Đệ Nhất Sủng

Chương 109: Cô đoán xem, bây giờ tôi định làm gì

Những người tối hôm trước, tất cả đều rơi vào trong tay Mộ Tu Kiệt rôi, không có người nào thoát khỏi.

Những người này sau đó đương nhiên là giao cho cảnh sát xử lý, nhưng mà trước khi cảnh sát đến, cậu chủ Mộ đã làm một chút chuyện.

Điều tra, là chuyện nhất định phải làm.

Vì thế, vị đại gia núp sau lưng, đã xuất hiện.

“Người đàn ông trước kia của Dương Băng Băng?” Tô Tử Lạp kinh ngạc: “Không ngờ thật sự có người si tình như thể, vì người phụ nữ kia mà trả thù chúng ta.

“Nói si tình thì hơi quá, chẳng qua là muốn xả giận cho phụ nữ của mình thôi, sẵn tiện dỗ dành Dương Băng Băng chơi một chút mà thôi.”

Đàm Kiệt nhún vai, chuyện thế này có rất nhiều, đếm cũng đếm không hết.

Suy cho cùng thì Dương Băng Băng đúng thật là một người đẹp.

Lại nói, lúc trước cô ta chơi hăng đến thế, muốn ôn lại chuyện xưa cũng bình thường thôi.

“Cho nên, vì muốn xin tha nên anh ta mới đưa những ảnh chụp và video lúc trước của Dương Băng Băng cho người của cậu chủ Mộ hả?”

Cố Cơ Uyển thở phào, tục ngữ nói rất đúng, không phải không báo, mà là chưa báo.

Trước khi làm bất cứ chuyện gì đều phải suy nghĩ cho cẩn thận, cây kim dấu trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, đã làm thì nhất định sẽ bị người biết.

“Nhưng mà bây giờ Dương Băng Băng cũng coi như tiêu đời thật rồi.”

Cô cũng không phải thương hại người phụ nữ kia, chẳng có gì đáng để thương hại cho một người muốn hại chết bản thân cả.

Cô chỉ có hơi cảm khái, nhân quả luân hồi, trời xanh đã từng bỏ qua cho kẻ nào chưa?

“Lúc cô ta hại bọn mình, có từng nghĩ đến bọn mình cũng sẽ bị hủy hoại cả cuộc đời không?”

Tô Tử Lạp hoàn toàn không có chút thương hại nào đối với Dương Băng Băng cả, cô ấy còn vô duyên vô cớ bị hại đến suýt chút nữa đã phải tự sát rồi kia.

Nếu không có Cơ Uyển cứu cô ấy, bây giờ cô ấy còn có thể ngôi đây ăn BBQ và tôm hùm đất ngon miệng này sao?

Đối với một người đã từng suýt chết đi mà nói, lòng thương hại cũng chẳng còn sót lại bao nhiêu. Dù sao cũng không phải chính cô cố ý đi hại người ta, nếu không phải Dương Băng Băng ép bọn họ đến nước này, bọn họ cũng sẽ không đánh trả tàn nhãn đến như thế!

Muốn trách thì tự đi trách bản thân cô ta đi.

“Tớ đi lấy thêm chút tôm hùm đất.” Mộ Hạo Phong đứng dậy đến sạp bán hàng. Anh vừa mới đi, điện thoại của Cố Cơ Uyển lập tức reo lên.

Cô lấy ra nhìn, là tin nhắn của một dãy số lạ, không ngờ là Mộ Bác Văn!

Bác Văn bảo cô đi đến chỗ chiếc xe hơi màu đen đang đậu bên đường lấy một món đồ về?

Cố Cơ Uyển nhìn sang đầu đường bên kia, bên đó quả nhiên đang có một chiếc xe màu đen đang đậu.

Xe cũng không phải dạng mắc tiền, nhìn qua rất bình thường, rất phù hợp với sở thích của Bác Văn.

Bác Văn luôn không thích lái siêu xe, phần lớn thời gian đều lái những chiếc xe bình thường.

Chỉ là cô không biết Mộ Bác Văn kêu cô lấy cái gì

Nhưng mà hai ngày nay cậu chủ Mộ không có ở đây, cũng không phải là không có khả năng nhờ anh đến đưa thứ gì đó.

