Cẩn Hân nhìn chằm chằm bóng dáng của Cố Cơ Uyển ở đẳng xa, siết chặt lòng bàn tay.
Em gái của cô ta là Cẩn Lôi, từ nhỏ đã xuất sắc, kiêu ngạo ngút trời.
Nhưng hiện tại tay bị liệt, cả đời này cô ta cũng không thể vẽ ra được bức tranh hoàn mỹ nữa rồi!
Tất cả đều là do Cố Cơ Uyển ban tặng!
"Cái gì? Chính cô ta là người hủy một tay của Cẩn Lôi sao?" Một cô gái khác khẽ kêu lên, sắc mặt chấn động.
Sau đó, cô ta đột nhiên phẫn nộ.
"Cẩn Hân, cậu thật sự bỏ qua cô ta như vậy sao? Cẩn Lôi là đứa em gái mà cô yêu thương nhất cơ mài!”
"Nếu em gái của tôi mà bị người ta ức hiếu, tôi có chết cũng phải hủy hoại người đó!”
Cẩn Hân không nói gì nhưng hai tay càng lúc càng siết chặt, càng dùng sức, ngay cả khớp các ngón tay cũng trắng bệch.
Mộ Quán Lan bĩu môi, có chút mất hứng: "Cô ta giờ đang ở bên cạnh anh hai tôi thì có thể làm được gì cô ta chứ?”
Cô ta xoay người bước đi, dù sao cô ta và Cẩn Lôi cũng chỉ là quan hệ bình thường cho nên, cô chẳng có hứng thú gì với chủ đề này cả.
Mấy cô gái còn lại thì lòng đây căm phân, đứng trước mặt Cẩn Hân.
"Đúng vậy Cẩn Hân, loại người đê tiện đó làm người ta bị thương mà vẫn có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật thì thử hỏi thiên lý ở đâu chứ!"
"Nếu là tôi thì nhất định sẽ tìm cơ hội cho cô ta biết tay!"
"Thôi bỏ đi, người ta hiện tại là người phụ nữ của cậu hai Mộ thì Cẩn Hân dám làm gì người ta chứ?”
"Cũng đúng, Cẩn Lôi thật là đáng thương, bị ức hiếp nhưng chẳng ai dám ra mặt cho cô ấy.
Cẩn Hân đã xoay người bỏ đi, toàn thân cô ta toát ra cảm giác lạnh lẽo.
Mấy cô gái ghé vào cùng nhau, nhìn theo bóng dáng cô ta đi xa dân, bắt đầu nhỏ giọng cười nói.
"Cô nói xem, cô ta sẽ làm gì?"
"Ai biết? Hy vọng cô ta thật sự có thể làm ra chuyện gì đó, đến lúc đó sẽ có trò vui để xem!"
"Tốt nhất là làm cho lớn chuyện lên, mặc kệ là ai xấu mặt thì chung quy chúng ta vẫn có kịch hay để xem."
"Đúng vậy!"
... Cách đó không xa, Cố Cơ Uyển cứ cảm thấy ngứa mũi, rốt cục nhịn không được, hắt xì vài cái.
"Làm sao vậy? Trên biển gió to à?" Mộ Khải Trạch ngôi bên cạnh quan tâm nói.
"Không phải." Gió có hơi to nhưng rất mát mẻ, không hề lạnh chút nào.
Nhưng bây giờ đã ăn uống no nê nên bắt đầu thấy nhàm chán.
Nơi mà bọn họ muốn đến là một hòn đảo nhỏ cách đó không xa, đại khái hơn nửa tiếng là tới.
Lúc ăn một chút điểm tâm thì thấy hòn đảo nhỏ đó bắt đầu hiện lên rõ mồn một, tất cả mọi người trở về phòng thay đủ loại kiểu dáng áo tắm, chuẩn bị lên đảo bơi lội.
Tô Tử Lạp cùng Hạ Lăng Chi thì khỏi nói, vừa thấy nước biển trong suốt đã nóng lòng muốn bơi rồi.
