ĐẦU SÓI

Chương 28: Chúng Ta Không Giống Nhau

Khi nghe Dương Thần nói làm quán thịt nướng thu được nhiều tiền như vậy, tôi rất kích động, bên cạnh Càn Long cùng Lô Ba Ba trên mặt cũng háo hứng muốn thử.

Nhưng khi nghĩ rằng sẽ tốn rất nhiều tiền để xây dựng quảng trường thịt nướng, chúng tôi nháy mắt thất vọng.

Đại Quân hút cạn ly coca , ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm mặt bàn.

Sau một hồi im lặng, anh ta mới chậm rãi nói: "Quy tắc dùng để phá vỡ. có hai quảng trường thịt nướng. Không có nghĩa là sau này sẽ chỉ có hai. Ngoài ra, tôi chỉ là gợi ý, có làm hay không là tùy.”

Sau một hồi suy nghĩ, tôi thận trọng hỏi anh ấy: Anh Quân, chi phí để xây dựng một quảng trường thịt nướng là bao nhiêu?

Đại Quân không lên tiếng, Dương Thần bên cạnh liền mím môi, trầm giọng trả lời: "Chỉ riêng tiền mặt bằng đã tốn 300.000 tệ tiền thuê một năm.Địa điểm cũng không dễ tìm, không được quá gần khu dân cư, người dân sẽ tố cáo vì làm ồn, ở vùng ngoại thành thì lại ít người, mà điều quan trọng là không có tiền."

Một câu"Không có tiền" , làm chúng tôi ai nấy đều im lặng .

Đầu năm nay chuyện gì cũng không than, riêng có chuyện tiền nong là vấn đề lớn, hơn nữa với mấy tên nhóc vừa bước chân ra xã hội như chúng tôi mà nói thì việc kiếm tiền theo đơn vị 10.000 tệ lại càng khó hơn.

Tôi cắn răng suy nghĩ hồi lâu, nhìn về phía Dương Thần xác nhận lại lần nữa: “ít nhất phải cần ba mươi vạn sao?

Dương Thần gật đầu, khẳng định cũng nhìn ra tôi rất muốn làm, chần chờ vài giây sau mở miệng: "Cậu thật sự muốn làm?"

Tôi cắn môi nói: “Con người hướng về phía trước, ngàn năm bất tử, thay vì ngây ngốc đến già, thà rằng còn trẻ mà xông pha một phen..

Cậu ta ho khan hai tiếng nói: " "Tôi có thể lấy ra nhiều nhất là bốn vạn."

Dương Thần là người đầu tiên trong chúng tôi tự chủ được, tương đối mà nói, suy nghĩ của cậu ấy chín chắn hơn chúng tôi rất nhiều, cậu ta hiểu được chuyện này rất tiềm năng, vấn đề còn lại chỉ là tiền.

Mặt khác Càn Long bên kia xoa xoa hai tay, khô khốc mở miệng: "Tôi ngày mai bàn với anh trai, có thể mượn được một vạn, mấy cậu cũng biết cũng biết, anh tôi sắp kết hôn . ."

Lô Ba Ba thở dài đứng dậy nói: "Tôi có thể lấy ra năm vạn."

Trong phút chốc, chúng tôi tất cả đều nhìn cậu ta.

Người thật sự là không ngừng làm người ta kinh ngạc, cùng nhau lăn lộn cũng lâu, nhưng hoàn cảnh gia đình Lô Ba Ba tôi cũng không rõ ràng lắm, tôi chỉ biết cậu là người vùng khác , làm việc trong một cửa hàng sửa chữa ô tô sớm hơn tôi một tháng, bố mẹ cậu ta là ai, làm công việc gì tôi đều không biết.

Càn Long tò mò hỏi: "Ba tử, cha cậu là phú ông à?"

Lô Ba Ba gãi đầu và nói với một nụ cười ngớ ngẩn: “Giàu hay không tôi không rõ lắm, nhưng tôi biết ông ấy có tiền , được rồi, tôi đừng nghiên cứu vấn đề cha tôi nữa, vẫn là nói chuyện tiền đi, Ba chúng tôi gom được mười vạn, còn hai mươi vạn nữa, làm sao đây?

