Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 3

Sau khi Giang gia nghèo túng, những thiếu gia nhiệt tình theo đuổi cô lúc trước đều không thấy bóng dáng đâu, không ai muốn làm từ thiện cả, cho dù có hảo cảm với cô nhưng cục diện công ty rối rắm như vậy cũng khiến những người đàn ông đó từ bỏ.

Giang Vãn Lê không ngờ Bùi Thầm đồng ý liên hôn, do dự: “Tôi…”

“Giang tiểu thư có gì khó nói sao?” Người đàn ông đối diện bình tĩnh hỏi: “Hay là đã có bạn trai…”

Cô lắc đầu: “Không có, tôi chưa yêu đương bao giờ.”

Không do dự nữa, Giang Vãn Lê đưa ra đáp án: “Nếu Bùi tiên sinh nguyện ý giúp đỡ, thì tôi không có vấn đề gì.”

Cô đáp rất kiên quyết.

Bùi Thầm nhìn đồng hồ, thản nhiên nói: “Buổi chiều chúng ta đi lĩnh chứng.”

“Buổi chiều?” Nhanh như vậy?

“Có vấn đề?”

Cô cắn môi: “Không có, chỉ là có hơi vội, tôi còn phải chuẩn bị giấy tờ.”

“Không sao.” Anh gật đầu: “Tôi chờ em.”

Không chỉ có chuẩn bị giấy tờ.

Cô còn muốn chuẩn bị lại tinh thần, chưa gì cô đã phải kết hôn sao?

Cô còn chưa từng yêu đương, lại gả cho một người đàn ông có năng lực, nhưng cô mới cũng chỉ gặp mặt một lần?

Chuyện liên hôn ở nhà giàu mà nói là rất bình thường, có thiếu gia và tiểu thư thậm chí còn chưa gặp mặt lần nào đã phải đi lính chứng, kết hôn xong thì mỗi người mỗi người một ngả, tự chơi.

Lúc ba còn sống, sản nghiệp lớn, ông luyến tiếc để tiểu công chúa liên hôn.

Nhưng tình hình hiện tại không cho phép. khi ba còn sống đối xử với cô rất tốt, cô cũng phải làm chút chuyện vì ông, ví dụ như bảo vệ Phạn Ni.

Chứng minh thư của Giang Vãn Lê để ở nhà bạn, sổ hộ khẩu thì ở Giang gia, để sắp xếp thời gian hợp lý, buổi sáng cô đến nhà Minh Trà trước.

Minh Trà là bạn thân của cô từ bé, khoảng thời gian trước vì chống cự liên hôn gia tộc, trước khi rời khỏi nhà còn tuyên bố mình sẽ sáng lập ra một đế quốc thương nghiệp, sau khi rời khỏi nhà thì lại không đủ tiền thuê nhà, thường cầu cứu ba mình.

Minh Trà ngủ rất muộn, lúc Giang Vãn Lê gõ cửa cô ấy vẫn đang ngủ.

“Sao trở về sớm vậy?” Minh Trà đi dép lê, ngáp hỏi.

Giang Vãn Lê ngửi thấy mùi rượu trong phòng, vô cùng bất đắc dĩ, thở dài.

Rất nhiều năm trước hai cô đều là tiểu công chúa cao cao tại thượng, được nuông chiều từ bé, giờ lại lưu lạc đến mức này.

“Tớ đến lấy chứng minh thư.” Giang Vãn Lê mở ngăn kéo tủ, cầm lấy ví tiền, rồi đi thu dọn quần áo của mình.

“Ừ.” Minh Trà lười biếng, giọng nói mơ hồ không rõ, bỗng nghĩ đến cái gì: “Tối qua cậu ngủ ở đâu? Không phải ngủ đầu đường đấy chứ?”

“Không có, được người tốt thu nhận.”

“Vậy là tốt rồi.” Minh Trà nhìn chiếc vali ngoài cửa: “Vậy giờ cậu đang làm gì thế?”

