Đau Thương Hóa Yêu Thương

Chương 27: 27 Ai Cứu Cô Ra Khỏi Chiếc Xe Đó

“Ừm, vậy anh đi làm cho người bạn thân này ôm em một cái có được không? Chỉ một cái thôi mà” Khương Gia Tuấn hỏi.

“Được, chỉ một cái!”.

Thâm Tình vừa nói xong Khương Gia Tuấn đã vội ôm cô vào lòng.

Đây là lần thứ hai anh ôm cô vào lòng, lần đầu tiên là khi cô tốt nghiệp đại học, cũng từ lần đó anh và cô tình cảm cũng không còn như trước nữa mà mỗi lúc một xa nhau.

Khương Gia Tuấn ôm rất lâu và rất chặt.

Anh không lỡ buông tay cô ra, không biết qua bao lâu, Hàn Tam bên kia bỗng nhiên hét lên một tiếng, lúc này Khương Gia Tuấn mới buông cô ra.

“Em xin lỗi hai người, hai người cứ tiếp tục, em không nhìn thấy gì đâu!” Hàn Tam che mắt lại nói.

Thâm Tình thở phào nhẹ nhõm, cũng may có thằng nhóc kia, nếu không cô cũng không biết khi nào thì Khương Gia Tuấn mới chịu buông cô ra.

“Vậy anh đi làm trước!” Khương Gia Tuấn nói xong liền quay người bỏ đi, trước khi đi anh còn nhìn về phía Hàn Tam đang đứng bằng một ánh mắt sắc như dao đã được mài.

Hàn Tam vội cười, giơ tay chào tạm biệt anh.

Thâm Tình nhìn xuống bàn tay mình, hơi ấm của Khương Gia Tuấn đã không còn trên người cô nữa.

Vừa rồi khi anh ôm cô, cô bỗng nhiên nhớ tới một buổi tối, khi đó cô bị sốt cả đêm.

Trong khi miên mang mơ màng, cô phát hiện có một người kéo chăn ra và nằm trên giường của cô, người đó ôm cô rất chặt, lúc đó Thâm Tình cảm thấy an tâm vô cùng.

Cô còn nghe thấy người đó nói: “Nhóc con, tôi phải làm sao với em đây?”

Giọng nói lạnh lùng vô cùng, nhưng cô lại nghe được trong đó có sự dịu dàng.

Người đó ôm cô cả đêm, cô cũng không biết người đó rời đi từ lúc nào, nhưng lúc cô tỉnh dậy hơi ấm bên người không còn, chiếc chăn bên cạnh rất lạnh, lúc đó cô nghĩ mình chỉ là mơ ngủ mà thôi.

Có lẽ cô thiếu thốn tình thương nên khi ngủ sẽ ham muốn tình thương.

Mấy ngày sau đó cô cũng luôn mơ một giấc mơ như thế, cũng nghe được câu

“Cô nhóc, tôi phải làm sao với em đây?”.

Có một lần cô tỉnh dậy từ cơn mơ ngủ, cô lại phát hiện, bên cạnh mình vẫn còn hơi ấm, nhưng không có một ai bên cạnh, chỉ có một mình cô trên một chiếc giường.

Thâm Tình chạy ra ngoài, lại phát hiện Hàn Tam đang ngủ trên ghế sofa nhà cô, từ sau khi cô bị tai nạn cậu ta luôn ở bên cạnh chăm sóc cô, cô có đuổi thế nào cậu ta cũng không chịu rời đi.

Thâm Tình trở lại giường, nhìn ra bầu trời bên ngoài.

Người có thể gọi cô là “Cô Nhóc” trước giờ cũng chỉ có một mình tên họ Thư kia thôi, chẳng lẽ là hắn đến? Nhưng ngay sau đó ý nghĩ kia bị chính cô đánh bay, người như hắn ta thì làm sao có thể chứ.

“Chị Thâm Tình, chị Thâm Tình, chị..” Hàn Tam bỗng nhiên gọi cô.

Thâm Tình được giọng nói của cậu ta đưa về hiện thực, cô nhìn gương mặt đang gần mình của Hàn Tam lạnh lùng nói: “Cậu gọi tôi làm gì chứ, ồn ào chết đi được!”

Hàn Tam lo lắng nhìn cô, cậu ta có làm gì đâu chứ, chỉ là lo lắng nên mới gọi cô như vậy mà thôi.

“Em thấy chị cứ nhìn một chỗ, em gọi mấy lần cũng không thấy trả lời, chị không sao thật chứ? Em thấy gương mặt của chị rất xanh đó ạ, hay là chúng ta tới bệnh viện được không?”

Thâm Tình không trả lời, cô cười nói: “Không sao, có lẽ do ngủ quá nhiều thôi nên đầu óc không bình thường thôi, cậu nấu món gì đấy? Hôm nào cũng ăn mấy món của anh Gia Tuấn nấu đến phát ngán rồi, có cái gì mới không?”

Hàn Tam đi đến kéo cô lại bàn ăn, sau đó để cô ngồi xuống ghế, còn mình thì ngồi đối diện cô.

