Đệ Nhất Sủng

Chương 233: Cuối cùng cũng khó chịu rồi sao

"Tử Lạp, chụp gì thế?” Ngồi trên xe bus điện, Hạ Lăng Chỉ xúm lại, nhỏ giọng hỏi.

"Không có gì, chỉ là cảm thấy phong cảnh nơi này rất đẹp "

Tô Tử Lạp nhanh chóng cất điện thoại di động, thẳng lưng ngồi xuống.

Bây giờ bọn họ đang ngồi chung một chiếc xe bus điện với cậu hai Giang, ai cũng không dám sơ suất, lại không dám cử động quá mạnh, sẽ quấy rầy đến người ta.

Dáng vẻ nghiêm túc cẩn thận này khiến Vince ngôi bên cạnh không nhịn được cười. "Muốn nói chuyện, muốn chụp ảnh thì cứ tự nhiên, tính tình cậu hai nhà chúng tôi luôn rất tốt, đối xử với mọi người vô cùng dịu dàng.. "

Nhưng mà những lời này, khi nói đến lời cuối cùng lại có vẻ rất yếu ớt Vừa rồi cậu hai dữ dẫn nói “đùa quái gì vậy' với một người phụ nữ, hình như tính tình... cũng không tốt cho lắm.

Vince khẽ ho một tiếng rồi mới nói: “Ngoại trừ thỉnh thoảng gặp phải một số tình huống, lúc khác, cậu hai đều rất dễ gần, đừng sợ"

Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chi ngại ngùng cười với anh ta, nhưng vẫn không dám nói chuyện bừa bãi. Dù sao người ta cũng là cậu hai Giang, từ nay về sau, là cô đông lớn nhất của bọn họ.

Khi ở trước mặt anh ta đều sẽ rụt rè một chút. Chỉ là vừa rồi nhìn dáng vẻ Có Vị Y tức điên lên, thật sự khiến người ta hả giận Nhất là câu “đùa quái gì vậy' của cậu hai Giang kia! Trong nháy mắt đó, Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chi đều quyết định, sau này sẽ dốc hết sức lực làm việc cho ông chủ này, tuyệt đối không thể để tiên của anh ta bị thua lỗ! Câu nói kia của cậu hai Giang đã hoàn toàn chinh phục hai cô nhóc này! Cố Cơ Uyển lại vẫn im lặng ngồi một góc trong xe, ngắm nhìn kiến trúc của Giang Thị, không nói lời nào.

“Sao vậy? Tâm trạng không tốt?” Giang Nam nhướng mày. Cô nhóc này, cuối cùng cũng đã nếm trải việc người đàn ông của mình bị người phụ nữ khác cướp đi là cảm giác gì rồi sao? Trước đó còn cố ý tỏ vẻ lạnh nhạt trước mặt anh ta, trên thực tế, còn không phải là đang miễn cưỡng vui cười sao? Dường như Cố Cơ Uyển cũng không chú ý đến anh ta đang nói cái gì, nhưng lại biết anh ta đang nói chuyện với mình.

Cô quay đầu nhìn anh ta, tỏ vẻ nghiêm túc: “Bằng vào sự hiểu biết của tôi đối với Cố Vị Y, sau khi trở về cô ta sẽ lập tức treo biển thành lập một công ty anime.”

“Ồ?” Có ý gì? Nói đến người phụ nữ vừa rồi sao? Chỉ là sao cô lại không nói đến chuyện của người phụ nữ kia và Mộ Tu Kiệt, lại nói cái gì mà công ty anime? Nhưng lúc này, thật sự Cố Cơ Uyển không nghĩ đến chuyện trai gái.

Cô đứng ở góc độ chuyên nghiệp nhất phân tích cho anh ta: “Mộ Thị và Giang Thị được công nhận là hai tập đoàn lớn nhất Bắc Lăng.”

“Nếu như lúc này, hai xí nghiệp đều muốn làm anime, như vậy nhà làm sau chắc chắn sẽ bị mọi người coi là hẹp hòi, trông mèo vẽ hổ*"

*Ví von việc rập khuôn làm theo người khác cái gì đó.

Giang Nam vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn cô chằm chằm. Cô nhóc này còn có thể lạnh lùng đến mức này, quả thật hơi... không hợp tình hợp lý.

Ai cũng có thể nhìn ra, quan hệ giữa người phụ nữ vừa rồi và cậu cả Mộ không phải là bình thường, cô bị mù thật sao? Nhưng mà bây giờ xem ra, khả năng Cố Cơ Uyển bị mù không lớn.

Khả năng lớn nhất là, cô thật sự coi trọng công việc hơn. Lão đại gặp được cô gái này, cũng không biết là phúc hay là họa. Điểm tốt chính là, chia tay thì chia tay, tuyệt không cưỡng ép dây dưa.

Đương nhiên, không tốt cũng là điểm này, sau khi chia tay lại thờ ơ không có biểu cảm gì, điều này thật sự đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của đàn ông rồi. Đột nhiên, Giang Nam lại hơi khó chịu thay cậu cả Mộ... “Cậu hai, anh có nghe tôi nói không?” Cố Cơ Uyển nhíu mày, đón lấy ánh mắt của anh ta.

“Cô nói đi.” Giang Nam thu lại suy nghĩ tốt bụng, quyết không thể biểu hiện không chuyện nghiệp trước mặt một cô nhóc như vậy được.

“Ý của tôi là, rèn sắt khi còn nóng, đêm nay tổ chức tiệc chiêu đãi phóng viên, thành lập bộ phận anime, đồng thời tổ chức tiệc tối!" “Đêm nay?” Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc.

Ngay cả Giang Nam cũng khẽ chau mày, đêm nay, cần phải gấp như vậy sao? Tô Tử Lạp lập tức nêu ra thắc mắc: “Uyển Uyển, tiên thì đã có rồi, nhưng mà chúng ta không có người."