Cô đứng dậy: “Tớ đi lấy đồ, sẽ về ngay.”

“Tớ đi cùng cậu.” Tô Tử Lạp lập tức bỏ tôm hùm đất xuống.

Cố Cơ Uyển nhìn tay cô dính đây dâu mỡ, cười nói: “Không có gì, ngay đầu đường đằng kia thôi.”

Tô Tử Lạp nhìn sang đầu đường, thấy người đến người đi rất nhiều cũng yên tâm, cầm tôm hùm đất lên tiếp tục ăn.

Một lát sau Mộ Hạo Phong câm một đĩa tôm hùm đất quay trở vê, nhưng lại không thấy Cố Cơ Uyển đâu.

“Cơ Uyển đâu rồi?” Hai hôm nay, không biết là vì sao ngoại trừ những lúc Cố Cơ Uyển ở cạnh cậu chủ Mộ còn lại ban đêm ban hôm mà không nhìn thấy cô trong tầm mắt thì Mộ Hạo Phong lại cảm thấy rất lo lắng.

“Cơ Uyển đi lấy đồ.” Tô Tử Lạp và Đàm Kiệt đang ăn cua, tùy tiện chỉ tay sang bên kia đường.

Đường lớn cũng cách không xa, đưa mắt nhìn sang đó hoàn toàn không hê nhìn thấy bóng dáng Cố Cơ Uyển đâu cả.

Trong lòng Mộ Hạo Phong căng thẳng, đặt đĩa xuống rồi lập tức chạy sang bên kia.

“Sao vậy.” Tô Tử Lạp cũng nhìn sang bên kia đường.

Nhìn sang đoạn đường bên kia nhưng lại không thấy bóng dáng Cố Cơ Uyển đâu cả

“Cơ Uyển đâu rồi!” Tô Tử Lạp hoảng sợ, cuống cuồng đuổi theo Mộ Hạo Phong.

“Lúc nãy cậu ấy đi về phía này, nói là có người đưa đồ cho cậu ấy, cậu ấy qua lấy rồi về ngay.”

CHƯƠNG 109: CÔ ĐOÁN XEM, BÂY GIỜ TÔI ĐỊNH LÀM GÌ

Những người tối hôm trước, tất cả đều rơi vào trong tay Mộ Tu Kiệt rôi, không có người nào thoát khỏi.

Những người này sau đó đương nhiên là giao cho cảnh sát xử lý, nhưng mà trước khi cảnh sát đến, cậu chủ Mộ đã làm một chút chuyện.

Điều tra, là chuyện nhất định phải làm.

Vì thế, vị đại gia núp sau lưng, đã xuất hiện.

“Người đàn ông trước kia của Dương Băng Băng?” Tô Tử Lạp kinh ngạc: “Không ngờ thật sự có người si tình như thể, vì người phụ nữ kia mà trả thù chúng ta.

“Nói si tình thì hơi quá, chẳng qua là muốn xả giận cho phụ nữ của mình thôi, sẵn tiện dỗ dành Dương Băng Băng chơi một chút mà thôi.”

Đàm Kiệt nhún vai, chuyện thế này có rất nhiều, đếm cũng đếm không hết.

Suy cho cùng thì Dương Băng Băng đúng thật là một người đẹp. Lại nói, lúc trước cô ta chơi hăng đến thế, muốn ôn lại chuyện xưa cũng bình thường thôi.

“Cho nên, vì muốn xin tha nên anh ta mới đưa những ảnh chụp và video lúc trước của Dương Băng Băng cho người của cậu chủ Mộ hả?”

Cố Cơ Uyển thở phào, tục ngữ nói rất đúng, không phải không báo, mà là chưa báo.

Trước khi làm bất cứ chuyện gì đều phải suy nghĩ cho cẩn thận, cây kim dấu trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, đã làm thì nhất định sẽ bị người biết.

“Nhưng mà bây giờ Dương Băng Băng cũng coi như tiêu đời thật rồi.”

Cô cũng không phải thương hại người phụ nữ kia, chẳng có gì đáng để thương hại cho một người muốn hại chết bản thân cả.

