Để ta yêu người thêm một kiếp nữa thôi, được không!?

Chương 2: Hồn cuối, phách cuối. (2)

Trong một căn hộ nhỏ tăm tối ám đầy mùi của rác thải lâu ngày chưa dọn dẹp, chiếc ti vi vẫn luôn nằm yên ở trong một góc yếu ớt chiếu sáng căn phòng cô quạnh, và không ngừng phát ra những âm thanh đều đều của bản tin mới nhất

“Hôm nay, chuyến bay mang số hiệu xxx bay đến Mỹ đã bị rơi do bất ngờ gặp phải một cơn bão. Tất cả hành khách trên chuyến bay đều thiệt mạng, không có một ai may mắn sống sót.”

Bản tin được lặp đi lặp lặp trong không gian yên tĩnh, tựa như một vòng tuần hoàn không lối thoát, cũng tựa như vết thương trong tim một người, âm thầm lặng lẽ chảy đầy máu tươi.

“Tích tắc! Tích tắc!

Âm thanh chuông điểm giờ

Tích tắc! Tích tắc!

Thời khắc ta chia xa

Tích tắc! Tích tắc!

Lạnh quá, lạnh quá, thật lạnh lẽo

Người đi rồi, đi về một phương xa

Bỏ mặc tôi, bỏ mặc tôi cùng nỗi nhớ đọa đày

Bỏ lại một đoạn ký ức, bỏ lại một người đang yêu

Bỏ lại một trái tim đang nhiễm trùng chảy máu, bỏ lại lời hứa giữa đôi ta.”

“Tí tách! Tí tách” là từ đâu vang lên tiếng nước rơi?

Là bầu trời đang đổ cơn mưa, là bồn tắm đang đổ đầy một bể nước, là những nỗi đau không sao kiềm nén được, là nước mắt của một con người đã mất đi người quan trọng nhất!

Cậu thiếu niên gục đầu bên bồn tắm, yếu ớt vô lực mà siết chặt tấm ảnh trong tay.

Bên chân cậu rải rác mảnh ký ức, là những ký ức tươi đẹp nhất, hạnh phúc nhất của thanh xuân khi được ở cạnh người cậu thầm thương.

Người lạ mặt kia lại xuất hiện, hắn lại một lần nữa trùm lên chiếc mũ đen, tựa như là đang cố gắng che dấu đi tất cả sự muộn phiền trong đáy mắt.

Người kia im lặng mãi, cơ thể trôi nổi trong không trung trơ mắt nhìn, trơ mắt nhìn cậu thiếu niên đang đau khổ, trơ mắt nhìn một sinh mạng sắp ra đi.

Cậu thiếu niên mắt lệ nóng quanh tròng, cơ thể gầy gò ốm yếu tựa như một cái xác, ánh mắt cậu vô hồn, lặng lẽ ở trên cổ tay mình ác độc chém xuống từng nhát dao.

“Tí tách! Tí tách!” là âm thanh của tiếng nước rơi?

Không đâu! Không đâu! Máu chảy rồi!

Nhiễm đỏ cả một bể nước, tràn nan nỗi đau thương.

Một nhát, hai nhát cắt trên cánh tay gầy yếu.

Rốt cuộc cậu thiếu niên đã đau khổ bao nhiêu mới lựa chọn kết thúc tính mạng này?

Cậu đau không? Đau không? Nhưng ai dỗ!?

Thật tàn nhẫn với bản thân biết bao, ra đi thanh thản cũng chẳng thể nào làm được!

“Tại sao?” Người kỳ lạ kia cuối cùng cũng chịu lên tiếng, dường như hắn cũng chẳng nhận ra, âm thanh của bản thân vậy mà có chút run rẩy rồi: “Ngươi nói chỉ cần ta có thể thu thập được nụ cười thật tâm của hai hồn sáu phách bị thất lạc thì ta sẽ đạt được điều mình muốn? Nhưng tại sao...?” Hiện tại lại trở thành thế này!?

