Trong ngự hoa viên xinh đẹp tràn ngập hương hoa tươi mát, có một bóng dáng thon dài xinh đẹp đang ngồi trên xe lăn.
Cửu hoàng tử của Thục quốc bộ dáng xinh đẹp nhã nhặn, là đứa con nhỏ tuổi nhất trong số các hoàng tử của hoàng đế. Từ nhỏ, chàng thông minh, lanh lợi, tính cách trong sáng, đáng yêu, bởi vậy, chàng không những được vua cha yêu thương, mà ngay cả các hoàng tử, phi tử khác đối với vị cửu hoàng tử này cũng là hết mực cưng chiều. Quả là một chuyện xưa hiếm có!
Lộ công công từ đằng sau chậm rãi đi tới, kính cẩn hướng vị tiểu chủ tử thưa: “Cửu hoàng tử, hoàng thượng và mẫu tử Hiền phi đang ngồi ở đình đằng kia thưởng trà. Hoàng thượng muốn hỏi người có muốn đến đó cùng mọi người chung vui hay không!?”
Cửu hoàng tử vươn tay ra hái vài đóa hoa hồng kiều diễm, chàng dịu dàng tươi cười: “Được nha, vậy làm phiền Lộ công công đẩy ta đến đó vậy!”
Lộ công công: “( ◜‿◝ )♡”
Lộ công công vì một nụ cười của cửu hoàng tử mà tâm can liền trở lên mềm nhũn, gã lập tức kính cẩn đẩy chiếc xe lăn chở cửu hoàng tử hướng ngôi đình giữa hồ đi tới.
Gã nói ấy à, vị cửu hoàng tử này cái gì cũng tốt, đáng tiếc là người mệnh khổ, từ khi sinh ra cơ thể đã yếu ớt, đến khi lớn chân cũng đã chẳng thể nào đi nổi, chỉ còn cách ngồi một chỗ trên xe lăn nhìn chúng bạn chơi đùa. Quả thật là vô cùng đáng thương!
“Phụ hoàng, Hiền phi, Nhị ca ca, con đến ăn ké của mọi người đây!” Cửu hoàng tử đuôi mắt cong cong mang theo ý xuân ấm áp, chàng tươi cười hướng mọi người chào hỏi một lượt, sau đó dâng lên cho Hiền phi bó hoa hồng mình vừa hái xuống: “Hiền nương nương, hoa thơm đi cùng người đẹp, con tặng người!”
Hiền phi dịu dàng nhận lấy bó hoa, sau đó ôm vào lòng, ánh mắt yêu thương nhìn Cửu hoàng tử: “Thanh nhi, Hiền nương nương cảm ơn con, hoa rất đẹp, bổn cung rất thích!” Thích, bởi vì đây là hoa Cửu hoàng tử tặng, cho lên nàng mới nâng niu.
Hoàng đế bình thường uy nghiêm bức người nay lại mang bộ dáng hiền từ thưởng trà, người thật sự rất thích nhìn gia đình của mình hòa hợp như vậy: “Thanh nhi quả nhiên là chỉ thích Hiền nương nương, con trước nay chưa từng tặng qua đồ cho trẫm bao giờ!”
Nhị hoàng tử tự tay châm một ly trà cho tiểu đệ, hướng hoàng đế nói: “Phụ hoàng, người đừng cố gắng làm nũng với Thanh nhi, không phải đại thọ lần trước của người đệ ấy đã tặng người một khối ngọc thượng hạng do chính tay đệ ấy khắc sao!?”
Nhị hoàng tử có chút buồn cười: “Đã vậy người còn nửa đêm nửa hôm bí mật xuất cung đến phủ con chỉ để khoe đồ nữa, thật sự là chẳng biết nói gì!”
Cửu hoàng tử bật cười khanh khách, cũng là có chút bất đắc dĩ vì lão cha tính cách quá trẻ con.
“Là bởi vì do ta rất vui còn không được sao!?” Hoàng đế nghe vậy lập tức trừng Nhị hoàng tử một cái, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề: “Thanh nhi, dù sao con cũng đủ 16 tuổi rồi, ngày mai là sinh nhật con, trẫm muốn tặng con một món quà. Con nói đi, con muốn gì, phụ hoàng nhất định sẽ tặng cho con, ha!?”
Hiền phi có chút bất đắc dĩ nói: “Hoàng thượng, tặng quà không phải là nên bí mật chuẩn bị sao? Sao người lại thẳng thắn hỏi Thanh nhi như vậy!?” Hơn nữa Tiểu Thanh nhi từ nhỏ luôn ngoan ngoãn, trước giờ cũng chưa từng đòi hỏi ở bọn họ bất cứ thứ gì!
