Đệ Nhất Sủng

Chương 253: Anh đối với cô rất tốt

Tinh thần Cố Cơ Uyển rất hoảng loạn, mặc dù đã tỉnh lại, nhưng cô như người mất hồn.

Cô ngồi trên giường, cả người mềm nhũn, ánh mắt vô hồn.

Không được gặp bà nội nữa rồi, mọi thứ trước mắt cô thật xa lạ.

Người đàn ông dìu cô nằm xuống giường, thấy cô lại nhắm mắt liền lo lắng: “Cố Cơ Uyển, em không thể ngủ tiếp được!”

“Bác sĩ, mau tới đây kiểm tra cho cô ấy đi!”

Toàn bộ bác sĩ và y tá đều tới đây, sau khi kiểm tra cô xong thì bắt đầu truyền nước biển, cung cấp khí oxy, nhất thời tay chân luống cuống.

Trong sự hỗn loạn này, hai giọt nước mắt trong suốt chảy ra từ trong đôi mắt vẫn nhắm nghiền Cố Cơ Uyển và thấm ướt một bên gối.

Đúng vậy, mặc dù cô nhắm mắt, nhưng cô thật sự tỉnh lại rồi.

Cũng nhận thức rõ, bà nội sẽ không quay về nữa.

Các bác sĩ và y tá bận bịu một hồi, nhưng Cố Cơ Uyển vẫn nhắm mắt, không nói gì.

Cuối cùng Giang Nam phất tay, bảo bác sĩ và y tá rời đi.

Trong phòng bệnh chỉ còn hai người bọn họ.

Giang Nam kéo một chiếc ghế, rồi ngồi xuống bên cô.

Anh rút ra một chiếc khăn giấy trên tủ đầu giường, rồi lau khóe mắt cô.

“Nếu em đã tỉnh lại thì nên dũng cảm đối mặt với mọi chuyện đi, trốn tránh không phải tính cách của em đâu Cố Cơ Uyển."

Hàng mi dài của cô gái khẽ run lên, nhưng cô vẫn không mở mắt.

Giang Nam không muốn ép buộc cô, bất kể là ai trải qua cảnh ngộ như thế này, cũng khó mà phấn chấn ngay được.

Nhưng nếu chuyện đã xảy ra rồi, cho dù có khó thế nào cũng phải đối mặt.

Anh có thể cho cô thời gian, dù gì cô cũng hôn mê mười ngày mười đêm rồi mới tỉnh lại.

Giờ cơ thể cô vẫn còn rất yếu, ngay cả nước cũng không thể uống, mà phải dựa vào truyền dịch để duy trì mạng sống.

Nếu muốn cô đối mặt vào lúc này thật sự rất khó khăn.

Giang Nam khẽ thở dài, rồi dựa lưng vào ghế, lặng lẽ nhìn cô.

Anh cứ tưởng cô lại ngủ nữa, nhưng không ngờ Cố Cơ Uyển bỗng mở miệng hỏi: “Tôi... rời khỏi nhà họ Mộ như thế nào?”

Giọng nói của cô khàn đặc, nếu không phải anh luôn nhìn chăm chú vào mặt cô, chắc chắn Giang Nam sẽ bỏ qua giọng nói rất khẽ này.

Thật ra anh rất bất ngờ, cũng hơi kích động, đáy mắt thoáng qua một tia sáng.

Nhưng sợ sự kích động của mình sẽ dọa người đã ngủ mê mười ngày này, nên giọng nói của anh cũng trở nên dịu dàng.

“Cậu cả Mộ bảo anh tới đón em, nên anh đón về đây.”

Mí mắt Cố Cơ Uyển khẽ run lên, cuối cùng vẫn mở mắt ra nhìn anh: “Anh ấy đâu?”

Giang Nam không trả lời câu hỏi của cô mà nói: “Bác sĩ nói bốn tiếng sau, em mới có thể uống nước, em ráng chịu đựng chút nhé.”

Nhưng Cố Cơ Uyển rất cố chấp: “Anh ấy đâu?”

“Anh ấy có tới thăm em.” Giang Nam mỉm cười với cô: “Nhưng cậu cả Mộ rất bận, vẫn còn rất nhiều chuyện cần anh ấy xử lý.”

Cô biết anh rất bận, nhưng trong lòng vẫn có một chút mong đợi, người đàn ông ngày đêm ở bên cô trong lúc cô hôn mê đó, chính là anh.

Nhưng nếu thật sự là anh, vậy tại sao trong giây phút cô tỉnh lại, người cô nhìn thấy đầu tiên là Giang Nam chứ?

Cô thở dài, rồi nhắm mắt lần nữa: “Khi nào xuất viện, tôi sẽ đi cảm ơn anh ấy.”

Dù thế nào đi nữa thì dưới tình huống đó, anh có thể đưa cô ra khỏi nhà họ Mộ một cách thuận lợi đã là chuyện vô cùng khó rồi.

Còn về chuyện bà cụ bất ngờ bị chết đuối, e rằng cuối cùng chỉ có thể nói là “sự cố ngoài ý muốn”.

Mặc kệ kết quả điều tra thế nào, thì chắc chắn cũng sẽ có lợi với nhà họ Mộ và Mộ Thị.

Đây là chuyện trong nhà của một gia tộc lớn, mà thường thường chuyện như vậy sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của cả gia tộc.

Lúc mở mắt ra lần nữa, trông tinh thần của Cố Cơ Uyển có vẻ đã tốt hơn rất nhiều.

