Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 12

Giang Vãn Lê được người đàn ông ôm trong ngực, trong quá trình đi lên tầng, gương mặt cô đều đỏ bừng.

Bùi Thầm lại cố tình không buông tha, thoải mái hỏi cô: “Em tính toán khi nào thì sinh cục cưng?”

“…”

Né tránh ánh mắt ý vị thâm trường của anh, Giang Vãn Lê làm bộ như không có gì, liều chết cãi cố: “Tôi không có ý này, chắc là anh nghe nhầm.”

“Nghe nhầm?”

“Theo lý luận y học, khi tinh thần anh khẩn trương hoặc thính giác có thứ cản trở, vậy sẽ xuất hiện ảo giác, đây đều là phản ứng bình thường.”

Bùi Thầm để cô dựa vào bên tường ở hành lang, tay vẫn đặt ở eo cô, không buông ra, đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô, giống như là sao trời ẩn giấu, không tranh chấp, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ một câu: “Phải không?”

Hơi thở tới gần và bầu không khí khẩn trương, Giang Vãn Lê biết anh không dễ lừa.

Chung quy vẫn chột dạ, cô yên lặng cúi đầu, lông mi dày chớp chớp: “Được rồi… Cho dù có nói, thì đó cũng là chuyện về sau.”

Cũng không biết là ngày tháng năm nào.

Hiện tại nói cái này có hơi sớm.

Nhưng dường như anh lại coi là thật, vẻ mặt có ý chờ đợi.

Ngoài cửa sổ, cảnh đẹp Giang gia không bị phá hỏng, vẫn như cũ, gió nóng thổi qua, hoa tường vi bám vào hàng rào trắng khẽ lay động, xích đu cũng khẽ đung đưa, hết thảy đều ấm áp, hài hoà.

Không trêu cô tiếp nữa, Bùi Thầm giơ tay phủi lông bồ công anh dính trên vai cô: “Tôi đi xuống thống kê tổn thất của Giang Trạch, sau đó gửi cho chú Hai em.”

Anh nhìn cô: “Nếu không đi được thì gọi điện cho tôi.”

“Tôi đi trên đất bằng không có vấn đề gì, không yếu ớt như anh tưởng.” Cô thề son sắt: “Không tin, tôi có thể xoay một vòng cho anh xem.”

“Tôi tin.” Anh đè lại bắt vai của cô: “Đừng lộn xộn.”

“Ừ ừ.” Cô gật đầu: “Anh yên tâm bận việc đi.”

Giang Vãn Lê quả thực coi anh như người một nhà, cực kỳ yên tâm giao cho anh xử lý chuyện này.

Trong phòng ngủ.

Tô Lan đã được bảo mẫu đỡ lên giường nghỉ ngơi, nhìn thấy con gái vào, ngoài ý muốn hỏi: “Con không đi cùng Bùi Thầm sao?”

Lễ nghi đãi khách không thể xem nhẹ.

“Bọn họ có thể tự xem.” Giang Vãn Lê nhún vai, tỏ vẻ vẻ không sao cả, cô quan tâm đến sức khỏe của mình nhiều hơn: “Con chờ mẹ ngủ rồi sẽ đi.”

“Đứa nhỏ này….”

Tô Lan khó mắng được cô, thở dài.

Có thể trở lại Giang Trạch một lần nữa, xem như trong cái rủi có cái may.

Nhắm mắt lại, Tô Lan không nhịn được cảm khái: “Nếu có ba con ở đây thì tốt rồi.”

Lúc trước ở phòng bệnh, bà ấy rất nhiều lần cầm tay con gái nói như ấy.

Giang Vãn Lê và Tô Lan đều được Giang tổng sủng, hai mẹ con chưa phải chịu khổ bao giờ.

Sau khi chồng mất, hai mẹ con họ rơi rất nhiều nước mắt.

Sau lại vì tim Tô Lan không tốt, Giang Vãn Lê cố gắng để hai người họ không rơi vào bầu không khí tang thương.

Bây giờ tạm thời yên ổn, cô càng không muốn Tô Lan buồn, nhẹ nhàng vỗ tay mẹ: “Không sao đâu mẹ, tất cả đều đã qua rồi, còn có con ở đây.”