Hoàng đế cũng biết mình đuối lí, nhưng vẫn làu bàu nói: “Nhưng ta ngoài vàng bạc châu báu thật sự cũng không biết lên tặng Thanh nhi cái gì nha!?” Mà chính bản thân ông cũng biết Cửu hoàng tử không thích những thứ này, cho nên trực tiếp hỏi thẳng chàng không phải là tốt hơn sao!?
Nhị hoàng tử lắc đầu bất lực, Hoàng đế nghĩ vậy cũng không sai, nhưng người làm sao có thể chắc chắn rằng Tiểu Thanh nhi sẽ nói ra món đồ bản thân yêu thích chứ!?
Nhưng mà bất ngờ, lần này Cửu hoàng tử sau khi trầm ngâm suy nghĩ nửa ngày trời đột nhiên nhỏ giọng nói: “Vậy, con có thể lấy một người từ chỗ phụ hoàng để làm hộ vệ không!?”
Hoàng đề không cần suy nghĩ đáp ngay: “Ta cho con một nửa số Cấm vệ quân làm thuộc hạ!”
Cửu hoàng tử kiên quyết đáp: “Con chỉ cần một người thôi! Được không, phụ hoàng!?” Âm cuối còn mang âm điệu làm nũng.
Hoàng đế nghe vậy lập tức nhũn hết cả người, ông vẫy vẫy tay, vẻ mặt cuồng con trai sung sướng dựa vào vai Hiền phi cười hì hì như đứa trẻ, ý là muốn nói: Con muốn làm gì cũng được!
Cửu hoàng tử được hoàng đế đáp ứng lập tức vui vẻ cùng phấn khởi không thôi, Nhị hoàng tử thấy vậy cũng biết chàng không chờ được nữa. Hai người cùng nhau hành lễ, sau đó nhanh chóng chuồn đi.
Nhị hoàng tử thay đệ đệ đẩy xe lăn, yêu chiều hỏi Tiểu Cửu: “Thanh nhi, người đệ muốn hiện tại đang ở đâu!?”
Cửu hoàng tử có chút ấp úng, một hồi lâu sau mới chậm rãi đáp: “Hắn, ở thiên lao....!”
Trong thiên lao dơ dáy bẩn thỉu đầy mùi ẩm mốc, Cửu hoàng tử được Nhị ca đẩy đến một phòng giam nằm ở góc khuất tối tăm của nhà ngục.
Ngay khi nhìn thấy một thân đầu máu của kẻ kia bị treo trên giá gỗ, Cửu hoàng tử không khỏi kinh hô một tiếng sợ hãi: “Hắn, hắn bị sao vậy!?”
Viên quản ngục cúi thấp đầu đáp: “Cửu hoàng tử, hắn là nô lệ của vong quốc, cho nên mấy cái hình thức tra tấn này thực sự là không thể tránh khỏi...”
Cửu hoàng tử ánh mắt tràn ngập tia lo lắng nhìn nam nhân một thân đầy máu hơi thở yếu ớt gục đầu bất tỉnh. Chàng biết, việc tra tấn này vốn là một quy tắc không thể thiếu nên cũng không trách viên quản ngục, chỉ là, khi nhìn thấy những vết roi đầy máu ở trên cơ thể tráng kiệt vốn dĩ hoàn mỹ kia, lòng chàng vẫn không khỏi cảm thấy xót xa.
Cửu hoàng tử tự mình đẩy xe lăn tiến lên phía trước, hiện tại chàng đã ở rất gần nam nhân kia. Ở góc độ này, chàng mới có thể nhìn thấy toàn bộ gương mặt của nam nhân, tuy rằng hiện tại trên mặt y có không ít sây xước, nhưng cũng không thể phủ nhận, Cửu hoàng tử cảm thấy nam nhân này thật sự rất tuấn lãng, gương mặt cương nghị mạnh mẽ, chính là rất có phong vị nam nhân, cũng là kẻ có vẻ bề ngoài hoàn toàn đối lập với chàng.
Cửu hoàng tử không biết bản thân đã nhìn nam nhân bao lâu, chàng chỉ biết, khi bản thân thấy đôi mắt vốn nhắm nghiền kia nay lại chậm rãi ra, trái tim vậy mà lại đập, điên cuồng.
“A!? Ngươi tỉnh rồi sao!?” Cửu hoàng tử ngại ngùng nói, nhưng đáp lại chàng chỉ là sự lãnh đạm của nam nhân.
Đôi mắt nam nhân đen như một hố sâu không đáy, lạnh lẽo đến đáng sợ. Trong nháy mắt, Cửu hoàng tử dường như cảm thấy bản thân sắp bị đông cứng. Thật sự là đối với nam nhân này, chàng có chút sợ hãi!