Khung cảnh bỗng chốc bị bao phủ một màu vàng cát, mọi hoạt động dường như đã bị một lực lượng thần bí nào đó tác động lên, tĩnh, đến lạ thường. Những giọt mưa lơ lửng trong không trung mãi chẳng thấy rơi xuống, bản tin bị tạm ngừng, nhưng chỉ có dòng máu đỏ của cậu thiếu niên là vẫn chậm dãi tràn lan, nhuốm thành một màu đỏ chói mắt.

Trong không gian tựa như là được người xé mở, một khe nứt xuất hiện, từ trong khe nứt cuồn cuộn truyền đến âm thanh gào rú của ác quỷ, và một bóng người màu trắng cũng từ đó chậm rãi chui ra.

Bạch Linh, Bạch Vô thường một thân trắng từ đầu đến cuối vẻ mặt bình thản tươi cười, nhưng khuôn mặt hắn tựa như một con rối gỗ, bởi vậy tươi cười kia thoạt nhìn có chút khó coi: “Đương nhiên là ta không thể nào quên giao ước giữa hai chúng ta rồi! Lãnh Tỏa Thanh, hưởng dương 27 tuổi, chết do tự tử.”

Bạch Linh giọng nói vô cảm lật lật cuốn sổ sinh tử trên tay, lại đưa mắt nhìn Lãnh Tỏa Thanh, hỏi: “Thế nào? Nhìn thấy khung cảnh bản thân tự tử lên đau khổ sao?”

“Hừ!” Lãnh Tỏa Thanh bỏ mũ trùm đầu ra, cười khẽ: “Có gì mà đau với đớn chứ? Ta đã chết rồi, chết rồi mà còn biết đau lòng sao?”

Bạch Linh nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến. Dù sao hắn cũng chẳng phải là người, lại đi làm công việc tước đoạt tính mạng con người đã hàng ngàn năm nay, cho nên những tình cảm của con người, hắn có muốn cũng chẳng thể nào hiểu được.

Lãnh Tỏa Thanh khép hờ đôi mắt, hắn đối với chuyện nhìn thấy khung cảnh bản thân chết đi ngoại trừ rung động lúc ban đầu dường như đã chẳng còn chút thay đổi nhỏ nhoi nào khác.

Bởi vì hắn sau khi chết đã cùng Bạch Vô thường lập lên một giao ước, hắn tự mình xuyên qua 3000 thế giới, tìm kiếm để thu thập đủ những nụ cười thật tâm của hai hồn sáu phách bị thất lạc của chính mình. Tất cả cũng chỉ vì hắn không quên được, không thể nào gạt bỏ được nốt chí chu sa nơi đầu quả tim.

Bạch Linh đương nhiên cũng là một vị thần cực kỳ giữ lời hứa. Phép thuật tụ tập ở lòng bàn tay, hắn dường như đang cho thêm một vài thứ gì đó vào trong quả cầu phép. Mỗi động tác của hắn đều vô cùng nghiêm túc, mà màu đỏ của dòng máu tràn lan cũng rất dễ dàng thu hút được sự chú ý của Lãnh Tỏa Thanh, hắn nhìn một biển máu trong hồi lâu, từng đoạn ký ức cũng theo đó mà trở về.

Lãnh Tỏa Thanh còn nhớ rất rõ lần đầu tiên mình gặp Bạch Linh là ở phía cuối cầu Nại Hà, giữa một biển Mạn châu sa đỏ rực chói mắt.

Bạch Linh lúc này đang múc canh Mạnh bà phân phát cho các hồn ma, đến lượt Lãnh Tỏa Thanh, hắn lãnh đạm nhìn bát canh màu đen một cái, sau đó không chút do dự uống cạn,

Bạch Linh trông thấy liền hiếu kỳ: “Bạn nhỏ này được nha, cũng không sợ thuốc đắng!”

Thật ra, hắn nói vậy chứ cũng không có nghĩa canh Mạnh bà thực sự đắng chát, chỉ là nó lại là công cụ khiến người ta kiếp sau sẽ quên đi tất cả những gì đã trải qua, trở thành một bé sơ sinh không chút tình cảm. Người ta là luyến tiếc quá khứ, không muốn quên đi những người thân yêu cho nên luôn chậm chạp khóc lóc mãi cũng không muốn uống.