“Kết hôn.”

“Ờ.” Minh Trà dụi hai mắt: “Tớ còn muốn ngủ, lúc cậu đi nhớ đóng cửa.”

“Được.”

Cửa khép lại.

Nửa phút sau, Minh Trà giống như một mụ già, lấy vận tốc ánh sáng chạy ra cửa, bởi vì không mặc nội y nên chỉ có thể dựa vào cửa, hét về phía hành lang: “Lê tử, cậu nói đùa đúng không, nói rõ ràng cho tớ, cậu kết hôn với ai?”

Lấy được chứng minh thư, việc tiếp theo là về nhà lấy sổ hộ khẩu, trước khi Giang Vãn Lê đến Giang gia, Bùi Thầm gọi cho cô.

Giấy tờ của Bùi Thầm thư ký đã chuẩn bị đầy đủ, nghe cô phải về Giang gia một chuyến, liền bảo đi cùng cô, đúng lúc bên đó cũng gần cục dân chính.

“Đi với tôi có sao không?” Giang Vãn Lê ngồi trong xe, hai tay không tự nhiên mà khép lại: “Nhưng nhà chú Hai ở nhà, có thể không thể chiêu đãi anh được.”

Giang trạch di truyền từ tổ tiên nay đã bị nhà chú Hai chiếm, Giang Vãn Lê nhiều lần về nhà đều bị chặn ở cửa, lần này để chắc chắn lấy được sổ hộ khẩu, cô phải liên hệ người giúp việc trước, bảo cô ấy hỗ trợ vào thư phòng ba lấy sổ hộ khẩu, sau đó rồi đưa cho cô.

Nếu Bùi Thầm đi cùng cô, anh chỉ có thể chờ ở cửa.

Bùi Thầm hỏi: “Hiện tại chú Hai em làm chủ?”

Cô gật đầu: “Cho nên chúng ta chỉ có thể đợi, không thể đi vào…”

Chú Hai là con nuôi của ông nội, nhưng Giang gia vẫn đối đãi với ông ta như với con ruột, cho không ít cổ phần công ty. Ai ngờ ông ta không có lương tâm, ở công ty kết bè kết phái giở trò, Giang tổng vừa mất, ông ta lại đuổi hai mẹ con Giang Vãn Lê ra khỏi nhà, độc chiếm Giang trạch.

Nếu bọn họ đến đại khái sẽ bị chặn lại.

Cuối cùng, xe dừng trước Giang trạch, không kinh động đến bảo vệ và những người bên trong, Giang Vãn Lê liên hệ với người giúp việc, tỏ vẻ mình rất nhanh sẽ đến.

Cô đi đứng giống như rùa vậy, nhưng vẫn nói là rất nhanh.

Bùi Thầm xuống xe, nhìn một lượt trong ngoài Giang gia, kiến trúc nơi này thiên về cổ điển, dù sửa nhiều lần nhưng vẫn giữ được đặc điểm thẩm mỹ của cha ông, nhìn ra đương gia ban đầu theo tín ngưỡng.

Một chiếc xe đi ngang qua.

Chỉ chốc lát sau, một phu nhân quần áo gọn gàng đi tới, người đầy mùi nước hoa đi đến gần khiến người đàn ông lùi về sau hai bước.

“A.” Phu nhân ngạc nhiên nhìn bọn họ: “Nếu tôi không nhầm, ngài là Bùi tổng của tập đoàn J&F?”

Thư ký đi lên phía trước, lấy danh thiếp của mình ra, tỏ vẻ làm phiền rồi.

“Bùi tiên sinh đến, sao có thể nói là quấy rầy.” Ánh mắt phu nhân vẫn chưa rời khỏi người Bùi Thầm: “Như vậy là có chuyện quan trọng tìm ông già nhà tôi sao?”

“Không phải.” Thư ký đáp: “Chúng tôi đợi Giang tiểu thư.”

