Đệ Nhất Sủng

Chương 311: Toàn bộ đều là vì cô

Mộ Bác Văn cười lạnh, lòng bàn tay xiết chặt: “Anh ấy cực cực khổ khổ tạo nên đế chế của mình, vì bảo vệ cô, chấp nhận điều kiện của ông cụ, chắp tay tặng hết mọi thứ của mình cho ông già kia!"

Ánh mắt anh ta lạnh lùng, từng bước một đến gần Cố Cơ Uyển.

"Anh ấy cho đến bây giờ đều cao cao tại thượng, cũng không cúi đầu trước bất kỳ ai, nhưng lại vì cô, quay lại bên người ông cụ, nghe theo sắp xếp của ông cụ!"

Cố Cơ Uyển bị anh ta dọa lui về sau hai bước.

“Anh ấy là một người làm ăn, vì cô chọc vào đảo Thiên Đường, không chỉ phải cắt đất đền tiền, thậm chí, còn phải chịu nhục nhã lớn như vậy!"

"Bây giờ, vì bảo vệ tương lai cô bình an, thậm chí còn muốn đích thân đến A Lý Hãn thành lập đội lính đánh thuê, đối phó với người đảo Thiên Đường!"

Tất cả mọi thứ này, đều là vì người phụ nữ này.

Dưới góc độ của Mộ Bác Văn, cô không chỉ là đồ ăn hại mà còn là một quả bom hẹn giờ.

Không biết vào lúc nào, lại kích nổ, khiến anh cả tan xương nát thịt!

"Cô biết bây giờ A Lý Hãn nguy hiểm đến mức nào sao? Cô biết những người kia khó trị đến mức nào sao?”

Mặc dù, anh cả đã an toàn trở về, nhưng ngày ấy trên đường trở về đã bị thương, căn bản không phải người phụ nữ này có thể tưởng tượng!

“Anh ấy vốn đã sắp xếp hết mọi thứ, chỉ là một cuộc điện thoại, một cuộc điện thoại liên quan đến cô, anh ấy lập tức bỏ xuống mọi thứ, gấp gáp trở về từ chiến hỏa."

"Trên đường nguy hiểm vây quanh ngăn trở, cô biết được bao nhiêu? Hai viên đạn, còn để cho người ta tùy ý lấy ra trên máy bay! Vết thương trên người anh ấy, cô đã từng thấy chưa?”

Một tiếng động vang lên, Cố Cơ Uyển đụng vào cột gỗ phía sau người.

Bụng ẩn ẩn có chút đau đớn, nhưng cô chỉ nắm thật chặt lòng bàn tay, cố nhịn xuống.

Cô không biết, cũng chưa từng thấy, bởi vì mấy ngày qua, lúc Mộ Tu Kiệt ở chung với cô, chưa bao giờ cởi quần áo.

Mặc dù thỉnh thoảng cũng ngửi thấy được mùi của nước sát trùng, nhưng bởi vì trong bệnh viện, cô cho rằng nước sát trùng là để bệnh viện làm vệ sinh.

Cô không ngờ, nước sát trùng đó, đều dùng trên vết thương của anh.

Hai viên đạn, cho người lấy ra trên máy bay, là vì muốn gấp trở về nhìn cô, đúng không?

Còn có, vết đao...

Ánh mắt nhìn qua Mộ Bác Văn, bóng dáng ở phía đằng xe.

Anh đứng trong đám người, cùng huấn luyện với các anh em, động tác cơ thể không có chút khác thường nào.

Chỉ bốn ngày, anh cố gắng làm mình hồi phục đến mức này.

Chỗ bị thương của anh, căn bản không ai có thể nhìn ra.!

"Nhìn thấy không?" Mộ Bác Văn cũng quay đầu, cùng nhìn bóng dáng trên sân huấn luyện với cô.

Ánh mắt của anh vốn cũng lạnh băng, lúc nhìn đến anh cả, nhu hòa lại..

"Cho đến bây giờ tôi chưa từng thấy mặt điên cuồng của anh ấy như vậy, vì một người phụ nữ, có thể làm đến mức này!"

"Vết thương trên người anh ấy, chỉ biết là nghiêm trọng hơn tưởng tượng của cô nhiều, nhưng, những người lính đánh thuê đó, ngoại trừ xem trọng tiền, cũng phải nhìn trúng lão đại của mình."

"Nếu như anh cả không đủ mạnh mẽ, không đủ sức thuyết phục người ta, những người kia sẽ không phục tùng anh ấy."

Cho nên, cho dù toàn thân anh đều là vết thương, cho dù vết thương tùy thời có thể vỡ ra lần nữa, nhưng mặt vẫn không chút biểu cảm, huấn luyện với mọi người.

Làm những người ở đây, nhìn thấy một mặt mạnh mẽ của anh, để mọi người hoàn toàn tin phục anh!

Người anh cả như vậy, làm anh ta kiêu ngạo, cũng tự hào.

Nhưng điều kiện tiên quyết là anh cả vì tương lai của mình chứ không phải là một người phụ nữ không biết đâu ra!

Nhưng hoàn toàn làm người ta không muốn tiếp nhận, rồi lại không thể không tiếp nhận sự thật, người phụ nữ trước mắt này tồn tại.

