Đệ Nhất Sủng

Chương 261: Chưa bao giờ lo lắng như vậy

Lúc Mộ Khải Trạch từ phòng tắm đi ra, Cố Cơ Uyển không còn ở trong phòng.

Anh quýnh lên, gấp đến mức suýt nữa quên mặc cả quần áo, vội muốn đuổi theo.

May mà Cẩn Mai cố gắng bảo đảm với anh, Cố Cơ Uyển đang ở phòng khách dưới lầu, anh mới luống cuống tay chân thay quần áo, vội vã xuống lầu.

Trong phòng khách dưới lầu, Cố Cơ Uyển đang ngồi bên bàn ăn uống canh.

Thấy cô vẫn ở đây, Mộ Khải Trạch mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh muốn qua rồi lại do dự.

Anh hơi hoảng, chỉ sợ đi sang sẽ hù cô rồi cô rời đi mất.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, biết cô là người chị dâu tương lai xấu xí của mình, trong một khoảng thời gian dài như vậy, anh vẫn luôn tìm kiếm cô.

Nhưng tìm lâu thế mà không có tin tức nào.

Anh chưa từng hao tâm tổn sức vì một người phụ nữ nào như thế, sinh ra đã là cậu hai nhà họ Mộ, sống hơn hai mươi năm, số phụ nữ chủ động tiếp cận anh nhiều không đếm xuể.

Nhưng chưa từng có thời khắc nào như vậy, lúc nhìn cô, anh lại lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Đi xa thì không nỡ, đến gần thì sợ hù cô.

Đây cũng là lần đầu tiên anh có tâm trạng như thế.

"Đi sang đi, cơm nước chuẩn bị xong rồi." Cẩn Mai khẽ đẩy anh một cái.

Mộ Khải Trạch mới phục hồi lại tinh thần, chần chừ một lúc, rốt cuộc anh cũng đi tới.

Sau khi tắm rửa xong, suy nghĩ cũng hoàn toàn tỉnh táo.

Anh đi tới ngồi xuống đối diện với Cố Cơ Uyển, dáng ngồi cứng đờ nghiêm chỉnh.

Nếu không phải là không đúng thời điểm, nếu không phải trước kia người đàn ông này làm cho cô rất ghét, Cố Cơ Uyển còn sợ mình sẽ cười thành tiếng.

Đã khi nào cô thấy cậu hai nhà họ Mộ bất an đến thế chưa? Đúng là lần đầu tiên thật.

Cô để bát xuống, ngẩng đầu nhìn anh.

Mộ Khải Trạch kinh hoàng, suýt chút nữa đã dời tầm mắt, chỉ sợ ánh mắt mình sẽ dọa cô sợ.

"Tôi đáng sợ như thế sao?" Cố Cơ Uyển khẽ nói.

"Không phải, là tôi đáng sợ." Mộ Khải Trạch vội vàng giải thích.

Mỗi lần cô đều trốn tránh anh, hết lần này đến lần khác, vốn ấn tượng với anh ta đã không tốt rồi.

Hơn nữa, lúc cô là Cố Cơ Uyển, anh ta còn từng chê cười cô, thậm chí là làm cô tổn thương...

Mộ Khải Trạch nghĩ, anh cảm giác trong quá khứ mình thật quá khốn nạn.

Giờ đây ở trước mặt Cố Cơ Uyển, dũng khí đối mặt với cô cũng mất hết.

"Em... gần đây em sao rồi? Trước kia nghe nói em bị bệnh, đã khỏe chưa?"

Thật ra anh ta có đến bệnh viện thăm, nhưng cô vẫn hôn mê, cho nên không có cơ hội nhìn thấy anh.

Huống chỉ anh ta hoàn toàn không hiểu nổi lòng mình.

Anh ta cảm thấy mình nên ghét Cố Cơ Uyển, nhưng rồi lại không nhịn được vội vàng muốn đến xem cô thế nào rồi.

Tâm tình xoắn xuýt vô cùng, đến nỗi dũng khí quang minh chính đại liếc nhìn cô cũng không có.

Quan trọng nhất chính là, khi đó cậu hai nhà họ Giang bảo vệ phòng bệnh rất nghiêm ngặt, muốn tới gần cũng khó khăn.

"Không phải bây giờ tôi đang rất khỏe sao?"

Thật ra Cố Cơ Uyển cũng không muốn quan tâm người đàn ông này lắm, nhưng mà Cẩn Mai vẫn đang ở một bên, nhìn cô cầu khẩn.

Cô thở ra một hơi, mới nói: "Nghe nói hai ngày rồi anh không ăn cơm không đói bụng sao?”

Mộ Khải Trạch sửng sốt một chút, không biết phải trả lời vấn đề này thế nào.

Cố Cơ Uyển bưng bát của mình lên: "Ăn cơm đi."

"Được, được, ăn cơm."

Mộ Khải Trạch cầm đũa lên, ngẩng đầu nhìn cô một cái: "Cơm có hợp khẩu vị không? Nếu em không thích thì có thể bảo đầu bếp..."

"Thích." Ánh mắt Cố Cơ Uyển nhìn cằm của anh ta.

Cậu hai nhà họ Mộ luôn để ý nhất đến hình tượng của mình, giờ trên cằm lại có hai vết xước.

Có lẽ là vì lúc nãy cạo râu, cạo nhanh quá nên không cẩn thận làm xước mình.

