1
Trong một khu rừng nhỏ tại ngoại thành, bên cạnh dòng suối trong vắt có một thiếu nhiên mặc áo trắng đang ngồi.
Chàng ta đẹp lắm, đẹp hơn tất cả mọi nữ nhân trên thế gian, một thân phiêu dật áo trắng thướt tha bên cạnh hồ, đôi chân trần trắng nõn tinh tế nô đùa trong làn nước lạnh lẽo.
Tuyết bắt đầu rơi, vài giọt lệ của mùa đông phủ trên đôi vai gầy, phủ lên một mái tóc dài đen nhánh.
Chàng ta ngân nga hát, hát thật sự rất vui vẻ, tựa như cái lạnh lẽo của không gian chẳng có chút tác động gì đến thân ảnh đơn bạc của chàng.
Chàng hát, trên môi là một nụ cười đẹp khuynh đảo chúng sinh:
“Pháo hoa, pháo hoa tưng bừng
Cung hỉ cặp tân nhân
Áo đỏ a áo đỏ
Cô dâu bước lên kiệu, một nụ cười trên môi
Tân lang ơi? Tân lang ơi? Chàng đến chưa?
Đón thiếp, đón thiếp nào!
Chúng ta về một nhà, sợi chỉ đỏ se duyên
Mặc hắn ta, mặc hắn ta, cái người ngu xuẩn lặng lẽ chờ
Mưa rơi, mưa rơi rồi
Tân lang quay đầu bước đi
Bỏ mặc hắn, bỏ mặc người kia, bỏ mặc người vẫn chờ
Chàng có tân nương, chàng có một gia đình
Ai lại quan tâm đến cái người thừa thãi kia...”
Chàng thiếu niên dường như thích hát bài ca ấy lắm. Cả một buổi mà trong rừng vẫn luôn vang vẳng giọng hát êm tai của chàng.
Chàng say sưa hát, lời ca thấm đẫm vào cơn mưa tuyết, lạnh buốt trên da thịt. Nhưng, tuyết cùng trái tim này, ai lạnh hơn ai?
“Vị này, cho ta hỏi một chút nhé! Tại sao hôm nay trong kinh thành lại náo nhiệt như vậy?” Bỗng, từ đằng sau vang lên một giọng nói, cắt đứt một đoạn ca.
Chàng thiếu niên kia cũng không hát nữa, nhưng ngược lại lại ngâm nga giai điệu ca khúc trong miệng.
Đến một lát sau, chàng mới dịu dàng nói: “Bởi vì hôm nay là ngày tân hôn của Đại thiếu gia Mạc gia. Ngươi biết không? Chàng ta hạnh phúc lắm, lấy được một cô nương đẹp khuynh nước khuynh thành. Bọn họ đều được nhà nhà ca tụng là trời sinh một đôi. Ngươi mau mau quay lại thành đi, nếu như đến sớm, chắc chắn sẽ nhận được kẹo mừng của Mạc gia phát cho!”
“Vậy sao?” Dường như đối với kẹo mừng người kia hoàn toàn không có hứng thú, hắn đột nhiên tò mò hỏi: “Vậy, cái cô nương tân nương đẹp khuynh quốc khuynh thành kia và huynh, ai đẹp hơn?”
Một tiếng cười khẽ vang lên, chàng thiếu niên đáp lại: “Đương nhiên là ta đẹp hơn rồi! Mọi người đều nói ta rất đẹp, không bất cứ nữ tử nào trên thế gian có thể đẹp hơn ta!”
Thấy chàng thừa nhận một cách dễ dàng như vậy, người kia lo lắng hỏi: “Huynh giận ta sao?” Một nam nhân bị so sánh sắc đẹp với một nữ nhân khác, là ai mà không giận đây?
Nhưng chàng thiếu niên lại khẽ lắc đầu: “Giận ngươi làm gì chứ một kẻ không quen! Ta là đang hối tiếc, tiếc rằng bản thân mình không thể nào đẹp thêm một chút nữa mà thôi!”
“Huynh nói chuyện thật thú vị!” Người kia khẽ cười: “Vậy, huynh có bằng lòng cùng ta vào trong thành một chuyến không? Như huynh nói đó, đến sớm sẽ được nhận kẹo mừng, sẽ có được may mắn cầu cho mình được ở bên người mình yêu thương!”
“Haha!” Không một ai hiểu chàng thiếu niên lại đột ngột cười phá lên.
Người kia cũng sững người, sững người nhìn chàng thiếu niên dần dần quay đầu lại nhìn mình.
Chỉ một ánh mắt, mà tất cả hồn phách đều dường như đã bị hút đi
Chàng thiếu niên đẹp lắm, đẹp lắm! Không bất cứ câu từ nào có thể miêu tả được dáng vẻ của chàng.