Anh cả làm mọi thứ, cũng là vì cô!

"Tôi không muốn khiển trách cô, nhưng, tôi hy vọng cô không gây thêm họa cho anh cả."

"Cho đến bây giờ tôi cũng không muốn anh ấy nguy hiểm." Cố Cơ Uyển biết, mình nói như lời này, đã không còn chút ý nghĩa nào.

Chuyện đã xảy ra rồi, nói cái gì nữa, cũng không thay đổi được.

"Cô không giết người, người lại vì cô mà chết! Cô không muốn, không có nghĩa là cô không làm chuyện tổn thương anh ấy!"

Dù là cố tình hay vô ý, dù là chủ động hay bị động, ít nhất, cũng không thoát khỏi liên quan đến cô!

Cố Cơ Uyển đặt nhẹ tay lên bụng, nhẹ nhàng che lại!

Chỉ một động tác như vậy, làm Mộ Bác Văn có nhiều lời, cũng không nói nổi.

Anh ta lạnh lùng hừ khẽ, xoay người rời đi.

Cố Cơ Uyển không biết mình ngồi trước nhà gỗ nhỏ bao lâu, người nơi này đều đang huấn luyện, mà ngay cả Mộ Bác Văn sau đó cũng tham gia vào trong đội huấn luyện.

Mộ Tu Kiệt đặt nặng tâm tư vào trong đội ngũ đặc huấn, hơn nữa cô cố ý ngồi trước mặt tường khác của nhà gỗ, chặn ánh mắt Mộ Tu Kiệt quăng về bên này.

Cho nên, hơn một tiếng sau, Mộ Tu Kiệt cũng không phát hiện cô ra khỏi phòng.

Cho đến lúc nghỉ ngơi giữa trưa, anh vác cả người mồ hôi về phòng, mới phát hiện người phụ nữ của anh không thấy đâu.

Cậu cả Mộ vội vàng căng thẳng chạy ra khỏi phòng, vừa xuống lầu, nhìn thấy Cố Cơ Uyển một mình đứng trên bãi đất trống trước rừng cây nhỏ.

"Sao tỉnh cũng không cho người đến báo cho anh?” Bóng lưng đơn bạc này, làm Mộ Tu Kiệt đau lòng. Mang thai cục cưng, không có tăng thịt béo ngấy như trong truyền thuyết, ngược lại càng lúc càng gây.

Cô nhóc này, cũng không biết bình thường ăn mấy muỗng cơm?

"Đói không? Anh lập tức cho người chuẩn bị cơm trưa."

Cố Cơ Uyển muốn nói không đói, nhưng bụng lại kêu rột rột, thật sự đói rồi.

Gần đây mặc dù không có khẩu vị gì, nhưng, rất dễ đói.

Nghe nói đây là tình trạng mang thai, sau này tình trạng này sẽ ngày càng rõ, cho nên, sau khi phụ nữ mang thai mới có thể càng ngày càng béo.

Mộ Tu Kiệt tưởng tượng dáng vẻ cô nhóc trở nên béo lên, trong lòng kích động

Béo một chút thì tốt, như bây giờ, ít thịt quá, cơ thể quá yếu ớt, giống như là tùy thời có thể bị gió thổi bay.

Lúc mình không nhìn chằm chằm vào, đều sợ cô sẽ xảy ra chuyện, thật sự không có chút cảm giác an toàn.

"Đi, đưa em đi ăn cơm." Anh muốn nắm tay cô Cố Cơ Uyển lại rút tay mình về, né tránh tiếp xúc của anh.

Mộ Tu Kiệt hơi nhíu mày lại: "Làm sao thế?"

"Không sao." Cô không muốn mình, chỉ cần mình chạm vào anh, giống như muốn đem vận rủi đến cho anh vậy.

Cắn môi dưới, cô mới nói: "Anh...trên người bẩn như vậy, sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của em..."

“A, anh lập tức về thay quần áo." Hai hôm nay cậu cả Mộ vô cùng thích cười, dường như tâm trạng cũng vô cùng sáng sủa.

Ít hơi thở lạnh lẽo hơn trước, thêm nhiều hương vị nắng mặt trời, là vì trở thành người bố tiêu chuẩn sao?

Kỳ thật Cố Cơ Uyển có thể cảm giác được, mặc dù đứa bé này đến là ngoài ý muốn, nhưng, anh thật sự rất mong đợi đứa bé này.

Quay về phòng, Mộ Tu Kiệt lấy bộ quần áo sạch, đi vào phòng tắm.

Cố Cơ Uyển vẫn đứng ở cửa phòng tắm nghe động tĩnh bên trong, tiếng nước rào rào, điên cuồng thắt chặt lòng cô...

Mấy lần muốn vào bên trong xem tất cả miệng vết thương lớn nhỏ của anh, rồi lại biết, cho dù mình xem, thì cũng không thay đổi gì.

Đặc huấn của bọn họ không thể dừng lại, nếu không, mọi người sẽ không tin phục anh.

Đây là thời khắc mấu chốt nhất để cậu cả Mộ có được đội ngũ của mình, vượt qua, anh sẽ trở thành con sói đầu đàn chân chính!