Nghe nói đây hòn đảo thuộc sở hữu riêng của nhà họ Mộ, chưa từng được khai phá.
Nhìn thấy từ xa là đã biết phong cảnh tuyệt đẹp, nước biển sạch sẽ rồi.
Một nơi xinh đẹp như vậy đâu thể tùy tiện muốn đến là được.
Nên đến rồi mà không bơi chẳng phải là đáng tiếc sao?
"Cơ Uyển, không bằng chúng ta cũng...
"Các cậu đi, tớ không biết bơi nên ở trên bờ vọc cát cũng được." Cố Cơ Uyển lập tức từ chối.
"Cô sợ nước?" Mộ Khải Trạch hơi kinh ngạc, nhưng lập tức ý thức được mình có cơ hội rôi Tôi có thể dạy cô.”
"Sau đó, thuận tiện sàm sỡ luôn?" Cố Cơ Uyển trừng mắt.
Bị vạch trân ý đồ nhưng Mộ Khải Trạch cũng không xấu hổ: “Tôi biết tự kiềm chế mà."
"Tiếc là tôi không muốn cho anh cơ hội." Cô quay mặt, ngắm cảnh.
Không muốn ngẩng đầu, liên nhìn thấy trên ban công của khoang thuyên tâng ba có một bóng dáng ngạo nghễ đứng đó.
Đồng thời bên cạnh anh là một bóng dáng phụ nữ vĩnh viễn như hình với bóng.
Tim cô tru nặng.
Ai cũng nói người phụ nữ bên cạnh cậu cả Mộ hiện tại đã là Cố Vị Y.
Nhưng thật ra cô vẫn không muốn chấp nhận điều đó, cô vẫn ảo tưởng rằng chuyện đó chẳng qua là vì cậu cả Mộ có lỗi với Cố Vị Y nên mới để cô ta ở lại bên cạnh mình.
Cô ảo tưởng rằng cho dù Cố Vị Y có thể ở lại Vọng Giang Các, cho dù có thể đi làm tại Mộ Thị nhưng vẫn không thể tới gần cậu cả Mộ.
Tuy nhiên sự thật xảy ra trước mặt, Cố Vị Y không những tới gân mà còn có thể tùy ý dựa sát vào như vậy.
"Cô vẫn còn để tâm sao?" Thừa dịp Tô Tử Lạp cùng Hạ Lăng Chi ra lan can ngắm cảnh, Mộ Khải Trạch tiến lại gân cô.
"Tuy tôi không biết tại sao anh cả lại chọn giải trừ hôn ước với cô nhưng, anh cả chưa bao giờ làm gì tùy hứng."
Cố Cơ Uyển hiểu ý tứ của Mộ Khải Trạch.
Không cân biết anh ta có đang cố ý nói xấu cậu cả Mộ, muốn châm ngòi ly gián hay không, nhưng ít nhất những gì anh ta nói đều là sự thật.
Cậu cả Mộ sẽ không tùy hứng như vậy, cho nên quyết định mà anh ta đưa ra nhất định là đã được suy tính kỹ càng.
Cậu cả Mộ cảm thấy cô không thích hợp ở bên cạnh anh thì cô đúng thật là không thích hợp.
"Tôi đã không còn để tâm nữa rồi." Cô thản nhiên nói.
"Nếu để tâm nữa thì hãy vui vẻ lên đi, hãy để cho tâm trạng mình được thoải mái." Mộ Khải Trạch vẫn không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy:
“Tôi dạy cô bơi nhé."
Cố Cơ Uyển bỗng nhiên cảm thấy cậu hai Mộ thỉnh thoảng cũng khiến người ta không ghét được, chỉ cần anh ta đừng làm chuyện bốc đồng.
Có lẽ ai rồi cũng sẽ khác.
Tô Tử Lạp cùng Hạ Lăng Chi quay lại, nằng nặc kéo cô vào trong thay áo tắm.
