Đệ Nhất Sủng

Chương 277: Cố ý dụ cô ấy vào

Không chỉ Cố Cơ Uyển biến mất, đến cả Cố Vị Y cũng không còn thấy tăm tích nữa.

“Hay là 2 chị em bọn họ tự vào đó chơi rồi không muốn quay lại nữa?”

“Sao thế được chứ?” Mộ Quán Lan cắt đứt suy luận của người đó, nói vẻ xem thường: “Hai đứa con gái đấy ngoài mặt thì bảo là chị em, nhưng mà không ngày nào là không cãi nhau như chó với mèo. Tụi nó chơi chung được với nhau chắc?”

Đều là chị em nhà họ Cố, dù cho có không vừa mắt nhau đi nữa thì cũng không đến nỗi quan hệ tệ đến thế chứ.

Nhưng mà rất rõ ràng, quan hệ giữa Cố Vị Y và Cố Cơ Uyển đúng thật là không chỉ đơn giản dùng chữ “tệ” mà đủ để hình dung được.

Thực chất phải gọi là kẻ thù không đội trời chung mới đúng.

Đã thế lại còn lòi ra thêm một cậu chủ Mộ ở giữa nữa chứ.

Vở tuông giữa hai nữ một nam này đã diễn muốn banh nhà họ Mộ bọn họ từ lâu rồi.

Tình hình hiện giờ, kẻ thì bị ép bỏ đi, người thì dọn vào ở. Thế nhưng cũng chỉ là kiểu danh không chính ngôn không thuận mà thôi.

Sau này sẽ ra sao, chẳng ai biết được.

“Không lẽ bọn họ tìm một nơi để quyết đấu à?” A, nghe cũng hay đó nhỉ.

Mấy người này đương nhiên là không phải đang lo cho Cố Vị Y và Cố Cơ Uyển rồi.

Cả hai đều là những người phụ nữ bên cạnh cậu chủ Mộ, nếu mà họ chết ở ngoài thật thì chả tốt quá còn gì, cậu chủ Mộ sẽ lại lập tức lại là trai độc thân.

Đám con gái bọn họ ở đây thế là lại có cơ hội.

“Uyển Uyển là bị người ta bắt đi!” Tô Tử Lạp không hiểu từ đâu xông ra trước mặt Mộ Quán Lan.

“Cô Mộ, cậu hai Mộ đâu rồi?”

Hai người họ đến đây cùng cậu hai Mộ, bây giờ xảy ra chuyện thì đương nhiên phải tìm cậu hai Mộ để hỏi.

“Tìm anh hai tôi làm gì?” Tuy Mộ Quán Lan cũng chẳng thích gì đám bạn của Cố Cơ Uyển, vậy nhưng giờ đang có chuyện thế này thì cô ta cũng không thể không lo cho được.

“Uyển Uyển bị đám người bọn kia bắt đi vào đó!” Tô Tử Lạp chỉ vào Cẩn Hân đang ở gần đó.

Cẩn Hân nhún vai, khinh thường nói: “Tôi đây còn chả đụng vào Cố Cơ Uyển nhé, cô đừng có mà ngậm máu phun người.” “Lúc chạng vạng rõ ràng là các người đẩy tôi vào trong rừng, vậy nên Uyển Uyển mới phải vào đó tìm tôi."

“Sao cô không nói xem tại sao tôi phải lôi cô vào đó nhỉ? Cô làm bẩn quần áo của tôi cô đã bồi thường chưa hả?”

“Tự cô đâm vào người tôi nhé...”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy hả?” Mộ Quán Lan càng nghe càng thấy kỳ cục, không lẽ việc Cố Cơ Uyển mất tích thật sự có liên quan đến Cẩn Hân?

Vậy còn Cố Vị Y?

Cẩn Hân hơi mất kiên nhẫn cũng không muốn giải thích: “Con nhỏ này làm bẩn đồ của tôi còn không chịu bồi thường, tôi tức lên nên mới lôi cô ta vào trong rừng để dạy dỗ.”