“Không phải bác sĩ Khương vừa làm đồ ăn sáng cho chị hay sao? Chị khen ngon lắm, ngon lắm, rồi ôm anh ta chặt như vậy, em cũng muốn thử đó!” “Cậu muốn ăn à? Vậy tôi nhường cho cậu đó, tôi cũng không thích ăn mấy cái đó, hôm nào cũng ăn thật là chán” Thâm Tình đẩy món ăn đang cầm trên tay mình về phía của Hàn Tam.

Hàn Tam cũng không đưa tay ra nhận mà chỉ nhìn, chẳng ngon gì hết.

“Vậy sao vừa rồi chị lại khen ngon và ôm chặt anh ta như vậy chứ?” “Có sao? Tôi nghĩ cậu mù mắt rồi”.

Hàn Tam cười khi nghe cô nói câu đó, cậu ta kéo người lại một chút, sau đó hỏi: “Chị đang suy nghĩ đến ai sao?” “Làm gì có!” Thâm Tình sờ mặt mình, chẳng lẽ cô lộ liễu đến vậy hay sao chứ? Để cho Hàn Tam có thể suy đoán ra được.

“Nhìn mặt chị xem, rõ ràng là chị đang suy nghĩ tới ai đó, mà em đoán người này không thể nào là bác sĩ Khương được! Là ai vậy ạ!?” “Ai cái gì? Cậu nói hơi nhiều rồi đó!”.

“Đâu có nhìn mặt chị đi, em chỉ hỏi vậy thôi mà đã đỏ hết lên rồi đó.

Cái người mà chị đang nhớ đến là ai vậy ạ! Chị đừng nhìn em như vậy, em chỉ muốn hỏi, bởi vì em tò mò đó!”.

Thâm Tình ném một miếng bánh mì về phía cậu ta, cô lớn tiếng nói: “Cậu dạo này hay bắt nạt tôi đó, còn lớn tiếng giống như anh trai của tôi, còn hỏi tôi mấy từ điên điên khùng khùng, cậu chán sống rồi có đúng không?”

Hàn Tam khó khăn nuốt nước miếng trong miệng xuống.

Cậu ta cúi đầu không nói gì nữa, phụ nữ thật khó hiểu, nhất là khi họ tức giận.

Thâm Tình nhìn cậu ta, cô cảm thấy mình nói lớn tiếng quá rồi thì phải.

Lại thấy

Hàn Tam muốn đứng lên, Thâm Tình vội nói: “Không ăn sao?”

Hàn Tam quay đầu lại cười.

“Em đi lấy sữa cho chị, bác sĩ Khương nói mặc dù vết thương ở ngoài của chị đã không sao.

Nhưng đầu của chị vẫn chưa thể khỏi, nên không thể ăn những món cứng!”

Thâm Tình không nói gì chỉ gật đầu.

Cô nhìn bóng lưng của Hàn Tam, cậu ta sống với cô một tháng rồi, luôn chăm sóc cô, cô cần gì luôn giúp cô dù là khó tới đầu.

Giờ đây tìm được một người như vậy rất khó, cô phải nên trân trọng mới đúng.

Hàn Tam bước đến, đặt một cốc sữa đến trước mặt cô.

“Chị uống đi, em vừa hâm lại còn ấm đó.”

“Cảm ơn!”

“Dạ?” Hàn Tam vội hỏi.

Thâm Tình nhìn gương mặt non nớt của cậu ta, đúng là không thể làm cô giận lâu được mà.

“Cậu hôm nay bị điếc?”

Hàn Tam lắc đầu.

“Em sợ em nghe nhầm thôi nên mới hỏi lại! Hình như vừa rồi chị cảm ơn em đấy?”.

Thâm Tình cười, uống một ngụm sữa.

“Sao? Tôi cảm ơn cậu cũng thấy khó hiểu?” Hàn Tam lắc đầu.

“Không có ạ! Chỉ là em bất ngờ thôi, nhưng em rất vui!” “Ăn đi không lại nguội hết.

Đúng rồi, ai đã cứu tôi vừa đưa tôi đến bệnh viện vậy?”

Hàn Tam lắc đầu.

“Em không biết, khi em nghe tin chị bị tai nạn và chạy đến không hề nhìn thấy ai hết.

Khi đó em nhìn thấy bác sĩ Khương, gương mặt anh ấy rất sợ hãi”

Thâm Tình uống một ngụm sữa gật đầu như đã hiểu, rốt cuộc ai đã cứu cô vào hôm đó vậy chứ? Cô nhìn Hàn Tam hỏi: “thể còn sau cái ngày tôi bị tai nạn đó, cuộc hẹn với bệnh nhân kia thế nào, ai là người hẹn gặp họ?”

Hàn Tam ngồi xuống nói: “Dạ, bệnh nhân đó nói không muốn gặp ai, chỉ muốn gặp chị mà thôi.

Người đó nói khi nào chị khỏi bệnh thì sẽ hẹn gặp, nếu không phải là chị thì sẽ không gặp ạ!”.

Thâm Tình nhìn Hàn Tam gật đầu đầy suy nghĩ.

Sao lại kỳ lạ thể chứ, ở Thanh Thành đâu phải chỉ có một mình cô là bác sĩ tâm lý chứ, tại sao lại muốn gặp cô

vây?.