"Tớ không hê mang đồ tắm theo." Cô sợ nước nên hoàn toàn không muốn đi bơi.
"Đã sớm biết cậu sẽ không mang mà." Tô Tử Lạp còn lạ gì con vịt lên cạn là cô chứ. "Tớ đã mang dùm cậu rồi, nhanh đi thay đi."
"Đúng vậy, dáng cậu đẹp như vậy, không thay thì phí."
Hạ Lăng Chi vẫn chưa hết tức, Cố Vị Y kỳ thật thua xa Cơ Uyển về mọi thứ, vì cái gì có thể trở thành Đệ Nhất Bắc Lăng chứ, vì cái gì có thể ở bên cạnh cậu cả Mộ chứ?
Cơ Uyển của họ quá khiêm tốn rồi!
"Mau, để tớ trang điểm cho cậu, bảo đảm cậu sẽ trở thành bông hoa đẹp nhất.
"Cậu ư?" Cố Cơ Uyển sợ hãi nhìn Tô Tử Lạp! "Cậu thì thôi đi."
"Để tớ! Tớ tuyệt đối lợi hại hơn Tử Lạp!"
"Không cần, tớ trời sinh đã xinh đẹp, không cân phải trang điểm." Cố Cơ Uyển thật sự sợ hai cô nàng này rồi.
"Sao vậy chứ! Cậu không tin tưởng chúng tớ à, cậu cứ chờ đấy, hôm nay, nhất định sẽ biến cậu thành cô gái xinh đẹp lộng lẫy nhất cả cái du thuyền này!”
Mười mấy phút sau, du thuyên cập vào đảo nhỏ nhưng mọi người vẫn còn ở trên boong tàu, tạm thời chưa có ai xuống cả.
Bởi vì, cậu cả Mộ vẫn còn ở trên ban câu lâu ba, không biết đang ngắm cảnh gì nữa.
Cả đám con gái, người nào người nấy cũng đều trang điểm vô cùng xinh đẹp lượn tới lượn lui trên boong chính là hy vọng khi cậu cả Mộ ngẫu nhiên cúi đầu nhìn thì hình ảnh của họ có thể lọt và mắt xanh của anh.
Nhưng khi Cố Cơ Uyển vừa bước ra thì mọi thanh âm ồn ào náo động lập tức biến mất.
Những người trên boong tàu dù là nam hay nữ cũng đều ngây người ngắm cô suốt mấy giây không rời.
Không hiểu sao, trong đầu đám người này lại xuất hiện bốn chữ Đệ Nhất Bắc Lăng.
Người đẹp là người thế nào? Người đẹp chính là đây!
Da trắng, dáng xinh, cao ráo, mặt mũi khỏ nhắn, thon gọn, mịn màng.
Mày không tô mà rậm, môi không điểm mà thắm, mũi vừa cao thẳng vừa nhỏ thon, đôi mắt to tròn đen láy như đá quý.
Hàng mi dài rung rinh theo từng cái chớp mắt của cô, vừa dày vừa cong đẹp mê người hơn cả hàng mi được chế tác tinh xảo của búp bê.
Hôm nay Cố Cơ Uyển mặc một bộ bikini màu trắng, bộ áo tắm này mà da không đủ trắng, nhan sắc không đủ đẹp thì mặc vào sẽ rất khó coi.
Nhưng cô lại trắng như vậy, bình thường ít để lộ thân thể nên dưới ánh nắng, toàn thân trắng sáng.
Đôi chân dài thẳng tắp, láng mịn, bờ eo mảnh khảnh như thể vừa khít hai bàn tay.
Cái cổ thon dài như thiên nga, xương quai xanh quyến rũ, bờ vai mỏng manh mà mịn màng cùng với bộ bikini thiếu vải hoàn toàn không thể che chắn được dáng người hoàn hảo.
Mẩu *** trên đầu ngón tay của người đàn ông đang đứng ở ban công lầu ba rớt xuốt, nhưng anh vẫn thân thờ không biết...