“Chỉ là một bộ đồ thôi, đâu đến nỗi phải giày vò như thế?”

Hôm nay người nhà họ Mộ đưa mọi người đi chơi, thế mà lại gây ra chuyện chẳng vui vẻ gì thế này, Mộ Quán Lan cũng cảm thấy khó chịu.

Mặc dù cô ta làm việc bốc đồng và cũng rất nóng tính, thế nhưng vẫn ghét nhất là mấy chuyện bày mưu tính kế.

“Cố Cơ Uyển rốt cuộc đi đâu rồi hả? Nếu các cô biết thì nói ngay đi.”

Anh cả và anh hai đều đã sai người đi tìm rồi, nếu cứ dây dưa thế này thì không biết còn kéo dài đến bao giờ nữa.

“Tôi... tôi sao biết được chứ.” Cẩn Hân hơi chột dạ, có điều vẫn chối đây đẩy: “Liên quan gì đến tôi hả?”

“Là cô kéo tôi vào đó nên Uyển Uyển mới vào theo, tôi thấy rõ ràng là cô cố ý dụ cô ấy vào!”

Tô Tử Lạp muốn tìm Mộ Khải Trạch nhưng lại không thấy anh ta đâu cả.

Hạ Lăng Chi cùng mọi người vào rừng tìm kiếm đến bây giờ vẫn còn chưa trở về.

Thấy Mộ Quán Lan cũng không giúp được gì, Tô Tử Lạp chỉ có thể tiếp tục tìm Mộ Khải Trạch mà thôi.

Lúc Cẩn Hân định bỏ đi, Mộ Quán Lan nói ngay: “Đứng lại!”

Cẩn Hân cắn môi, lúc quay đầu nhìn cô ta còn cố nặn ra một nụ cười trên mặt.

“Quán Lan, còn có chuyện gì hả?”

“Cẩn Hân, cô đừng có giở trò nhé. Mặc dù giờ Cố Cơ Uyển và anh cả tôi không có quan hệ gì, thế như cô ấy là người anh hai tôi đưa đến, nếu xảy ra chuyện gì thì cô không gánh nổi trách nhiệm đâu.”

“Tôi... tôi không biết.."

“Cẩn Hân, nếu cô còn không chịu nói thật, đợi anh hai tôi về tôi sẽ kể lại chuyện Tô Tử Lạp vừa nói.”

“Quán Lan, tôi thật sự không làm gì với cô ta cả mà”

Cẩn Hân hơi lo lo, Mộ Quán Lan mặc dù đôi khi rất dễ lừa, nhưng mà tuyệt đối không thể khiến cô ta cảm thấy mình là người xấu được.

Đại tiểu thư cành vàng lá ngọc như cô ta thật ra rất đơn thuần.

Cô ta vốn căm ghét cái ác, không ưa Cố Cơ Uyển và Cố Vị Y là do cảm thấy bọn họ không phải là người tốt.

Nhưng mà giờ, cô ta đã bắt đầu nghi ngờ Cẩn Hân rồi...

“Quán Lan, tôi thật sự chỉ là giận quá thôi, cô cũng biết đó, quần áo bị con nhỏ nghèo Tô Tử Lạp kia làm bẩn, dĩ nhiên trong lòng tôi khó chịu rồi, tôi chỉ muốn dạy dỗ cô ta một trận thôi..”

“Nói ý chính!” Bây giờ cả Cố Cơ Uyển và Cố Vị Y đều mất tăm mất dạng, cô ta không thể không lo cho được.

Cẩn Hân thật sự không ngờ cô nhóc này cố hỏi cho tới cùng.

Cô ta thật sự mất kiên nhẫn, tuy nhiên cũng không dám đắc tội với cô chủ nhà họ Mộ.

