Lãnh Tỏa Thanh kiếp đó là một nô tài được Mạc gia mua về ở chợ nô lệ, công việc của hắn chính là hàng ngày chăm sóc cho vị đích tử của Mạc gia kia.
Tiểu Thanh Thanh lúc đó thật sự gầy lắm, yếu đuối lắm, thật sự là vô cùng thê thảm. Lãnh Tỏa Thanh nhìn một kiếp gầy trơ xương của mình mà lòng cũng phát đau, dù sao, Tiểu Thanh Thanh lúc đó cũng là một đứa nhóc chưa lên mười.
Cả cuộc đời nhóc, cũng chẳng một lần được nếm qua vị ngọt của tình yêu thương. Sinh ra trong một gia đình nghèo khổ, hắn bị sinh non, lên sức khỏe yếu nhất, cũng là đứa nhỏ nhất luôn trở thành bao cát chút giận cho người cha sâu rượu sau mỗi lần lên cơn.
Trên thân thể nhỏ bé chồng chất vết thương, vậy mà người cha tệ bạc kia một ánh liếc nhìn cũng chẳng có, thờ ơ nói: "Ngoại trừ làm cái bao rách trút giận, mày còn có tác dụng gì chứ?"
Tiểu Thanh Thanh nghe vậy càng tủi thân, che kín miệng khóc nức nở. Cậu không dám phát ra tiếng, sợ nhỡ như phát ra âm thanh rồi, làm ồn đến cha, ông sẽ thật sự không cần cậu nữa.
Tuy Tiểu Thanh Thanh là cậu nhóc yếu ớt, nhưng mọi việc trong nhà có gì mà không đến tay cậu. Giặt giũ, nấu ăn, rửa chén... Tiểu Thanh Thanh là một đứa con ngoan, là một người em trai hiểu chuyện. Chuyện gì cậu nhóc có thể làm, nhất định cậu sẽ không để người nhà nhúng tay.
Nhưng, Tiểu Thanh Thanh đáng thương, mặc cho cậu có cố gắng đến mức cũng sẽ chẳng có được sự công nhận của mọi người. Bởi mỗi tháng cậu sẽ tốn thêm vài cắc tiền thuốc, nói nhiều không nhiều, nói thiếu, số tiền đó vừa bằng số tiền rượu người cha mua uống trong một ngày.
Bọn họ nói cậu là gánh nặng gia đình, Tiểu Thanh Thanh oan ức gắng không cho mình khóc ra.
Nhưng người cha nói cậu chỉ xứng đáng là một bao rách dùng để chút giận, Tiểu Thanh Thanh đau lòng, nhưng cậu phải làm gì khi chính mẹ và anh chị cũng đồng ý với ý kiến đó!?
Lâu dần, Tiểu Thanh Thanh thật sự cho rằng mình đúng là một cái bao rách, ngoài công dụng là thứ để người ta đánh đập, cậu chẳng thể làm gì cả!
Ngay từ đầu, gia đình kia đã coi cậu không phải là một đứa con.
Mà bây giờ, Tiểu Thanh Thanh cảm thấy có khi mình cũng chẳng phải là một con người.
Là đồ vật! Phải, là đồ vật bị bán vào chợ nô lệ, là đồ vật bị Mạc gia mua vào nhà làm kẻ hầu cho con cái.
Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Thanh Thanh luôn là một món hàng, cho đến khi gặp được thiếu gia...
Tiểu Thanh Thanh bật khóc, Thiếu gia tốt lắm, sẽ nhìn Tiểu Thanh, sẽ nói chuyện với Tiểu Thanh, sẽ không đánh Tiểu Thanh. Trước giờ, chưa từng có người nào đối xử dịu dàng với Tiểu Thanh như vậy!
"Choang!" tách trà rơi xuống đất vang lên một tiếng chói tai.
Thiếu gia nhìn qua, ánh mắt dịu dàng hỏi: "Tiểu Thanh, làm sao vậy? Không khỏe sao!?"
Sắc mặt Tiểu Thanh trắng bệch, có chút lúng túng ngồi xổm xuống nhanh chóng thu dọn mảnh vỡ trên đất.
Sau một hồi, cậu nhìn vào thiếu nữ xinh như hoa như ngọc đứng cạnh thiếu gia, giọng run rẩy hỏi: "Thiếu gia, nàng là?"