Tô Lan thở dài: “Bên phía cảnh sát vẫn không có tin tức gì sao?”

“Vâng… vẫn chưa có.”

“Mẹ nghi ngờ là chú Hai con giở trò, nếu không sao tự dưng lại xảy ra tai nạn.”

“Ngày đó thời tiết không tốt, âm u.” Giang Vãn Lê giải thích: “Có thể là có nguyên nhân khác, mẹ không cần nghĩ nhiều.”

Việc có có cùng suy đoán với mẹ, Giang Vãn Lê không nói với Tô Lan.

Một khi nói ra, khả năng sẽ khiến cảm xúc bà ấy dao động, đây là điều cô không muốn nhìn thấy.

Việc bây giờ cô cần làm là trấn an Tô Lan, bảo bà ấy đi nghỉ sớm.

Tô Lan không cự tuyệt ý tốt của con gái, nhắm mắt lại, từ từ ngủ.

Giang Vãn Lê nhẹ nhàng thở ra.

Vụ tai nạn của ba, cô cũng muốn biết rõ chân tướng, nhưng không có nhân mạch, không có tài chính, ngoại trừ giao cho cảnh sát thì không còn cách nào khác 

Chẳng lẽ lại nhờ Bùi Thầm sao?

Cô nợ anh rất nhiều ân tình, vẫn là thôi đi.

Cho nên lúc xuống tầng, Giang Vãn Lê không gọi điện thoại cho anh, tự mình đi từng bước chậm rãi.

Nhóm Bùi Thầm đi thống kê tổn thất tài sản, nhưng phòng khách lại có một người ở đó.

Thấy bóng dáng vô cùng quen thuộc, trên đầu còn dùng kẹp tóc của cô, đến gần thì thấy, hóa ra là chị họ của cô.

“Thật sự phiền chết mất, tôi đã ở quen rồi, đột nhiên bắt người ta ra ngoài.”

“Ai biết người em gái của tôi dùng mánh khóe gì mà dám đối nghịch với ba tôi vào thời điểm này.”

“Một căn nhà mà thôi, tôi cũng không phải không có, chờ tôi bắt được con rùa vàng, nhà còn phải chờ tôi chọn đó.”

Hành lý bên cạnh, Giang Tư Nhược cầm điện thoại hét to.

Đang kể khổ nên tiếng rất lớn.

Giang Vãn Lê đi qua, nhíu mày: “Sao cô còn ở đây?”

Bị cắt ngang, Giang Tư Nhược quay đầu lại nhìn, hơi chấn động, không trả lời câu hỏi của cô, nhướng mày: “Các người trở về rất nhanh.”

“Không phải tôi trở về nhanh.” Giang Vãn Lê lạnh lùng nói: “Mà là tại sao cô vẫn chưa dọn ra ngoài?”

“Đồ tôi nhiều, thu dọn hơi lâu mà thôi.” Thái độ Giang Tư Nhược vẫn vênh váo tự đắc: “Hơn nữa, một căn nhà cũ mà thôi, cô nghĩ rằng tôi thích ở lại? Mới sáng sớm mà đã gọi cảnh sát đến đuổi chúng tôi đi, cô cũng thật không có lương tâm.”

Lúc trước bọn họ tu hú chiếm tổ đuổi mẹ con hai cô, bây giờ cô chỉ trả lại cho họ những thứ đó mà thôi.

Một người chẳng ra gì còn muốn nói đạo lý với người khác.

Sau khi ba cô gặp chuyện, Giang Tư Nhược liền để lộ bản tính, cũng không giả mù sa mưa chị em tốt như trước kia, Giang Vãn Lê cũng không muốn nương tay với họ, lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, chỉ có một yêu cầu.

“Đi ra ngoài.”

Giang Tư Nhược gẩy tóc: “Vốn dĩ tôi định đi ra ngoài, nhưng thái độ này của cô làm tôi rất không thích.”

“Cần tôi gọi cảnh sát không?”

Thái độ cứng rắn của Giang Vãn Lê lại khiến Giang Tư Nhược tức hơn.

Phải biết rằng trước đây cô không giống như vậy.