Tôi rụt đầu thở dài nói: "Ngày mai tôi đi bệnh viện thăm cha tôi , Hoàng Thượng, cậu quen biết rộng, xem mấy ngày nay có công việc “bái hoạt” nào không, chúng ta kiếm thêm một chút."

Càn Long gật đầu đồng ý.

“Bái hoạt” là tiếng địa phương của chúng tôi, ý là đi cửa phụ.

Ví dụ làm việc cho mấy ông chủ lớn , hoặc là đi phá dỡ và siết đồ, loại việc này lương cao, nhưng rủi ro lớn, đều là phạm pháp, nếu họ lười so đo, thì không có chuyện gì, mà nếu bị trừng trị, ngồi tù 3 đến 5 năm cũng không phải không thể.

Sau khi nghiên cứu sơ qua kế hoạch gom tiền, chúng tôi chia nhau rời đi, đợi thảo luận xong, tối mai sẽ gặp nhau ở quầy hàng của Dương Thần.

Đại Quân ở tại nhà Dương Thần gia, hai người đi một đường, trước khi đi Đại Quân nhìn về phía tôi, mỉm cười nói: “Nếu cậu thực sự muốn làm, tôi sẽ dành thời gian giúp tìm một chỗ trong hai ngày này, tôi tính cũng không cần tới ba mươi vạn, hơn hai mươi vạn là đủ."

"Cảm ơn, Anh Quân." Tôi không ngừng gật đầu cảm kích.

Đại Quân khoát tay, cùng Dương Thần rời đi, nhìn chằm chằm bóng lưng Đại Quân , tôi càng ngày càng không hiểu nổi, người này vừa có tư duy và vừa có năng lực, sao anh ta không tự mình làm ... mà còn cố tình lôi thêm mấy tên nhóc chúng tôi vào theo, chẳng lẽ chỉ vì anh ta không huy động đủ tiền sao?

Trong lúc tôi đang suy nghĩ miên man thì Càn Long vỗ vai, ra hiệu về phía Tạ Mị Nhân cùng Vương Ảnh bĩu môi, tôi quay đầu nhìn hai cô gái, cười xấu xa trêu ghẹo: "Hai người thì sao? Nếu không qua nhà tôi tá túc một đêm đi."

Càn Long nhanh nhẹn khoác vai Tạ Mị Nhân đê tiện đùa giỡn : "Mị Nhân, kết hợp tu tiên không?"

Tạ Mị Nhân liếc Càn Long, khinh thường bĩu môi nói: "Hợp em gái anh, chị đây đối với thân thể còn không chưa phát dục hoàn toàn không có cảm xúc."

Càn Long xắn tay áo, trên cánh tay lộ ra một hình xăm đồng tiền, bẹp miệng: "Đừng thấy anh đây gầy, anh đây rút súng nhịp nhàng, đừng chê anh đây lùn, anh có thể vừa làm vừa uống sữa."

Tạ Mị Nhân một cước đá vào mông Càn Long hờn dỗi: "Cút đi, còn trêu chọc tôi nữa, tin hay không chị đây đè chết anh."

Càn Long chụp vào mông Tạ Mị Nhân, hát nghêu ngao: " “Lão gia: của tôi sẽ ở phần mông này, mông ngày là nơi lý tưởng sinh trưởng của tôi a.. ."

Tạ Mị Nhân đấm một quyền lên mặt Càn Long, hai người bật chế độ chiến đấu , tôi vẫn cảm thấy tên Càn Long này có khuynh hướng thích bị ngược, cách một phút đồng hồ không bị Tạ Mị Nhân đáng thì có vẻ như sẽ rất khó chịu.

Đùa giỡn một lúc sau, Tạ Mị Nhân một tay nắm lấy tai Càn Long , một bên hướng chúng tôi nói: "Không với gây chuyện với các người nữa, tôi ngày mai còn phải đi làm ca sáng, nếu không quản lý lại dạy dỗ tôi, này , cậu đó. . Phiền cậu đưa Tiểu Ảnh về nhà, chúng tôi không tiện đường."

Tôi chỉ chỉ chính mình hỏi: "Ai hả? Tôi?"

Vương Ảnh vội xua tay nói: “ Không cần, tôi một mình cũng về nhà được.”

Tạ Mị Nhân tiến đến thì thầm vào tai Vương Ảnh vài câu, khuôn mặt xinh đẹp của Vương Ảnh đỏ bừng, ngượng ngùng đánh Tạ Mị Nhân hai cái, hưng không đề cập đến việc từ chối.