Tiểu Thanh thấy thiếu gia cười, trước giờ chưa từng cười tươi như vậy: "Nàng là vị hôn thê của ta, sau này cũng chính là chủ nhân của ngươi." Sau đó lại nói với cô gái bên cạnh: "Hắn là Tiểu Thanh, theo hầu ta đã hơn 10 năm rồi, nàng bao dung với hắn một chút, hắn tuy hậu đậu, nhưng cũng là vị bằng hữu tốt của ta!"
Vị tiểu thư kia hướng Tiểu Thanh cười, gật nhẹ đầu một cái, một bộ dáng quyền quý đoan trang.
Mà Tiểu Thanh lúc nay sắc mặt cũng đã trắng bệch, run rẩy hành lễ với nàng.
Phải, không sai, lúc này Tiểu Thanh đã ở bên thiếu gia 10 năm, được người đối xử dịu dàng 10 năm, và cũng vừa tròn 10 năm yêu thầm người.
Vị tiểu thư kia nói: "Ngươi thật xinh đẹp! So với ta Tiểu Thanh thật sự vô cùng xinh đẹp, nếu như trang điểm lên khẳng định thiếu gia sẽ rất thích!"
Mạc phu nhân cười cười: "Có xinh đẹp thì cả đời này hắn cũng không bằng con, con có thể giúp Mạc gia nối dõi tông đường!"
Lòng Tiểu Thanh nhanh chóng nhói lại.
Người đó quả thật đã nói, bản thân rất muốn có một đứa trẻ đáng yêu.
Nhưng Tiểu Thanh một thân nam nhi, không kể đến thân phận thấp hèn, cậu cũng chẳng thể cho được thiếu gia thứ mà người muốn.
Nhưng mà, việc nối dõi nếu như đã có vị hôn thê của thiếu gia lo, vậy thì cậu có khi nào cũng sẽ được một lần ở cạnh thiếu gia...
Không sai, chỉ cần bản thân mặc đồ của nữ nhân, thiếu gia nhất định sẽ thích hắn. Tiểu Thanh không cần danh phận, cậu chỉ cầu một lần được thiếu gia đồng sàng cộng chẩm.
Đúng vậy, cậu xinh đẹp như thế, thiếu gia có thể không thích cậu sao, có thể sẽ không bị cậu mê hoặc hay sao!?
Không biết từ lúc nào, lời nói của vị tiểu thư kia đã tựa như một hạt mầm, âm thầm gieo rắc và nhanh chóng lớn lên, cắm sâu rễ lớn vào trong lòng Tiểu Thanh.
"Tiểu Thanh, ai cho phép ngươi ăn trộm đồ của tiểu thư?"
Tiểu Thanh ngồi dưới nền đất lạnh, trên người là một bộ nữ trang cùng khuôn mặt xinh đẹp được tô son điểm phấn kỹ càng, quả thật là vô cùng xinh đẹp.
Trong lòng Tiểu Thanh hoảng hốt, tại sao, tại sao lại bị phát hiện đúng lúc này!?
Tiểu Thanh sắc mặt trắng bệch, bởi cậu trông thấy ánh mắt ngạc nhiên cùng vô cùng thất vọng của thiếu gia.
Tiểu Thanh biết, cậu đã sai rồi, mặc cho thiếu gia có trông thấy cậu mặc nữ trang to son xinh đẹp, người cũng sẽ mãi mãi không thích cậu.
Tuy sự việc đã được một tay thiếu gia áp xuống, nhưng cũng kể từ hôm đó, Tiểu Thanh không gặp được thiếu gia nữa, mà những việc kia, không biết đã bị ai truyền ra ngoài.
"Ngươi biết cái tên tiểu tử Tiểu Thanh kia không? Ta nghe nói hắn dám lấy trộm đồ của vị hôn thê Mạc gia mặc lên người, hòng quyến rũ thiếu gia đấy!"
"Thật kinh tởm! Không ngờ một tên nam nhân lại dám là ra hành động như vậy!"
"Có gì mà hắn không dám chứ? Dù sao hắn có một khuôn mặt họa quốc như vậy, ta thấy vị hôn thê kia vẫn lên đề phòng hắn thì tốt hơn, không không biết khi nào phu quân của mình sẽ bị tên tiểu tử kia cướp mất!"
