gì để trò chuyện với cô ấy, tôi ném điện thoại sang một bên tiếp tục đánh bài, được khoảng nửa phút thì điện thoại lại rung lên, vẫn là tin nhắn Vương Ảnh gửi , cô hỏi tôi đã ngủ chưa?

Sau khi suy nghĩ, tôi nhanh chóng soạn một tin nhắn trả lời: “Đang định ngủ thêm giấc nữa.”

Tôi không biết cô ấy đang bận hay gõ chữ quá chậm. Phải mất bốn hoặc năm phút cô ấy mới trả lời: "Ồ".

"Ồ quái gì mà ồ." ôi bực bội mắng, điều tối kỵ khi nhắn tin cho người khác là chữ “ồ”, ý bảo đối phương có việc gì thì nói, không thì biến, câu trả lời ứng phó qua loa.

Tôi nghĩ cô ấy cũng có suy nghĩ như vậy nên trả lời lại một chữ “Ồ”, rồi cầm điện thoại vào phòng cắm sạc.