Đây không phải là một công ty chỉ có xác thôi sao? Có tiền, có nơi chốn, nhưng mà không có nhân viên! “Hôm nay đăng thông báo tuyển dụng luôn, ngày mai là có thể đến nơi.” Điều này không phải là vấn đề, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, cô biết phải làm như thế nào để tuyển người. Đêm nay tổ chức tiệc chiêu đãi phóng viên, ngày mai nhất định sẽ có người muốn đến phỏng vấn bộ phận mới của Giang Thị.

Loại chuyện này, tránh được nhất thời không tránh được cả đời, hơn nữa, vẫn luôn trốn tránh không tiếp nhận phỏng vấn cũng sẽ khiến cho người ta nghi ngờ.

“Vì sao nhất định phải đêm nay?” Hạ Lăng Chi vẫn cảm thấy làm như vậy rất mạo hiểm, cũng rất nóng vội.

“Cho dù sau khi Cố Vị Y trở về thật sự muốn mở bộ phận anime cho Mộ Thị, nhưng một việc lớn như vậy, dù thế nào cũng phải tốn rất nhiều thời gian.”

“Cậu đánh giá quá thấp sức ảnh hưởng của cậu cả Mộ tại Mộ Thị.”

Đời này, thời gian Cổ Cơ Uyển và Mộ Tu Kiệt ở chung không dài, cũng không tiếp xúc nhiều với chuyện làm ăn của anh. Nhưng mà, đời trước cô đã ở chung suốt năm năm! “Chỉ cần cậu cả Mộ nói một câu, hôm nay nói thì hôm nay có thể thành lập bộ phận.”

“Đúng thật là như vậy.”

Đối với điểm này, Giang Nam hoàn toàn đồng ý. Hiểu biết của cô nhóc này với lão đại thật sự không ít.

“Vậy... Nói như thế này, Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chi đều hơi lo lắng.

“Vậy, sau khi Cố Vị Y trở về có thể lập tức bảo cậu cả Mộ làm chủ thay cô ta, hôm nay sẽ thành lập bộ phận anime không?”

“Sẽ không, bởi vì cậu cả Mộ đang làm việc, thời gian quá ngắn khiến Cố Vị Y không thể tìm được người ngay."

Mặc dù cậu cả Mộ cảm thấy thiếu nợ Cố Vị Y, Cố Cơ Uyển hiểu rõ chuyện này.

Nhưng, chắc chắn Mộ Tu Kiệt là người công tư rõ ràng. Khi anh ở công ty, quả thật sẽ bận rộn không rảnh rỗi đi xử lý những chuyện buồn bực không hiểu ra sao này. Mà bây giờ Cố Vị Y như thế này, nếu như không phải làm ầm ĩ cậu cả Mộ thành lập bộ phận anime, vậy chính là đang buồn bực.

Khả năng lớn nhất là, đêm nay cậu cả Mộ trở về, Cố Vị Y sẽ âm ï muốn thành lập bộ phận anime. Sau đó, cậu cả Mộ gật đầu, Cố Vị Y cáo mượn oai hùm, ngày mai lập tức đi Mộ Thị, muốn trích khoản riêng để làm việc. Nhưng, đó lại là chuyện của ngày mai. Giang Nam không nói lời nào, không biết đang suy nghĩ gì.

Xe bus điện đi đến trước một tòa nhà, sau khi mọi người xuống xe thì đi vào sảnh lớn. Tòa nhà này... trống không? “Đây là một trong những nhà kho trước kia của tập đoàn chúng tôi, khi cậu hai quyết định hợp tác với mọi người, suốt đêm qua đã dọn sạch.” Vince giới thiệu cho mọi người, dẫn mọi người đến từng tầng từng tầng một.

“Cơ bản bảy tầng phía dưới đều có kết cấu theo hình thức nhà xưởng.”

“Ba tầng phía trên là khu vực văn phòng, có kết cấu tương tự với tòa nhà chính mà lúc trước mọi người nhìn thấy, chỉ là diện tích nhỏ hơn một chút”

“Tầng mười trở lên thì vẫn là nhà kho.”

“Ngài Vince, ý của anh là, bây giờ mười tầng được dọn sạch đều là... cho bộ phận chúng tôi sử dụng?”

Vince gật đầu, động tác này khiến mọi người kinh ngạc thốt lên.

Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chi dùng tốc độ nhanh nhất đi xác định vị trí các cạnh các góc, cũng xem rõ ràng tỉ mi.

Lúc trở về đầu đã đẩy mồ hôi, thở hổn hển nói.

“Uyển Uyển, nơi này... diện tích thật lớn! Một tầng ít nhất ba nghìn mét vuông!”

Mặc dù biết khu vực làm việc mà Giang Thị phát cho bọn họ chắc chắn sẽ không nhỏ, nhưng ba nghìn mét vuông, mười tâng chính là ba mươi nghìn mét vuông!

Diện tích này, vẫn khiến cho Cố Cơ Uyển hơi choáng váng.

Giang Nam quay đầu nhìn cô, môi mỏng nhếch lên: “Bây giờ, mười tầng này của các cô vẫn trống không”

“Nếu như đêm nay mở tiệc, sáng sớm ngày mai, nhất định sẽ có rất nhiều phóng viên đến phỏng vấn, cô muốn cho mọi người nhìn một cái xác trống rỗng?”

Đáy mắt anh ta lóe ra tia sáng khiến người ta nhìn không thấu, như đang cười, lại như đang chế nhạo.

“Sao nào? Cố Cơ Uyển, cô còn có ý định mở tiệc chiêu đãi và tiệc đêm vào đêm nay sao?”