Nhưng Bạch Linh kể từ lúc Mạnh Bà đi du lịch đã thay thế nàng phát canh mấy chục năm rồi, cho đến bây giờ mới là lần đầu tiên thấy có người một hơi uống cạn nhanh gọn dứt khoát như vậy!

Bạch Linh đùa cợt hỏi: “Vội đầu thai vậy sao? Một chút luyến tiếc đối với kiếp này cũng không có?”

Lãnh Tỏa Thanh lãnh đạm trả lời: “Không phải là không nuối tiếc, chỉ là muốn bắt đầu lại từ đầu mà thôi!”

Thật ra đối với hắn kiếp sau có luân hồi hồi trở thành cái gì cũng không quan trọng, trở thành người cũng được, hay trở thành gia súc cũng chẳng sao, miễn là hắn có thể quên đi người kia là Lãnh Tỏa Thanh đã cảm thấy quá mãn nguyện rồi!

Nhìn bóng dáng yếu ớt của linh hồn kia nhanh chóng đi đến cổng chuyển sinh, Bạch Linh thật sự là ngớ cả người. Cái tên này, thật chẳng giống người bình thường chút nào cả!

Bạch Linh lúc đó vậy mà không có nhận ra, bản thân vậy mà lại đoán đúng rồi.

Ngay khi Lãnh Tỏa Thanh chuẩn bị vượt qua cổng chuyển sinh, bước qua một cuộc đời mới, cổng chuyển sinh vậy mà lại phát sinh biến tượng, một luồng ánh sáng bắn ra, ngăn chặn không cho Lãnh Tỏa Thanh tiến hành chuyển kiếp.

Bạch Linh biết hiện tượng này có nghĩa là gì, hắn nhăn mày nói: “Ngươi không uống canh Mạnh bà!” Cánh cổng này có linh tính, bất cứ ai mà chưa uống canh Mạnh bà mà cố tình bước qua đều sẽ bị nó đánh bật lại.

Lãnh Tỏa Thanh đạm mạc loạng choạng ngã trên đất, hắn nhìn thẳng vào Bạch Linh nói: “Cho ta uống thêm một chén nữa! Lần này để tự mình ngươi đút!”

“Được!” Bạch Linh đương nhiên là chấp thuận yêu cầu này, hắn biến ra một biếc bát to gấp đôi những chiếc bát bình thường, đổ đầy vào đó toàn bộ canh Mạnh bà, từng chút từng chút tận mắt trông thấy Lãnh Tỏa Thanh thành thật uống cạn.

Nhưng trớ trêu thay, sau khi uống cạn đến bát canh thứ 99, nồi canh cũng đã chẳng còn gì, vậy mà một lần lại một lần Lãnh Tỏa Thanh muốn bước qua cổng chuyển sinh liền bị nó cứng đầu đánh bật lại.

Bạch Linh quả là tức muốn chết, hắn đi đến gần cổng chuyển sinh, dùng linh lực đánh cho nó một cái: “Tiết Sinh, mi có làm việc cho đàng hoàng không đấy!?”

Cổng chuyển sinh ăn một cú đau, bản thể cũng dần dần biến mất mà hóa thân thành một đứa nhóc choai choai.

Lãnh Tỏa Thanh lúc này ôm cái bụng no canh tựa như bầu 3 tháng đến gần nó cảm thán: “Đáng yêu quá!” Cậu nhóc phấn điêu ngọc trác, thật sự vô cùng đáng yêu, chỉ là, ánh mắt Lãnh Tỏa Thanh buồn rầu hỏi: “Vì sao ngươi không để ta chuyển sinh chứ?”

Một mình Lãnh Tỏa Thanh đơn độc vượt qua 18 tầng địa ngục mới có thể đến được nói này, tại sao, tại sao ngay khi hắn sắp có thể quên đi người kia thì lại xảy ra vấn đề này!?

Cậu nhóc Tiết Sinh hai mắt to tròn đầy bối rối: “Xin lỗi, nhưng ta không thể để ngươi tiến hành chuyển kiếp được. Bởi vì canh Mạnh bà không có tác dụng với ngươi , cho nên ngươi không thể đi!”