Là một trong những người chứng kiến tiểu công chúa Phạn Ni ngã xuống, từ lần gặp ở lễ tang Giang tổng từ đến lần gặp ở triển lãm châu báu, nhìn Giang Vãn Lê chỗ nào cũng thấy vẻ yếu đuối, bất lực.

Cho dù nắm cổ phần Phạn Ni thì sao, ở cuộc họp vẫn bị người khác mắng đến mức không ngóc đầu lên nổi.

Điều này làm cho Giang Tư Nhược, người từ bé không được yêu thích bằng em họ, cũng hay không có cảm giác tồn tồn, được trấn an rất nhiều, về sau không cần phải chịu đựng những người khác khinh bỉ, mọi người nhắc đến Giang đại tiểu thư, người đầu tiên nghĩ đến chính là Giang Vãn Lê chứ không phải người chị này.

Nhớ tới tình cảnh hiện tại của đối phương, Giang Tư Nhược tự tin khinh thường: “Em gái, không phải em nghĩ em đi theo một người giàu có là có thể ra oai sao?”

Dừng lại một chút, ý cười nhạo của cô ta càng nhiều: “Ba tôi nói không biết cô tìm được một lão già ở đâu, tiêu tiền cho cô, cô cảm thấy cô có chỗ dựa, cho nên dám đối nghịch với chúng tôi?”

“Mẹ tôi đang ngủ trên tầng, không thể bị người khác quấy rầy.” Giang Vãn Lê thờ ơ: “Tôi cũng không phải người không nói lý, nếu cô muốn ở đây thu dọn đồ thì có thể, câm miệng là được, không câm miệng được thì cút ra ngoài cho tôi.”

Một câu như vậy khiến Giang Tư Nhược cười châm biếm, lúc cô ta chuẩn bị nói chuyện, thì hành lý bỗng bị người cầm lấy.

Trực tiếp mang ra bên ngoài.

Giang Tư Nhược tức giận, hét tên cô: “Giang Vãn Lê!”

Giang Vãn Lê nhìn túi xách bên cạnh.

Đây cũng là túi của cô, bị Giang Tư Nhược cướp mất.

Chiếc túi này rất đẹp, số lượng có hạn, cũng là chiếc túi cuối cùng cô mua trước khi gặp chuyện không may.

Giang Vãn Lê không chút do dự cầm chiếc túi: “Đây là đồ của tôi.”

Cô không ở nhà mấy ngày, phòng giữ quần áo đều bị người đó cướp sạch, hiện giờ chiếc túi này, cô không thể buông tay.

“Ai nói là của cô.” Giang Tư Nhược lập tức chạy tới: “Bây giờ nó là của tôi!”

Tay Giang Vãn Lê cầm để ra phía sau lưng: “Nếu cô muốn lấy, vậy tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Ai sợ ai, đưa cho tôi!”

“Không có khả năng.”

Lực của hai người không lớn, nhưng Giang Vãn Lê nắm chắc hơn nên cô nắm giữ thế thượng phong.

Giang Tư Nhược phát hiện điều bất thường, vừa tức vừa giận, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua chân Giang Vãn Lê, nổi lên ý xấu, không nói hai lời, giơ giày cao gót đạp qua.

Không nghĩ tới đối phương lại chơi chiêu này, Giang Vãn Lê lập tức mất cân bằng và không chống đỡ được.

Thấy người sắp té ngã, trong nháy máy, người cô ngã vào một người khác.

Sau khi xoay tròn một vòng, Giang Vãn Lê phản xạ có điều kiện túm lấy người kia, nhưng đầu rất choáng, không phân biệt được phương hướng.

Mãi đến khi ngửi thấy mùi hương mát lạnh, suy nghĩ mới trở về, cô nhìn người đàn ông, vô cùng ngoài ý muốn, không biết anh đến đây từ lúc nào.

Bùi Thầm ôm eo cô, từ từ giúp cô ổn định cơ thể, cau mày: “Có sao không?”

“Không…”

Giang Vãn Lê lúng túng trả lời, mãi mới ý thức được mình như một con gấu túi bám vào người người đàn ông, hơn nữa tay còn không có ý tốt túm lấy dây lưng của anh.

Mây phía Tây rất đẹp, bàn tay kia của cô càng khiến khuôn mặt của cô đỏ hơn.