Chàng cười cũng thật đẹp, thật đẹp! Nhưng vì sao trên đóa phù dung kia lại thấm đẫm nước mắt?
Chàng thiếu niên khóc rồi, lặng lẽ khóc. Nhưng chàng vẫn cười, bày ra nụ cười đẹp nhất của bản thân.
Chàng nói: “Kẹo hỉ của Mạc gia ta là người đầu tiên được nhận, không những vậy còn là đích thân tân lang đưa cho. Nhưng ngươi nói xem, hôm nay là ngày vui của hắn rồi, hắn lấy vợ rồi! Ngươi nghĩ, kẹo mừng này ta nuốt trôi sao? Ngươi nghĩ ta nuốt trôi kẹo hỉ của người ta yêu?”
Không đợi người kia đáp lại, chàng tự đưa tay nên mặt mình xoa nhẹ, lại nói: “Ngươi nói xem, rốt cuộc ta phải đẹp đến mức nào mới có thể câu dẫn được nam nhân kia? Ngươi nói xem, rốt cuộc kiếp trước ta phạm phải đại tội gì, mà để cho ta kiếp này, một nam nhân lại đi yêu một nam nhân. Thật quá nực cười mà!”
Chàng thiếu niên thật sự là không cười nổi nữa, mặc cho chàng đã luôn tự nhủ bản thân phải chôn sâu tình yêu này, nhưng đứng trước một người xa lạ, không hiểu sao chàng lại cảm thấy vô cùng thân thiết, tựa như trên đời này chỉ có người kia có thể hiểu được bản thân.
Chàng nức nở hỏi: “Ngươi nói xem, vì sao chàng ấy lại không cưới ta, tại sao chàng ấy lại đi cưới một nữ nhân do gia tộc sắp đặt!? Rõ rằng, ta ở cạnh chàng ấy đã hơn 20 năm rồi, chàng ấy ghét nhất là bị người khác sắp đặt, chàng ấy rõ ràng chưa từng yêu nàng ta, ta hiểu rõ chàng ấy nhất. Nhưng tại sao, tại sao...”
“Bởi vì hắn không yêu ngươi. Vì hắn không yêu ngươi, cho nên dù có bị ép làm việc mình ghét nhất, hắn vẫn cam lòng!” Chưa đợi chàng nói xong, người kia đã vô tâm đáp.
Từng lời nói tựa như hóa thành lưỡi dao sắc bén, đâm sâu vào trái tim chàng thiếu niên. Trái tim chàng đẫm máu, có dùng cách chi cũng chẳng khiến cho con tim bớt đi cái gọi là đớn đau!
Chàng khẽ nhắm mắt lại, nước mắt tuôn rơi lại càng nhiều hơn.
Phải, chính chàng thiếu niên cũng đã từ lâu hiểu rõ. Người kia không yêu nữ nhân mà mình phải cưới, nhưng cũng chưa một lần yêu chàng.
Nhiều năm như thế, vẫn luôn là chàng cố chấp, vẫn luôn là tội nghiệt của chính bản thân chàng mà thôi.
Nhưng, đột nhiên người kia lại nói: “Nhưng, ngươi cũng không có tội... Ngươi kiếp này, kiếp trước, hay rất nhiều kiếp khác, chẳng qua là chỉ là quá yêu một người mà thôi!” Yêu hơn cả bản thân mình, yêu đến chấp mê bất ngộ, đến mức đã chẳng thể tách ra, chỉ có vậy mà thôi!
Chàng thiếu niên kia khẽ ngẩn người, lắp bắp nói: “Làm sao ngươi có thể chắc chắn về điều này chứ?” Người kia thật đặc biệt, nói ra những lời kia cũng thật kỳ...quái. Phải, vô cùng kỳ quái, trước đây, chưa từng một ai từng nói qua những lời này với chàng trong một cái thế giới phong kiến miệt thị đồng tính luyến ái.
Lần đầu tiên được người ta thấu hiểu, chàng thiếu niên cảm thấy bản thân cuối cùng cũng cảm nhận được một chút hơi ấm của tình người, của cảm thông.
“Ta đương nhiên là biết chứ! Hơn nữa, ta cũng hiểu rõ ngươi hơn bất cứ ai!” Người kia đáp lời, sau đó, hắn kéo mũ trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt giống nhau đến 10 phần với chàng thiếu niên.
“A?” Chàng thiếu niên vốn đã ngạc nhiên không thôi, nhưng thật sự không ngờ người kia lại có thể tiếp tục kéo dài nỗi ngạc nhiên ấy.