Cô không biết nên đánh giá người đàn ông này như thể nào, lúc xấu thì rất xấu, còn như bây giờ lại ngốc đến mức không ghét nổi.

Cuối cùng cô chỉ nghiêng đầu nhìn Cẩn Mai một chút, cô nói: "Bà cả, ăn cơm thôi."

"Được, ăn cơm thôi." Cẩn Mai nhìn con mình ngoan ngoãn cầm đũa lên ăn cơm, trong lòng có mấy phần ê ẩm. Có hơi ghen tị, nhưng nhiều hơn chính là vui mừng, rốt cuộc thằng nhóc này cũng đồng ý ăn cơm rồi. Trên bàn ăn, ba người không nói thêm gì nữa.

Một bữa cơm trôi qua trong yên lặng.

Mãi đến khi Cố Cơ Uyển buông chén đũa xuống, Mộ Khải Trạch cũng vội vàng để đũa xuống, hơi sốt sảng: "Đi... uống gì không?”

Ăn cơm xong rồi, có phải là cô muốn đi không?

Anh không biết Cẩn Mai mời cô tới đây như thế nào, nhưng anh biết nhất định Cố Cơ Uyển rất ghét nơi này.

Ở đây, cậu cả Mộ từng vứt bỏ cô, mọi người cũng từng nói oan cô làm hại bà nội.

Ở đây đã gây nên tổn thương rất lớn cho cô, nhất định cô rất ghét nơi này có phải không?

Cẩn Mai nhìn Cố Cơ Uyển một chút, sau đó nhìn chằm chằm con trai: "Hôm nay Cơ Uyển không bận nên tối mới vè, mình ra phòng khách ngồi một chút."

"Được, ra phòng khách ngồi một chút." Mộ Khải Trạch thở phào nhẹ nhõm, lập tức đứng lên định đi ra phòng khách. Không ngờ bước chân hơi loạng choạng, bộp một tiếng, không biết anh đá phải cái gì mà ngã bịch xuống đất. "Con trai!" Cẩn Mai hoảng sợ, vội vàng dìu anh.

"Không sao, con không sao, đừng tới đây, con không có chuyện gì!" Nhất thời Mộ Khải Trạch cảm thấy vô cùng chóng mặt, thậm chí ngay cả bước đi cũng không vững.

Cẩn Mai nhìn con luống cuống bò lên từ tâm trạng phức tạp vô cùng.

Con trai bà... ôi, đúng là mất mặt, còn căng thẳng đến mức này?

Mộ Khải Trạch căng thẳng thật, nhưng lúc này anh lo lắng vì sợ Cố Cơ Uyển sẽ càng ghét mình hơn.

Trước kia phong độ ngời ngời là thế, nhưng không biết tại sao đêm này lại không còn gì cả.

Nhỡ cô càng ghét anh hơn, giờ bỏ đi luôn thì phải làm sao đây?

Vừa nghĩ, thiếu chút nữa đã hận ném luôn cái ghế làm anh vấp té này!

"Tôi... tôi không cố ý..."

"Phì!" Sau một hồi cố nhịn, rốt cuộc Cố Cơ Uyển cũng không nhịn được nữa, cô bật cười thành tiếng: "Ha, ha ha, ha ha ha..."

"..." Cẩn Mai còn đau lòng vì con trai, lần này lúng túng đến mức xấu mặt rồi?

"Cái kia, Cơ Uyển..."

"Là tôi không tốt." Mộ Khải Trạch cúi đầu, anh thật sự hận chết mình đi được, sao lại cứ làm ra những chuyện mất mặt trước mặt cô như thế. Gương mặt anh ta đỏ bừng lên, sau đó dần trắng bệch.

Tiếng cười của Cố Cơ Uyển dân tắt, cô nhìn anh: “Cậu hai à, tửu lượng không tốt thì sau này uống ít thôi, uống tới mức không tỉnh táo rồi."

"Tôi..." Là vì say rượu nên mới vấp ngã sao?

Lời giải thích này ít nhiều cũng giữ lại cho anh ta chút mặt mũi.

Mộ Khải Trạch thở phào nhẹ nhõm, buôn buồn đáp: "Sau này tôi không uống nhiều như vậy nữa..."

"Không phải nói đi ra phòng khách uống trà sao?" Cẩn Mai khoát tay áo, mấy người giúp việc lập tức đi chuẩn bị nước trà.

Cẩn Mai đỡ Mộ Khải Trạch, dịu dàng nói: "Nghe lời Cơ Uyển đi, sau này uống ít thôi."

"Vâng."

"Uống trà đi."

Hơn một giờ ở chung, lúc đầu Mộ Khải Trạch còn căng thẳng, sau mới dần thả lòng.

Lúc uống trà, anh cứ nhìn Cố Cơ Uyển, nhìn mãi mà không hề nói gì, cũng không dám nói lung tung.

Mãi đến khi Cố Cơ Uyển phải đi, anh ta mới đột nhiên đứng dậy: "Tôi tiễn em "

"Không cần đâu." Cố Cơ Uyển lắc đầu: "Anh uống rượu, tôi không thích người uống rượu lái xe."

"Tôi không có! Tôi... chỉ tiễn em, tôi không lái xe."

Mặc dù Cố Cơ Uyển vẫn từ chối nhưng Mộ Khải Trạch vẫn đi theo cô lên xe.

Chỉ là không ngờ lúc rời đi, ngang qua Vọng Giang Các, đúng lúc họ thấy xe của cậu cả Mộ từ bên ngoài về, lướt ngang qua bọn họ...