Cô chỉ có hơi cảm khái, nhân quả luân hồi, trời xanh đã từng bỏ qua cho kẻ nào chưa?

“Lúc cô ta hại bọn mình, có từng nghĩ đến bọn mình cũng sẽ bị hủy hoại cả cuộc đời không?”

Tô Tử Lạp hoàn toàn không có chút thương hại nào đối với Dương Băng Băng cả, cô ấy còn vô duyên vô cớ bị hại đến suýt chút nữa đã phải tự sát rồi kia.

Nếu không có Cơ Uyển cứu cô ấy, bây giờ cô ấy còn có thể ngôi đây ăn BBQ và tôm hùm đất ngon miệng này sao?

Đối với một người đã từng suýt chết đi mà nói, lòng thương hại cũng chẳng còn sót lại bao nhiêu. Dù sao cũng không phải chính cô cố ý đi hại người ta, nếu không phải Dương Băng Băng ép bọn họ đến nước này, bọn họ cũng sẽ không đánh trả tàn nhãn đến như thế!

Muốn trách thì tự đi trách bản thân cô ta đi.

“Tớ đi lấy thêm chút tôm hùm đất.” Mộ Hạo Phong đứng dậy đến sạp bán hàng.

Anh vừa mới đi, điện thoại của Cố Cơ Uyển lập tức reo lên.

Cô lấy ra nhìn, là tin nhắn của một dãy số lạ, không ngờ là Mộ Bác Văn!

Bác Văn bảo cô đi đến chỗ chiếc xe hơi màu đen đang đậu bên đường lấy một món đồ về?

Cố Cơ Uyển nhìn sang đầu đường bên kia, bên đó quả nhiên đang có một chiếc xe màu đen đang đậu.

Xe cũng không phải dạng mắc tiền, nhìn qua rất bình thường, rất phù hợp với sở thích của Bác Văn.

Bác Văn luôn không thích lái siêu xe, phần lớn thời gian đều lái những chiếc xe bình thường.

Chỉ là cô không biết Mộ Bác Văn kêu cô lấy cái gì

Nhưng mà hai ngày nay cậu chủ Mộ không có ở đây, cũng không phải là không có khả năng nhờ anh đến đưa thứ gì đó.

Cô đứng dậy: “Tớ đi lấy đồ, sẽ về ngay.”

“Tớ đi cùng cậu.” Tô Tử Lạp lập tức bỏ tôm hùm đất xuống.

Cố Cơ Uyển nhìn tay cô dính đây dâu mỡ, cười nói: “Không có gì, ngay đầu đường đằng kia thôi.”

Tô Tử Lạp nhìn sang đầu đường, thấy người đến người đi rất nhiều cũng yên tâm, cầm tôm hùm đất lên tiếp tục ăn.

Một lát sau Mộ Hạo Phong câm một đĩa tôm hùm đất quay trở vê, nhưng lại không thấy Cố Cơ Uyển đâu.

“Cơ Uyển đâu rồi?” Hai hôm nay, không biết là vì sao ngoại trừ những lúc Cố Cơ Uyển ở cạnh cậu chủ Mộ còn lại ban đêm ban hôm mà không nhìn thấy cô trong tầm mắt thì Mộ Hạo Phong lại cảm thấy rất lo lắng.

“Cơ Uyển đi lấy đồ.” Tô Tử Lạp và Đàm Kiệt đang ăn cua, tùy tiện chỉ tay sang bên kia đường.

Đường lớn cũng cách không xa, đưa mắt nhìn sang đó hoàn toàn không hê nhìn thấy bóng dáng Cố Cơ Uyển đâu cả.

Trong lòng Mộ Hạo Phong căng thẳng, đặt đĩa xuống rồi lập tức chạy sang bên kia.

“Sao vậy.” Tô Tử Lạp cũng nhìn sang bên kia đường.

Nhìn sang đoạn đường bên kia nhưng lại không thấy bóng dáng Cố Cơ Uyển đâu cả

“Cơ Uyển đâu rồi!” Tô Tử Lạp hoảng sợ, cuống cuồng đuổi theo Mộ Hạo Phong.

“Lúc nãy cậu ấy đi về phía này, nói là có người đưa đồ cho cậu ấy, cậu ấy qua lấy rồi về ngay.”