Cứ như vậy, Càn Long đã gọi taxi cho Tạ Mị Nhân, mặt dày mày dạn túm Lô Ba Ba nói muốn tận mắt nhìn Tạ Mị Nhân vào ký túc xá mới yên tâm, chỉ còn lại hai người là tôi cùng Vương Ảnh.

Cả hai chúng tôi đều không bắt taxi, vì vậy chúng tôi đi bộ về.

Vương Ảnh cũng cùng khu với nhà tôi, bất đồng chính là nhà tôi là nhà trệt, còn cô ấy sống ở “tiểu khu bờ biển”

Trên đường phố lúc sáng sớm hầu như không có bóng người, ánh đèn đường kéo khuất bóng chúng tôi, tôi đi bên cạnh cô ấy, cũng không có gì trao đổi, một trận gió thổi qua, có chút lạnh, Vương Ảnh nhịn không được rùng mình một cái.

Nhìn vẻ mặt hơi tái nhợt của cô ấy, tôi dựa vào người cô ấy, cánh tay tôi kề sát cánh tay cô ấy, cô ấy hơi khựng lại, nhưng cũng không từ chối, dũng khí của tôi lập tức tăng lên rất nhiều, nhẹ nhàng nâng cánh tay lên ôm eo cô.

Vương Ảnh mất tự nhiên nhìn tôi, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống như một con thỏ nhỏ sợ hãi.

Đó là một con đường dài, nhưng tôi không hiểu sao đêm nay dường như ngắn. Chúng tôi không cảm thấy gì cả. Chúng tôi đã đến được cánh cửa của “tiểu khu bờ biển”

Vương Ảnh ho khan hai tiếng, lời nói nhỏ nhẹ : "Tôi đến rồi. . Về đến nhà ."

Tôi giả vờ ngốc nghếch nhếch mép cười, buông cánh tay ôm eo cô ấy ra nói :"Hả? Tới rồi à, vậy cô mau trở về đi thôi, nhớ rõ uống chút nước ấm, buổi tối nhiệt độ thấp, đừng để bị cảm."

Vương Ảnh gật gật đầu, bước tới cổng tiểu khu, đi hai ba bước cô lại quay đầu lại vẫy tay với tôi, dịu dàng nói: "Vậy anh đi thong thả, về đến nhà nhắn tin cho tôi."

Tôi nhe răng cười nói: "Được."

Vương Ảnh xoay người rời đi, chờ cô sắp đi vào tiểu khu , tôi đỏ mặt tía tai hô một tiếng: "Vậy Tiểu Ảnh. . Nếu không, tôi theo đuổi em."

Vương Ảnh quay đầu lại nhìn tôi, dùng đôi mắt to thông minh chớp chớp mấy cái, che miệng cười nói: "Lúc trước anh theo đuổi con gái thế này à?"

Tôi khịt mũi nói giỡn: "Nói không ngoa, từ trước tới nay tôi toàn được theo đuổi."

"Thôi đi." Vương Ảnh trợn mắt vẫy tay với tôi và nói: “Gặp lại sau.”

Không đợi tôi nói gì, cô ấy đã chạy vào cộng đồng rồi, tôi xoa xoa hai má nóng bừng lẩm bẩm:"Hẹn gặp lại là ý gì, đồng ý hay là cự tuyệt . ."

Đừng nghĩ vừa rồi tôi mặt dày như vậy, thật ra thì lòng bàn chân tôi đang đổ mồ hôi, hồi còn đi học tôi có nói chuyện với vài người, nhưng tôi chưa có kinh nghiệm yêu đương thực tế, chỉ là chơi bời nhàn rỗi.

Trên đường trở về còn đang suy nghĩ chuyện mình vừa làm, trong lòng có chút hối hận, mới gặp mặt hai lần nghiêm túc mà tỏ tình với người khác, còn quá sớm, Vương Ảnh trong lòng chắc đã cho rằng tôi chỉ là một tên lỗ mãng.

Về đến nhà Càn Long cùng Lô Ba Ba đang bắt chéo chân trên sofa xem TV, thấy tôi vừa vào cửa, hai người cùng đồng thanh hát vang: "Chúng ta không giống nhau, mỗi người đều có hoàn cảnh khác nhau. . ."