Viên quản ngục đột nhiên quất lên người nam nhân một roi, mắng: “Mạc Vô Huyên, ngươi đừng có hỗn xược, đây là Cửu hoàng tử của Thục quốc, thân phận người cao quý, ngươi còn không mau trả lời!?”
Mạc Vô Huyên ăn đau khẽ rên rỉ một cái: “...” Nhưng y vẫn không nói gì.
Cửu hoàng tử trông vậy sắc mặt lập tức trắng bệch, chàng vội nói: “Ngươi, ngươi đừng đánh nữa!” Chàng xé vạt áo màu trắng của mình xuống, vội vàng thay Mạc Vô Huyên buộc chặt vết thương đang rỉ máu: “Ngươi, đau sao!?”
Âm thanh trầm khàn cuối cùng cũng vang lên: “Ngươi, muốn làm gì!?” Đôi mắt đen nhìn thẳng vào mắt Cửu hoàng tử, tựa như đang thôi miên chàng.
Cửu hoàng tử cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên, luống cuống nói: “Ta, ta, ta, ta, ngươi có thể gọi ta là Thanh nhi, mọi người đều gọi ta như vậy...”
Viên quản ngục kinh hãi gọi một tiếng: “Cửu hoàng tử...!” Tên của hoàng thất, đâu phải là thứ ai cũng gọi được đâu!
Nhưng Cửu hoàng tử vốn không muốn quan tâm viên quản ngục nữa, chàng nhìn thẳng vào mắt Mạc Vô Huyên, ôm tâm trạng thấp thỏm nói: “Ngươi đừng sợ, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi! Từ giờ trở đi ngươi chính là hộ vệ của ta, ta sẽ không để ai làm hại ngươi đâu!”
“!!!”
Rất nhanh, chuyện Cửu hoàng tử ân sủng vô hạn thu nhận một kẻ nô lệ vong quốc thành hộ vệ cận thân đã lan truyền khắp cung.
Mọi người đều nói, hoàng đế sau khi biết tin này tức giận ghê lắm, nhưng là tức giận vì tên hộ vệ thân phận quá thấp hèn, không xứng trở thành hộ vệ của Cửu hoàng tử, mà càng giận hơn là Cửu hoàng tử đã vì tên này mà vào sinh nhật của mình một bước cũng không chịu ra khỏi cửa, chăm chỉ ở bên cạnh hộ vệ mới ân cần chăm sóc cho vết thương của y.
Trong tẩm điện, Mạc Vô Huyên nằm trên giường lớn mắt lạnh nhìn tên tiểu tử đang chăm chăm nhìn mình, hờ hững nói: “Ngươi nhìn đủ chưa!?”
“A!?” Cửu hoàng tử biết mình thất thố, ngượng ngùng nói: “Ta, tại thái y đã nói ngươi bị thương rất nặng, nhất định phải trông coi cho thật kỹ. Ta là sợ, nếu như mình không chăm ngươi tốt, nhỡ như ngươi, không tỉnh dậy nữa thì phải làm sao!?”
Mạc Vô Huyên cười khinh một tiếng: “Một kẻ nô lệ vong quốc như ta từ khi nào lại có thể hưởng ân sủng của Cửu hoàng tử như vậy!?” Thái độ của y rất rõ ràng, rằng y đang nghi ngờ Cửu hoàng tử chỉ là làm bộ đối tốt với y mà thôi.
Quả nhiên, Cửu hoàng tử sau khi nghe vậy thì khẽ cau mày, chu môi đáng yêu nói: “Nô lệ vong quốc thì đã làm sao!? Ngươi cũng là con người, là bạn bè của ta. Chẳng lẽ ta đến cả quyền đối tốt với bạn bè của mình cũng không có hay sao!?”
“...” Mạc Vô Huyên nhướng mày: “Lời ngươi nói nghe thật hay, khiến ta rất cảm động!”
Cửu hoàng tử nghe ra y đang châm chọc, nhưng chỉ đành mím môi không nói gì. Chàng yên lặng ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn, nửa thân trên thì nằm nhoài trên giường, chỉ là, ánh mắt Cửu hoàng tử từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chăm chăm vào Mạc Vô Huyên, ngay cả đến một cái chớp mắt cũng không có.
Mạc Vô Huyên bị chàng nhìn đến bứt rứt bực dọc cả người, cuối cùng đành bất đắc dĩ hỏi: “Vì sao muốn ta trở thành hộ vệ của ngươi?”
Cửu hoàng tử thành thật đáp: “Bởi vì lần trước ta vô tình thấy ngươi trên đường bị áp giải đến thiên lao!”
Mạc Vô Huyên nghiêng đầu tránh ánh mắt của Cửu hoàng tử, âm thanh âm trầm lại vang lên: “Chỉ vậy thôi?” Cái nguyên nhân người này cho y thật sự là vô cùng khó hiểu!