Người kia nói: “Bởi vì ta cũng chính là ngươi. Nhưng lại là ngươi của một thế giới khác, một con người cũng chỉ biết và vì yêu một người mà đi ngu ngốc tự dằn vặt bản thân!”
Khung cảnh trắng xóa bị bao phủ bởi tuyết lạnh thấu xương, hai người cùng im lặng, không biết tiếp theo phải nói lời gì cho phải đây.
Chàng thiếu niên dường như đã dung nhập vào làn tuyết trắng, sau một hồi đôi môi mới run rẩy nói: “Ngay cả khi ở kiếp khác, ta cũng chưa từng một lần có được trái tim của người kia sao?” Đến cuối cùng, thứ chàng quan tâm vẫn không phải là thân phận của người đột ngột xuất hiện mà là trái tim của người chàng yêu, có từng lúc nào thuộc về chàng không? Dù cho là thuộc về bản thân nhưng là ở thế giới khác cũng chẳng sao cả!
“... Phải, chưa từng một lần nào có được!” Chính trên môi hắn cũng nở một nụ cười, tựa như là đang chế giễu.
Quả nhiên là vậy!
Chàng thiếu niên tuy đã đoán trước được câu trả lời nhưng lòng cũng không tránh được mà rỉ máu, chàng u sầu hỏi: “Có vẻ ngươi cũng không quá buồn cho đoạn tình dang dở của bản thân nhỉ?”
Người kia khẽ nhún vai: “Không buồn thêm được nữa, cũng không muốn buồn nữa. Bởi vì... Ta muốn buông tay rồi!” bởi vì đã quá mệt mỏi, cũng đã đủ đau khổ, cho nên mới không muốn tiếp tục yêu trăng trong nước nữa.
Chàng thiếu niên rất ngạc nhiên, nói ra suy tư trong lòng mình: “Vậy, mục đích của ngươi đến tìm ta, rốt cuộc là gì?”
Người kia đáp: “Ta muốn một nụ cười của người, chỉ vậy thôi là được rồi!”
Chàng thiếu niên khẽ mỉm cười: “Vậy thì có khó gì đâu...”
“Không!” Người kia kiên quyết lắc đầu: “Cười ở đây không phải là khóe môi cong lên, trong lòng lạnh giá. Thứ ta muốn là một nụ cười xuất phát từ hạnh phúc, một nụ cười thật sự!”
Nụ cười khuynh thành trên môi chàng thiếu niên lập tức tắt ngấm. Quả nhiên, chỉ có bản thân mới có thể nhìn rõ được nỗi đau của bản thân thôi nhỉ?
Âm thanh khàn khàn vang lên: “Thật xin lỗi, ta không làm được. Thật sự không làm được!” Chàng không kiềm được mà tiếp tục bật khóc: “Ta cười không được! Bởi vì hạnh phúc của ta, nụ cười của ta đã đi theo người đó, tan biến vào hư không mất rồi!”
Thiếu niên nức nở mà ôm chặt ngực mình: “Ngươi không cảm nhận được sao? Ngươi không cảm nhận được sao? Không phải ngươi cũng là ta sao? Vì sao ngươi lại không cảm nhận được...” Trái tim này vào ngày tân hôn của người, đã chết rồi! Sự thống khổ của ta, ngươi có nhìn thấy chăng?
Chấp niệm suốt cả một đời người, đã chẳng thể kéo dài đến mãi thiên thu.
Người kia đôi mắt khép hờ, trong mắt là một mảng băng lãnh, gương mặt giống thiếu niên như thế, nhưng so sánh với nhau, rõ rằng ai cũng có thể thấy hắn thờ ơ đạm bạc hơn chàng thiếu niên rất nhiều. Tựa như không bất cứ thứ gì trên đời có thể tác động đến cảm xúc của hắn nữa.
Hắn điềm nhiên lắc đầu: “Ta không cảm nhận được. Bởi vì ta đã chết rồi!”
“Cái gì?” Chàng thiếu niên ngạc nhiên, lúc này mới nhận ra thân thể người kia dường như đang trở lên mơ hồ trong suốt: “Ngươi, thật sự chết rồi?”
“Phải...” Bởi vì chết rồi, cho lên hắn đã không còn cảm thấy đau thương. Mà người trong lòng, cũng sẽ chẳng bao giờ có thể tác động đến hỉ, nộ, ái, ố của hắn thêm một lần nữa!
Người kia tiến lại gần chàng thiếu niên, thì thầm vào tai chàng: “Cho ta nụ cười thật sự của ngươi, đổi lại, ta sẽ giúp ngươi...” Ngoại trừ chàng thiếu niên, không còn ai có thể nghe thấy lời người kia nói nữa.