Những lời bàn tán quả thật cũng không phải là hoàn toàn sai, ít nhất, Tiểu Thanh cuối cùng cũng nhận ra, vị tiểu thư kia chính là cố ý dùng những lời nói kia kích thích cậu!
Âm thánh mềm nhẹ của nữ nhân vang lên: "Ngươi nói không sai, quả thật là ta đã cố ý nói vậy, bởi ngay lần đầu gặp mặt, ta đã biết ngươi có ý với vị hôn phu của ta!"
Tiểu Thanh như chết lặng, cậu không dám phản bác, chỉ là cũng vô cùng bàng hoàng khi phát hiện ra lại có người có thể dễ dàng nhìn thấu tâm can cậu như vậy! Là cậu che dấu không tốt ư?
Vị tiểu thư lại nói: "Ta không những muốn khiến ngươi bị người ta ghét bỏ, mà quan trọng hơn, ta càng muốn ngươi mãi mãi không thể lại gần phu quân của ta!"
Sau đó, nàng tự xé bỏ quần áo của mình rồi hét lớn cứu mạng.
Chờ đến khi Tiểu Thanh hồi hồn lại, cậu đã biết mình cả đời này cũng chẳng thể nào gặp lại thiếu gia nữa.
Vị tiểu thư kia đổ tội cho Tiểu Thanh có ý làm nhục mình, kết quả cậu bị đuổi đến một biệt viện, không có lệnh thì không được quay về phủ trạch Mạc gia.
Từ hôm đó, Tiểu Thanh ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, không phải là bởi công việc cực khổ, trái lại suy nghĩ của nhiều người, cậu ở biệt viện này vô cùng nhàn nhã. Chỉ là cậu không kiềm nổi lòng mình, thật sự thật sự rất nhớ thiếu gia.
Nhớ vô cùng!!!
Tiểu Thanh sau đó cũng không biết mình đã ở biệt viện này bao lâu, cậu chỉ biết, ngày cánh cổng kia được mở ra, vị tiểu thư kia xuất hiện, mang theo giá y của nữ tử nói: "Mai là ngày đại hỉ của ta và chàng, nhưng chàng cũng muốn vào ngày này lập ngươi làm thiếp!"
Một từ hạnh phúc thôi vốn dĩ không đủ để miêu tả được tâm trạng của Tiểu Thanh lúc này.
Cậu chờ mong, cậu phấn khích tự mình mặc lên giá ý, trang điểm bản thân cho thật xinh đẹp.
Rất nhanh thôi ngày mai sẽ tới, là ngày cậu có thể ở bên thiếu gia. Hóa ra, từ trước tới nay thiếu gia đều chưa từng quên cậu.
Đúng vậy! Thiếu gia từng hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu, giống như cha mẹ cậu đã từng bán cậu đi.
Trên đời này, chỉ mình thiếu gia là đối xử với cậu tốt nhất. Nhưng cuộc đời thật giống như một cú lừa! Tin vào lời đường mật của đàn ông thì chỉ có sớm chết!
Tiểu Thanh được người ta khiêng kiệu rời khỏi biệt viện, cậu ngồi trên giường hỉ, đầu đội khăn đỏ, nóng lòng chờ tân hôn.
Chỉ là, khi tấm khăn được lật ra Tiểu Thanh lập tức hét lên: "Ngươi là ai? Thiếu gia đâu? Thiếu gia đâu? Đây là ngày tân hôn của ta và thiếu gia, ngươi không được vào!"
Tên béo ú cười đê tiện: "Mỹ nhân, nàng quả nhiên là mỹ vị, ngoan ngoãn để ta thưởng thức nào!" Nói rồi, hắn xông lên đè Tiểu Thanh xuống, xé bỏ tầng tầng lớp lớp giá y, làm lộ ra một mảng ngực trắng nõn.
"AAA! Thả ta ra, khốn kiếp!"
"Mạc thiếu gia quả nhiên nói không sai, ngươi một thân nam nhân này so với nữ tử còn đẹp hơn nhiều!"
Tiểu Thanh hoảng hốt: "Cái gì? Ý ngươi là sao?"
Gã béo nói: "Ý ta nói là ngươi bị bán rồi, bị Mạc thiếu gia bán vào kỹ viện ngày đêm phục vụ nam nhân. Hắn nói, hắn kinh tởm ngươi, một tên nô lệ là phận nam nhi mà dám tơ tưởng đến hắn. Ha! Tốt nha tiểu mỹ nhân, ngươi còn mặc giá y, là đang nóng lòng giao đêm đầu cho ta sao!? Haha!!"