Hiện tại Giang trạch chỉ có một Giang tiểu thư, chính là con gái bà ta, Giang Tư Nhược.

Phu nhân vừa mừng vừa sợ, vội bảo bọn họ vào nhà ngồi.

“Không cần, tôi chờ bên ngoài là được.” Bùi Thầm nói.

Bọn họ khăng khăng như vậy, bà ta không mời nữa, chạy đến chỗ cách bọn họ một khoảng, sau đó lấy điện thoại gọi cho Giang Tư Nhược.

Nha đầu chết tiệt này, quyến rũ Bùi tổng từ lúc nào mà lại không nói cho bà ta một tiếng.

Bên kia, Giang Tư Nhược nghe thấy mẹ bảo Bùi Thầm ở tập đoàn J&F tìm mình, cũng rất bất ngờ, cô ta cũng giống các thiên kim khác ở An Thành, cô ta muốn quyến rũ người đàn ông nắm mạch kinh tế toàn thành phố, có một lần cô ta để lại danh thiếp cho anh, nhưng anh rất vô tình với cô, không đáp lại gì.

Mà hiện giờ, anh lại chạy đến nhà gặp cô ta.

Giang Tư Nhược vừa vui sướng vừa đắc ý, nếu như vậy, cô ta phải trở về gặp anh.

Sau hồi khó khăn, cuối cùng Giang Vãn Lê cũng lấy xong hai loại giấy tờ.

Trên đường đến cục dân chính, cô hỏi bọn họ chờ có lâu không.

“Thật ngại quá, trì hoãn thời gian của hai người.” Hai má cô hồng hồng, mắt đầy vẻ áy náy, tay cầm sổ hộ khẩu đan vào nhau.

Nếu Giang trạch không bị tu hú chiếm tổ khác, sẽ không có nhiều phiền toái như vậy.

Bùi Thầm không vì chờ lâu mà không kiên nhẫn, vẻ mặt vẫn rất trẫm, cho nên dễ khiến cô hiểu lầm.

Cục dân chính không ít người, xe ô tô nối đua nhau đậu trên đường, Giang Vãn Lê bảo tài xế mở cửa, cô xuống xe trước.

Nghĩ đến cô có chuyện vội ví như đi WC, tài xế nghe theo.

Khoảng năm phút sau khi cô xuống xe, xe bọn họ dừng ở một vị trí tốt.

Liếc mắt một cái, chỉ thấy cửa đại sảnh cục dân chính, Giang Vãn Lê đứng ở đó, vẫy tay với bọn họ.

“Giang tiểu thư đã đến trước rồi.” Thư ký cười nói: “Phụ nữ đều rất hoạt bát, chút thời gian ấy thôi mà cũng không chờ được.”

Đại sảnh cục dân chính được thiết kế rất có khí thế, trước cửa có có hai tượng đá sư tử kết hợp với bậc thang cao. Nhìn thì thấy hoành tráng, nhưng đối với người già và người tàn tật thì thấy không tiện.

Chờ bọn họ đi lên, Giang Vãn Lê cảm khái: “Lần nãy sẽ không lãng phí thời gian.”

Bùi Thầm: “Lãng phí thời gian?”

“Đúng vậy.” Mặt mày cô tươi tắn, khi cười rộ lên để lộ răng nanh nhỏ đáng yêu: “Tôi xuống xe trước, đến đây trước, như vậy sẽ không vì đi chậm mà trì hoãn thời gian của hai người.”

Bậc thang cao như vậy, cô một người bị thương ở chân, không có khả năng đi cùng tốc độ của bọn họ.

Cô không muốn anh chờ, lãng phí thời gian của bọn họ, cho nên lúc chờ đậu xe cô đã đi trước.

Nhưng dường như Bùi Thầm không vui vẻ bởi sự quan tâm của cô, ngược lại nhíu mày, giọng lạnh như băng: “Lần sau không cần như vậy.”