Nhưng người ta chỉ biết, sau khi chàng thiếu niên xinh đẹp nghe thấy lời người kia, chàng tựa như bị trúng một loại bùa chú, điên cuồng cười ha hả.
Người tinh mắt nhìn thấy, hiển nhiên nhận ra nụ cười của thiếu niên dường như đã giống với những nụ cười ngày xưa, ngày trước khi thông báo Đại thiếu gia Mạc gia kết hôn được truyền ra ngoài.
Chàng thiếu niên điên cuồng cười, sau đó lại đột ngột bật khóc, chàng cúi gập người, ôm mặt khóc thê lương.
Người kia đột nhiên nói: “Ta đã lấy được nụ cười thật tâm của ngươi!”
Sau cùng lại là tiếng thở dài: “Tạm biệt!” Trong cơn mưa tuyết đầu đông, người thần bí kia tựa như hòa vào trong tuyết trắng, rơi xuống mặt đất, tan biến vào hư không, hoàn toàn không chút quan tâm gì đến chàng thiếu niên bị vùi trong biển tuyết, hắn sau khi lấy được thứ mình muốn liền vô tâm mà quay lưng bỏ đi.
Mà cũng trên nền tuyết trắng ấy, một màu đỏ bỗng tràn nan.
Chàng thiếu niên găm sâu con dao vào tim mình, điên cuồng đâm nhiều nhát. Tựa như chỉ có vậy mới có thể đánh bật từng nỗi thống khổ truyền ra từ trong tim.
Chàng thiếu niên đưa tay nghịch ngợm dòng máu đỏ thẫm, ánh mắt cũng ngày càng trở lên mơ hồ, chàng lại bắt đầu ngân nga hát:
“Pháo hoa, pháo hoa tưng bừng
Cung hỉ cặp tân nhân
Áo đỏ a áo đỏ
Cô dâu bước lên kiệu, một nụ cười trên môi
Tân lang ơi? Tân lang ơi? Chàng đến chưa?
Đón thiếp, đón thiếp nào!
Chúng ta về một nhà, sợi chỉ đỏ se duyên
Mặc hắn ta, mặc hắn ta, cái người ngu xuẩn lặng lẽ chờ
Mưa rơi, mưa rơi rồi
Tân lang quay đầu bước đi
Bỏ mặc hắn, bỏ mặc người kia, bỏ mặc người vẫn chờ
Chàng có tân nương, chàng có một gia đình
Ai lại quan tâm đến cái người thừa thãi kia
Nhưng tân lang ơi, tân lang ơi
Chàng nghe tin, nghe tin gì chưa
Cái tên ngu ngốc kia đã hòa tan vào trong tuyết rồi
Mùa xuân đến, người ta một chút tung tích cũng không thể tìm thấy hắn nữa
Tân lang ơi, tân lang ơi, chàng có biết gì không
Tên ngốc kia luôn yêu chàng, yêu chàng, tựa như thiếp yêu chàng vậy
Nhưng tân lang ơi, tân lang ơi
Hắn nói tình yêu này đau khổ quá, hắn muốn từ bỏ rồi, dùng cái chết để ép mình từ bỏ
Tân lang ơi, tân lang ơi
Hắn ta cũng như ta vậy, vẫn luôn muốn gọi chàng một tiếng “Phu quân!”
Áo đỏ ngày tân hôn, máu đỏ chốn tuyết lạnh
Người yêu chàng biến mất rồi..."
Ánh mắt chàng thiếu niên mờ mịt, rồi nhắm hẳn, chàng trút hơi thở cuối cùng bên bờ sông là nơi lần đầu gặp gỡ giữa hai người.
Trước khi chàng hoàn toàn mất đi ý thức, chàng thiếu niên mơ hồ dường như lại nhìn thấy khung cảnh ngày thơ bé, có một cậu bé một thân áo đỏ chạy đến chỗ chàng vui đùa. Từ đó chiếm giữ lấy trái tim, không để chàng thiếu niên có bất cứ cơ hội nào để yêu thêm một ai khác kể cả bản thân.
Tại kinh thành hôm nay náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều.
Trong một quán rượu bên đường, có một vị lữ khách từ xa mới lại chốn phồn hoa, tò mò hỏi: “Các vị, hôm nay rốt cuộc này là ngày chi mà khắp nơi tưng bừng tiếng pháo, treo kết đầy sắc đỏ như vậy?”
Một người nói: “Hôm nay vốn là ngày đại hỉ của thiếu gia Mạc gia, nhưng ngươi biết không, hắn ta bỏ trốn rồi. Hắn nói, hắn có người trong tim, rất nhiều kiếp đều yêu người đó rồi. Ngoại trừ người kia, hắn cả đời cũng không muốn cưới phải một người nào khác!”
(2/3/2021)