"Không không, không phải đâu!" Nước mắt Tiểu Thanh rơi lã chã, cậu cảm thấy từng cái hôn trên mặt mình, từng cái đụng chạm trên cơ thể mình thật sự vô cùng kinh tởm, bởi vì hắn không phải thiếu gia!
Tại sao chứ, tại sao lại đối xử với cậu như vậy!? Tại sao đã hứa rồi, mà thiếu gia đến cuối cùng vẫn giống như cha mẹ, coi cậu như một món đồ mà bán vào kỹ viện.
Tiểu Thanh ra sức kháng cự, càng lúc càng khiến gã béo tức gián, hắn điên cuồng đánh đập Tiểu Thanh: "Thằng rẻ rách, ngoan ngoãn để ông phát tiết xem nào!"
Lời của hắn khiến Tiểu Thanh dường như bừng tỉnh, cậu thật sự tuyệt vọng không thôi. Đúng vậy, thân phận của mình chỉ là một cái bao rách, làm sao thiếu gia có thể cần đây!?
Là cậu mơ tưởng trèo cao, là cậu chấp mê bất ngộ, tất cả là do cậu đã quá tự đề cao vị trí chính mình trong lòng thiếu gia.
Bình rượu bị đổ khiến mùi bốc nồng nặc trong không khí, khiến Tiểu Thanh nhớ về những ký ức đau khổ đã vì sự dịu dàng của thiếu gia mà vùi lấp bao lâu.
Cậu nhìn chèn chằm vào cánh cửa số, sau đó kiên quyết lấy một bình hoa đập mạnh vào đầu tên béo khiến hắn đau đớn buông tay, sau đó đẩy cửa sổ, phi thân ra ngoài.
Tiểu Thanh nghĩ, thật tiếc cho một bộ giá y, nhưng cậu cũng nghĩ, có được 10 năm dịu dàng của thiếu gia, coi như kiếp này của cậu cũng không uổng.
Thiếu gia, thật xin lỗi, nếu như có kiếp sau, nếu như có kiếp sau, hãy để Tiểu Thanh làm một người phụ nữ. Biết đâu, đến khi đó ta và người mới có thể...
Khóe mắt còn vương lệ buồn, tiểu nô tài tưởng mình đã có được hạnh phúc đã vĩnh viễn ra đi.
Lãnh Tỏa Thanh ở thế giới ký ức là một linh hồn, hắn đứng ở trên cao, từng khắc từng khắc theo dõi bóng hình của Tiểu Thanh, của một kiếp mình từng trải qua, hắn nhìn cậu khổ cực, nhìn thấy cậu được thiếu gia dịu dàng chữa lãnh vết thương, cũng tận mắt nhìn thấy cậu đi đến với cái chết.
Chỉ là, đến cuối cùng hắn cũng không nhìn được, ngày mà thiếu gia trở về bên cậu, hay là nên nói, hai người kia vốn dĩ sẽ chẳng bao giờ có thể đến được với nhau.
Kiếp đầu tiên đã không thể, kiếp Lãnh Tỏa Thanh vừa kết thúc cũng không thể, chẳng lẽ 99 kiếp của hắn thực sự giống như lời cửa chuyển sinh nói, hắn và người kia, mãi mãi không thể ở bên nhau!?
Lãnh Tỏa Thanh ôm mặt khóc nức nở, không được, hắn không chấp nhận được, hắn không chấp nhận được việc chuyện tình của hắn và người kia tựa như một đóa Mạn Châu Sa.
Lãnh Tỏa Thanh quyết định nhìn thêm một lần nữa, hắn muốn xem xem, rốt cuộc trong 99 kiếp đó, hắn có từng một lần được ở bên người kia!?
Sau đó, thân ảnh Lãnh Tỏa Thanh dần dần biến mất trong thế giới ký ức kiếp thứ nhất, mà không hề hay biết, ở Mạc phủ lúc này, vị tân nương đáng ra được hưởng hạnh phúc nay lại lưng tràn nước mắt:
"Là do chàng, là do chàng không chịu đuổi hắn đi! Là do chàng muốn giữ hắn lại! Chàng muốn niệm tình cũ nhưng thiếp không chấp nhận được, thiếp muốn hắn sống không bằng chết!!!"
(6/3/2021)