Đệ Nhất Sủng

Chương 33: Bảo bối, hết giờ rồi

Chuyện của anh vẫn chưa xong?

Anh còn chuyện gì nữa sao?

Không phải là...

Cô gái đã có đàn ông rồi thì khác, từ trong ánh mắt của Mộ Tu Kiệt, Cố Cơ Uyển dễ dàng nhìn thấy được tin tức chất chứa trong đó.

Cô thật sự hơi hoảng loạn, Mộ Tu Kiệt hiện giờ khác xa hoàn toàn với người đàn ông lạnh lùng ở kiếp trước.

Ánh mắt ngay lúc này của anh tràn đầy dục vọng làm cho người ta hít thở không thông!

Cô hoảng sợ muốn chạy, nhưng cơ thể lại bị anh giữ lấy chặt chẽ.

Khuôn mặt đẹp trai trước mặt này đang không ngừng phóng to trong mắt cô.

Trái tim của cô nhất thời đập điên cuồng.

Trời đất chứng giám, cô thật sự muốn chạy mà lý trí nói cho cô biết, nhất định phải chạy nhanh ra ngoài.

Nhưng, lúc anh lại gần cô, chuyện duy nhất cô có thể làm, lại là... nhắm mắt lại, đôi môi khẽ mở.

Thật sự rất đẹp trai, một người đàn ông nhưng lại sao có thể đẹp trai đến mức này?

Lông mi dài phủ xuống, giống như hình chiếc quạt, cũng với đó là mang theo hơi thở của một vị hoàng tử u ám.

Nhưng anh ngược lại là một vị Vương Giả

Mang theo hơi thở cô tịch, đầy lạnh lùng quanh người, đồng thời khiến cho phụ nữ đau khổ, cũng bị chọc cho đến phát điên.

Anh...muốn hôn cô sao?

Cố Cơ Uyển không biết bản thân nhắm mắt lúc nào, nhưng lại rất rõ ràng, cô hình như có chút chờ mong cái gì đó.

Rung động, đang sôi trào ở trong lòng...

“Khụ!” Cửa kính xe không biết được hạ xuống lúc nào, ở bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm ho khan của Lâm Duệ.

Cố Cơ Uyển bị giật mình, chợt mở mắt ra, lại nhìn thấy bản thân vẫn đang nằm trong ngực của Mộ Tu Kiệt.

Khuôn mặt của cậu chủ Mộ lạnh lùng, trong đôi mắt thâm thúy đó vẫn là vẻ bình tĩnh như cũ. Không có một chút tia động tình!

Thì ra mới vừa nãy, chỉ có mình cô bị hãm sâu vào!

Ảo não vô cùng, cô dùng sức đẩy tay ra, lúc này lại thuận lợi nhảy ra được khỏi đùi của anh.

Vừa mới ngồi qua chỗ khác, vẫn chưa kịp chỉnh chu lại quần áo của mình, thì đã nhìn thấy ngoài cửa sổ có mấy người đang đi lại gần.

Bọn Tô Tử Lạp và Đàm Kiệt, có gương mặt u ám của Mộ Hạo Phong.

Cố Cơ Uyển nhanh chóng muốn mở cửa đi ra ngoài, đằng sau lại truyền đến giọng nói trâm thấp của Mộ Tu Kiệt: “Bộ dạng em như vậy vẫn muốn ra ngoài?”

Giọng nói này, thoạt nghe có vài phần không vui.

Bộ dạng này đi ra ngoài có gì sai à?

Hiện giờ Cố Cơ Uyển đang có thành kiến với anh, vừa nãy rõ ràng giống như động tình, nhưng ai biết, chỉ trong chớp mắt, anh lại trở về bộ dạng của người đàn ông lạnh lùng đó.

Người động tình, chỉ có mình cô mà thôi.

Có chút cảm giác bị nhục nhã.

Cô hừ một tiếng, thuận theo ánh mắt của anh mà cúi đầu nhìn, nhất thời bị cảnh trước mắt dọa sợ, làm cô xoay người thật nhanh, hoảng sợ sửa sang lại quần áo của mình.

Từ khi nào mà các nút áo của cô đều đã bị cởi ra? Quần áo luộm thuộm, gần như bị nhìn thấy hết!

Tên khốn kiếp đáng chết!

Lấy tốc độ nhanh nhất mà sửa sang lại quần áo của mình, cô chỉnh lại đầu tóc, bàn tay thì đặt lên trên tay nắm cửa.

“Năm phút.” Người đàn ông đẳng sau lãnh đạm nói.

“Có ý gì?” Cô quay đầu nhìn chằm chằm anh.

Mộ Tu Kiệt tựa lưng vào ghế, giống như tư thế của cô lúc nãy, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hai cánh môi xinh đẹp khẽ động, nói ra một câu chân thật đáng tin: “Không cho ngủ bên ngoài với những người lộn xộn kia.”

“Bọn họ là bạn của tôi, chứ không phải là những người lộn xôn!”

Chẳng qua, hiện giờ Cố Cơ Uyển cũng lười đi tranh cãi với anh.

Lấy tính cách của anh, nếu như cô vẫn khăng khăng muốn ngủ bên ngoài với bọn Tử Lạp, không lẽ anh sẽ cho người cõng cô trở lại xe?

“Hừ"

Hừ lạnh một tiếng, cô đẩy cửa xe ra, nhảy ra bên ngoài.

“Xe này... thật bá đạo!” Sự chú ý của Tô Tử Lạp dồn hết vào chiếc xe.