Cô nhìn người đàn ông ngồi bên giường, miệng mấp máy nói: “Cảm ơn anh.”

Cô không ngờ, một người gần như có thể nói là bèo nước gặp nhau, vậy mà có thể ở bên cô ngày đêm.

Hơn nữa còn là mười ngày mười đêm liên tiếp.

Mặc dù khoảng thời gian này, cô luôn hôn mê, nhưng vẫn còn tỉnh táo để biết rằng, có người luôn ở bên cạnh trông chừng mình.

Phần ân tình này, cô sẽ khắc ghi trong lòng.

Giang Nam muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Anh chỉ gật đầu, rồi đắp chăn cho cô: “Em ngủ tiếp đi.”

“Ừm”

****

Ba ngày sau, Cố Cơ Uyển xuất viện.

Khoảng thời gian này, ngày nào nhóm bạn của cô cũng tới thăm, nhưng hình như bọn họ rất bận, ngày nào cũng chỉ tới đây một chút rồi về.

Đợi Cố Cơ Uyển xuất viện rồi, lúc đến Giang thị, cuối cùng cô cũng biết tại sao họ lại bận rộn như thế.

“Cơ Uyển, cậu nhìn xem, cậu có hài lòng với tòa nhà văn phòng này không?”

Cũng vì để trước khi Cố Cơ Uyển xuất viện, có thể nhìn thấy một Truyền thông Cửu Nguyệt hoàn chỉnh, mà mấy ngày nay, bọn họ không có thời gian tới bệnh viện.

Cố Cơ Uyển có chút cảm động, lúc bước vào đại sảnh đã cảm nhận rất rõ một bầu không khí nghiêm túc thuộc về công ty lớn.

Cô thật sự không ngờ, sẽ có một ngày mình có thể tự quản lý một bộ phận lớn thế này.

Đây là chuyện mà ngay cả kiếp trước, Cố Cơ Uyển cũng không dám nghĩ tới.

Kiếp trước, cô là một con mọt chuyên đi gặm nhấm máu thịt của cậu cả Mộ.

“Cơ Uyển, để tới dẫn cậu lên văn phòng của cậu tham quan.”

Văn phòng của Cố Cơ Uyển nằm ở tầng tám, cũng không lớn lắm, nhưng rất rộng rãi và sáng sủa.

Rất đơn giản sạch sẽ, đúng là phong cách mà cô yêu thích.

“Hôm phỏng vấn, các cậu đã vượt qua như thế nào? Thật sự sử dụng scandal của cậu hai Giang à?”

Hôm nay cô vẫn hơi suy yếu, vừa tiến vào phòng, đã ngồi ngay xuống ghế.

Tô Tử Lạp lắc đầu, không khỏi liếc nhìn người đàn ông đang ngồi uống cà phê trên ghế sofa bên cạnh.

Cô ghé sát vào Cố Cơ Uyển rôi nói nhỏ: “Cậu hai không muốn lan truyền scandal với tớ, vừa nhắc đến chuyện này, anh ấy đã từ chối ngay.”

“Vậy chẳng phải buổi phỏng vấn...

“Không sao, cậu hai Giang chỉ nói mấy câu, có hứng thú đi xem văn phòng riêng của anh ấy không, thể là mấy phóng viên đó đều xông vào.”

Văn phòng riêng của anh ấy ư?

Cố Cơ Uyển nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa trong góc văn phòng, anh đang cầm điện thoại, vừa uống cà phê, vừa xem tin tức.

Như thể anh không hề để tâm đến chuyện của họ.

Nhưng Cố Cơ Uyển biết, anh rất tốt với mình, tốt đến mức làm cô cảm thấy mình không cần báo đáp lại.

Nếu không phải muốn giúp cô, người như cậu hai Giang sẽ không tình nguyện phơi bày không gian riêng của mình cho mọi người xem đâu.

Hơn nữa, hôm nay khi đưa cô tới đây, anh vẫn luôn ở lại đây.

Thời gian của anh quý báu như thế mà vẫn bằng lòng lãng phí thời gian cho cô.

Cố Cơ Uyển định nói cảm ơn anh, nhưng hình như Giang Nam không hề để tâm đến cuộc trò chuyện của hai cô.

Có lẽ anh cũng không thích nghe mấy câu cảm ơn này đúng không?

“Được rồi, Cơ Uyển, hôm nay có rất nhiều nhân viên mới tới phỏng vấn, tớ phải tới đó xem thử đây.”

Tô Tử Lạp quay đầu lại nhìn, hơi dè dặt hỏi: “Cậu hai Giang..."

“Cô cứ đi làm việc đi, tôi sẽ trông chừng cô ấy.”

Mặc dù hôm nay Cố Cơ Uyển có thể xuất viện, nhưng vì cô hôn mê tới mười ngày mười đêm, nên giờ các chức năng trong cơ thể cô vẫn rất yếu.

Bác sĩ nói, khoảng thời gian này phải có người trông chừng cô, để đề phòng cô ngất xỉu rồi ngã xuống.

Tô Tử Lạp gật đầu, lúc nhìn Cố Cơ Uyển, đáy mắt không khỏi lóe lên tia sáng khác thường.

“Cậu hai Giang...” Cô ghé sát vào Cố Cơ Uyển rồi nói nhỏ: “Thật sự rất tốt với cậu, cậu phải biết trân trọng đó.”

Nói xong, cô không cho Cố Cơ Uyển cơ hội nào để phản bác lại, mà ung dung rời đi.