“Cái gì?” Lãnh Tỏa Thanh ngạc nhiên, nếu như canh Mạnh bà không có tác dụng thì hắn có đầu thai chuyển kiếp thì cũng có ý nghĩa gì nữa đây!?

Bạch Linh mơ hồ nói: “Nồi canh này do chính tay Mạnh bà đưa cho ta, ta không tin canh của Bà ấy có vấn đề đâu!” Bởi nếu canh Mạnh bà mà thật sự có vấn đề, nhân gian đã sớm loạn lâu rồi, làm gì có chuyện êm đềm như này.

“Đương nhiên là canh của Mạnh bà hoàn toàn không có sai sót gì!”Tiết Sinh nhìn Lãnh Tỏa Thanh, lại nhìn Bạch Linh đang nhíu chặt mày, sau một hồi lâu mới nhỏ giọng đáp: “Vấn đề ở đây, là do hắn mà thôi!” Tiểu Tiết Sinh chỉ vào Lãnh Tỏa Thanh.

Lãnh Tỏa Thanh nghi ngờ: “Ta?”

Tiết Sinh gật gật đầu, từ đôi môi chúm chím mang đến cho Lãnh Tỏa Thanh bao điều kinh hãi: “Ngươi có chấp niệm trong tim, nhưng chấp niệm này quá sâu, ngay cả canh Mạnh bà cũng không thể nào giúp ngươi quên được đoạn tình đó!”

Cậu nhóc nói, ánh mắt cũng đượm buồn: “Ngươi quả nhiên là không nhớ rồi, rằng bản thân ngươi đã trải qua 99 kiếp làm người, và cả 99 kiếp ấy cũng chỉ vì một người nam nhân mà tâm động.”

Từ trong tay Tiết Sinh bỗng ngưng tụ ra một luồng sáng, cậu đánh nó về phía Lãnh Tỏa Thanh, ngay trong một khoảng khắc ánh sáng đó dung nhập vào trong linh hồn, Lãnh Tỏa Thanh liền lập tức mất đi ý thức, nặng nề chìm vào giấc ngủ say.

Chỉ là, trước khi hắn hoàn toàn mất đi ý thức, Lãnh Tỏa Thanh vẫn nghe thấy từng câu chữ vang vẳng bên tai.

Âm thanh non nớt vang lên: “Lãnh Tỏa Thanh, ngươi quá yêu một người, bám theo người ta một chặng đường dài những 99 kiếp nhưng lại chẳng một lần có thể khiến người kia động tâm, đương nhiên, kết quả cuối cùng đều là ngươi lựa chọn tự vẫn, kết thúc đi nỗi bi ai thống khổ. Ngươi thật sự không nhớ sao?”

Trong không gian đen tối, Lãnh Tỏa Thanh không ngừng gào thét, hắn ôm chặt lấy đầu mình, trên trán cũng nổi đầy gân xanh.

Đau quá! Đau quá! Tại sao đầu hắn lại đau như vậy? Rốt cuộc thứ gì đang chui vào đầu hắn!?

Bỗng lúc này, một âm thanh dịu dàng của nữ nhân vang lên: “Không cần phải sợ!”

Lãnh Tỏa Thanh đau đến sắc mặt trắng bệch, thì thầm: “Là ai? Ai đang nói đó!”

Nữ nhân kia cười lên, phát ra tiếng cười như chuông bạc, thật sự là vô cùng dễ nghe, nàng nói: “Ta là ai không quan trọng. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, thứ chui vào đầu ngươi hiện tại không phải ngoại vật, nó vốn dĩ là của ngươi, là những mảnh hạnh phúc cùng đau thương mà ngươi có được bên người kia sau suốt 99 kiếp theo đuổi!”

Lãnh Tỏa Thanh ngạc nhiên không thôi: “Khoan đã, từ từ...” Nhưng bóng tối đã dần thối lui, thay vào đó là ánh sáng bất tận, đầu của Lãnh Tỏa Thanh cũng không đau nữa, ngược lại trong ký ức lại tăng thêm một đoạn thời gian vừa thống khổ vừa ngọt ngào đến vô tận.

Đây, là kiếp đầu tiên Lãnh Tỏa Thanh yêu người kia!

(3/3/2021)