Lúc Cố Cơ Uyển mở cửa xe, cô rõ ràng nhìn thấy được bóng người ở bên trong.

Thoạt nhìn, có vẻ khác với lúc nhìn thấy ở trong nhà hàng.

Hiện giờ Mộ Tu Kiệt đang ở trong xe, im lặng, an tĩnh, hơi thở có vài phân hỗn loạn, thật sự là hấp dẫn chết người!

Uyển Uyển thật may mắn, lại có thể gả cho một người đàn ông xuất sắc đến như vậy, thật sự là quá hâm mộ

“Nhìn cái gì? Chưa từng thấy đàn ông à?” Cố Cơ Uyển tiến lên trước, che khuất tâm nhìn của cô ấy. Thật ra cô cũng không biết mình đang che cái gì, chẳng qua, Mộ Tu Kiệt lúc uống rượu không giống với sự lạnh lùng lúc bình thường.

Anh của tối nay, đôi mắt sáng ngời mang theo hơi rượu, tồn tại loại hơi thở mê hoặc lòng người, vẻ mặt này của cậu chủ Mộ, cô thật sự không muốn để người con gái khác nhìn thấy.

“Ay, nhìn một cái cũng không được à, Cố Cơ Uyển, cậu cũng quá keo kiệt rồi đó?”

Tô Tử Lạp tuy đang tức giận, nhưng cũng không phải giận thật.

Cậu chủ Mộ là người của Uyển Uyển mà, dù sao cũng chỉ có thể được nhìn từ xa thôi.

“Không phải cậu muốn theo anh ấy về nhà đó chứ?” Vốn dĩ lúc đầu Cố Cơ Uyển nói muốn gặp cậu chủ Mộ, thật ra cô và Đàm Kiệt cũng nhìn ra được, chắc chắn là muốn “về nhà”.

Nhưng, Hạo Phong không yên tâm, đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy trở lại, nên muốn xuống dưới nhìn xem.

Hiện tại nhìn thấy vợ chồng người ta đang ở bên nhau, còn lo lắng gì nữa?

“Hai người muốn về nhà thì về, bọn mình còn muốn đi chơi nữa!” Tô Tử Lạp kéo tay Đàm Kiệt muốn đi.

Phòng ở khách sạn thật sự quá sang trọng, còn có bể bơi riêng ở bên ngoài, bọn họ vẫn chưa chơi đủ đâu.

Mộ Hạo Phong lại nhìn chằm chằm Cố Cơ Uyển, không có ý muốn đi.

Ánh mắt của anh ta lướt qua cô, lại rơi vào trên chiếc xe ở phía sau.

Cửa kính xe đã được đóng chặt, từ bên ngoài nhìn vào, cũng không thấy bất cứ thứ gì ở bên trong.

Nhưng anh ta dường như có thể nhìn thấy được người đàn ông kia, bộ dáng cao ngạo và lạnh lùng đó.

Bạn đang đọc truyện tại Truyện Hay Online

Thậm chí, anh ta phảng phất có thể thấy được đôi mắt của anh, ngay bây giờ đang dùng một đôi mắt quan sát mà nhìn chằm chằm mình.

Cách cửa kính xe được thiết kế một cách đặc biệt, tâm mắt của hai người đàn ông va chạm nhau, lạnh lùng, ngạo mạn, nhưng lại ngông cuồng không ai bì nổi!

“Hạo Phong...” Tô Tử Lạp gọi.

Mộ Hạo Phong vẫn không nói chuyện.

Cố Cơ Uyển cũng không biết anh ta đang nhìn gì, cửa xe cũng đã đóng rồi, có nhìn thấy người bên trong đâu.

Cô đi qua: “Hạo Phong, tối nay tôi..."

“Anh ta đối xử với cậu tốt không?”

Tầm mắt của Mộ Hạo Phong thu lại, nhìn chằm chằm người con gái đang đứng trước mặt mình.

“Anh ấy...” Cố Cơ Uyển quay đầu liếc nhìn một cái, biết người anh ta nói là Mộ Tu Kiệt.

Có điều, cậu chủ Mộ đối xử với cô tốt hay không, điều này cũng thật khó nói.

Người ta chỉ là không thích cô mà thôi, đính hôn theo lệnh của ông bà, nếu như thích thì quả thật rất khó.

Nhưng ngoại trừ điều này, thứ người đàn ông kia có thể cho cô, ngoài tình cảm, kiếp trước hâu như không thiếu thứ gì.

“Tốt.” Cô gật đầu.

Tiền, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, do bản thân cô không muốn mà thôi.

Cậu chủ Mộ không gia trưởng, cũng không có quan hệ nam nữ bất chính, đây có được tính là tốt không?

Mộ Hạo Phong mím môi, giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng tất cả lời nói đều bị anh ta nuốt xuống bụng.

Nhìn thấy sợi tóc rơi lộn xộn trên khuôn mặt của Cố Cơ Uyển, anh ta đưa tay ra, muốn giúp cô vắt tóc ra sau tai.

Trong tâm mắt, cửa xe đột nhiên bị mở ra, đôi chân dài của người đàn ông sải ra, từ trên xe bước xuống.

Cậu chủ Mộ uống rượu, đôi mắt lúc bình thường không có gì ngoài sự lạnh lùng, nhưng tối nay do uống nhiều mà có hơi mơ màng.

Tóc mái ở trên trán hơi rối, thiếu đi một chút nghiêm túc lạnh lùng lúc bình thường, nhưng lại nhiều thêm hương vị