Giang Vãn Lê sửng sốt, cô làm sai điều gì sao, hình như khiến anh bất mãn rồi.

Trong quá trình lãnh chứng, Giang Vãn Lê thấy Bùi Thầm ngồi thẳng lưng suốt, khoảng cách giữa hai người rất gần.

Nhưng cô không dám quấy rầy anh, nếu muốn đi thì vịn vào tường, không muốn cho anh thêm phiền toái.

Cũng may thủ tục không phức tạp, cô ứng phó được, điền giấy, chụp ảnh đều là việc nhỏ.

Hôm nay cô mặc bộ đồ tối qua người giúp việc chuẩn bị, áo sơ mi trắng kết hợp váy ngắn tối màu, lộ ra đôi chân vừa trắng vừa thẳng tắp, rất xinh đẹp, duyên dáng, mặc cho ra cảm giác con gái rượu, hiệu quả ảnh chụp cũng không giống với phong cách trước kia, vừa thuần khiết lại vừa duyên dáng.

Bùi Thầm đột nhiên hỏi cô: “Em chắc chắn không?”

“Hả?” Cô không đầu: “Anh nói kết hôn sao? Đương nhiên là chắc chắn.”

“Giờ hối hận vẫn kịp.”

“Không có việc gì.” Cô cười: “Anh là người tốt, sẽ không lừa tôi.”

Cô đã cùng đường, liên hôn là con đường duy nhất, mà anh lại là lựa chọn tốt nhất của cô.

Bùi Thầm bình tĩnh hỏi: “Ai nói với em tôi là người tốt?”

Không ai nói.

Cô dựa vào cảm giác.

“Tôi đoán.” Giọng Giang Vãn Lê rất bé: “Vận khí tôi tốt, chắn sẽ không đoán sai…”

Dù có đoán sai cũng chẳng sao, giờ cô chỉ có hai bàn tay trắng, cho dù anh là người xấu lừa đảo, thì cũng chẳng lấy được thứ gì từ cô.

Lúc cầm giấy hôn thú màu đỏ trong tay, Giang Vãn Lê hơi ngây ngốc, trong khoảng gian ngắn liền tiếp thu sự thật: Từ giờ trở đi, cô không còn là một cô gái, mà là một người phụ nữ có chồng.

Thời gian làm thủ tục cũng không lâu, nhưng Bùi Thầm là người bận rộn, trong quá trình còn nhận hai cuộc điện thoại.

Sợ bản thân làm ảnh hưởng đến thời gian của bọn họ, Giang Vãn Lê dùng lại cách cũ, tự mình đi xuống trước.

Chỉ là lúc này cô chưa đi được vài bước, cổ tay đã bị người nắm lấy.

Giang Vãn Lê rũ mắt nhìn tay mình bị nắm chặt: “Bùi tiên sinh?”

Bùi Thầm vẫn nói chuyện điện thoại, vừa nắm chặt tay cô, cô không giãy được, chỉ có thể bị anh khống chế tại chỗ, không động đậy được.

Trò chuyện kết thúc, Bùi Thầm mới buông tay cô ra: “Cùng nhau đi.”

“Hả?”

Thời điểm Giang Vãn Lê đang ngây ngốc, thì ở eo đã có một bàn tay, cơ thể bỗng nhiên rời khỏi mặt đất, cô ngạc nhiên nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra, cô đã trong lồng ngực Bùi Thầm, mùi hương mát lạnh giống tối hôm qua bay vào mũi cô.

Trán Giang Vãn Lê dựa vào lồng ngực Bùi Thầm, sau khi biết ý tứ của câu “cùng nhau đi” thì trong nháy mắt cả mặt đều phiếm hồng: “Anh đây là muốn làm gì, tôi có thể tự đi được.”

Bùi Thầm nhìn mắt cá chân sưng đỏ của cô lộ ra bên ngoài, thản nhiên nói: “Chân bị thương thành như vậy rồi, không cần cậy khỏe.”