Chỉ có thể nhỏ tiếng hầm hừ: “Tôi dụ cô ta vào sâu trong rừng, định cho cô ta vào rồi thì tìm không thấy đường ra...” “Cô có lầm không vậy hả? Chín phần mười diện tích đảo này là đất chưa được khai phá, một khi đã vào là không ra thoát ra được đấy.”

Mộ Quán Lan dù có ghét hai chị em nhà họ Cố cũng không hề có ý muốn để bọn họ chết ở đây.

Trên đảo nào không biết còn có thứ âm binh gì nữa, cứ cho là không có thú dữ to lớn gì thì rắn độc gì gì đó cũng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

“Tôi chỉ hơi tức cô ta...vì ăn hiếp em gái tôi.”

Cẩn Hân nắm lấy cánh tay Mộ Quán Lan, lắc lắc: “Quán Lan, tôi không cố ý mà. Thật ra, bọn họ.. bọn họ cũng biết đó.”

Đám con gái bị Cẩn Hân chỉ điểm lùi lại mấy bước.

Mộ Quán Lan lập tức mặt mày xám xịt: “Rốt cuộc đã dụ cô ta vào đến chỗ nào rồi hả? Nói ra mau!”

Anh cả và anh hai đều đã dẫn người vào trong rừng rậm và bãi biển gần đó để tìm kiếm, hiện giờ đang rất hoảng loạn.

Bọn họ đều biết chuyện, thế mà không một ai lên tiếng cả, thật sự quá đáng!

Cẩn Hân cũng bất lực, chỉ có thể dẫn Mộ Quán Lan vào rừng để chỉ hướng đi vào trong sâu hơn.

“Nơi bọn tôi kéo Tô Tử Lạp vào thật ra không xa lắm. Nhưng mà tôi cố ý dụ Cố Cơ Uyển vào tận điểm sâu nhất.”

“Còn về Cố Vị Y, ai mà biết chị em họ làm sao chứ, bọn họ nắm tay đi vào cùng nhau đó.”

“Nắm tay?”

“Chuyện này chăn chăn là thật, tôi tận mắt thấy...”

“Cô dám chắc Cố Vị Y không biết gì cả không?” Mộ Quán Lan không tin Cố Vị Y và Cố Cơ Uyển lại có thể thân thiết được đến thế.

“Tôi...

“Còn không chịu nói thật à?” Mộ Quán Lan mặt mày u ám.

“Đúng... Là Cố Vị Ý chủ động đề nghị giúp, tôi thật sự không định tìm cô ta. Là tự cô ta đoán được kế hoạch của bọn tôi ”

Chắc chắn cô gái này phải hận đến muốn giết Cố Cơ Uyên thì mới chủ động đề nghị giúp như vậy.

“Giúp chuyện gì?” Mộ Quán Lan hỏi.

“Cô ta đi nói với Cố Cơ Uyển chuyện bọn tôi kéo Tô Tử Lạp vào rừng. Vốn dĩ định dụ Cố Cơ Uyển vào, ai mà biết được Cố Cơ Uyển lại thông minh đến thế, chết cũng phải lôi Cố Vị Y theo cùng.”

Dù sao thì với bọn họ, Cố Vị Y cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.

Cô ta tưởng là giúp bọn họ thì có thể thật sự gia nhập được vào mạng lưới quan hệ của tầng lớp cao nổi tiếng trong xã hội, vậy mà không ngờ mọi người vẫn cứ gai mắt cô ta như cũ.

Gia đình như nhà họ Cố thật sự chẳng có địa vị gì trong xã hội thượng lưu ở Bắc Lăng cả.

Cố Vị Y muốn giao du với bọn họ, sau này thêm chút quan hệ, cũng là có ích cho bản thân sao?

Cũng không nhìn lại xem thân phận của mình là gì!

Mộ Quán Lan lấy điện thoại ra gọi cho Mộ Tu Kiệt trước: “Anh, em biết hai người bọn Cố Vị Y mất tích ở đâu rôi”