“Thật ra, là ta thấy đau...!” Chàng ngượng ngùng đáp: “Lúc đó người ngươi toàn máu là máu thôi, ta nghĩ ngươi cảm thấy đau, cho lên mới muốn ngươi thành hộ vệ của ta! Ta muốn bảo vệ ngươi!”
Ánh mắt Cửu hoàng tử chân thành sáng trong: “Không hiểu sao, nhưng ta thật sự rất không muốn ngươi bị thương, cũng không muốn ngươi phải phiền lòng! Ngươi hãy ở cạnh ta, để ta bảo vệ ngươi, được không!?”
Nhưng tiếc rằng, Mạc Vô Huyên đã không thèm nhìn đến chân thành của Cửu hoàng tử, y lúc này đã nhắm nghiền đôi mắt, tựa như là đang ngủ say.
Cửu hoàng tử chờ đợi mãi mà vẫn không thấy Mạc Vô Huyên có phản ứng, chàng lén lút kéo kéo vạt áo của y một chút, lại lén lút chọt chọt lên cái thân hình bị quấn không khác gì một cái xác ướp kia mấy cái, sau khi xác định Mạc Vô Huyên thật sự ngủ mất rồi, chàng mới tiếc nuối thở dài một hơi, buồn rầu tự mình đẩy xe lăn đi ra khỏi phòng ngủ.
Ngoài tẩm điện yên ắng, lúc này chỉ còn một mình Cửu hoàng tử đang ngồi trên xe lăn, chàng láo liên ngó nghiêng xung quanh mấy cái, sau khi xác định không có ai ở đây mới nhỏ giọng gọi: “Tỏa Thanh, ở đây không có ai đâu, ngươi mau xuất hiện đi!”
Trong góc tối u ám, một thân ảnh màu đen tựa như hư như ảo từ từ xuất hiện trong không trung.
Lãnh Tỏa Thanh từ từ bỏ mũ trùm đầu xuống, lộ ra gương mặt tuyệt sắc giống nhau đến 10 phần với Cửu hoàng tử. Chỉ là, so với sắc mặt hồng nhuận tươi tắn của chàng thiếu niên, sắc mặt Lãnh Tỏa Thanh suy yếu hơn nhiều. Gương mặt hắn lộ ra vẻ mệt mỏi, dưới mắt quầng thâm tiều tụy, ngay cả đôi môi xinh đẹp cũng đã tái nhợt, thoạt nhìn không có sức sống.
Cửu hoàng tử sau khi thấy Lãnh Tỏa Thanh xuất hiện lập tức vui vẻ như một đứa trẻ được cho kẹo, chàng đẩy xe lăn lại gần chỗ Lãnh Tỏa Thanh, thấp giọng nói: “Tỏa Thanh, ta gặp được hắn rồi!”
Lãnh Tỏa Thanh thấy bản thân của kiếp này được yêu thương thành một đứa trẻ không hiểu sự đời, có chút buồn cười nói: “Ngươi vui vậy sao!?”
Cửu hoàng tử liên tục gật đầu: “ Phải, ta thật sự rất vui. May mà nhờ có ngươi Tỏa Thanh, nếu không có ngươi bày cách thì có lẽ ta mãi mãi cũng sẽ chẳng tìm được cách cứu hắn rồi!”
Lãnh Tỏa Thanh cười nhẹ: “Ngươi vui là được rồi. Nhưng mà, Thanh nhi, ngươi đối với Mạc Vô Huyên...” Nói đến đây hắn bỗng ngập ngừng: “Ngươi đối với Mạc Vô Huyên, rốt cuộc là tình cảm gì!? Vì sao lại tìm đủ mọi cách để cứu hắn như vậy!?”
Cửu hoàng tử gương mặt đỏ bừng: “Ta cũng không biết nữa...” Chàng cúi đầu chọt chọt ngón tay, sau đó đột ngột ngẩng đầu, hướng Lãnh Tỏa Thanh cười tươi rói: “Ta chỉ biết, ta sẽ đau khi hắn bị tổn thương, đối với Mạc Vô Huyên, chỉ khi nào hắn hạnh phúc, ta mới cũng có thể hạnh phúc!”
Cửu hoàng tử ngây thơ không cách nào xác định được tình cảm của mình với một kẻ gặp mặt chưa được mấy lần như Mạc Vô Huyên.
Nhưng Lãnh Tỏa Thanh đau lòng lại nhận ra, hắn biết bản thân mình lại tiếp tục giống như rất nhiều kiếp trước, đối với người kia một lần lại thêm một lần vừa gặp đã yêu.
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tiều tụy, Lãnh Tỏa Thanh vẫn cố gắng gượng cười bảo: “Nếu hắn đã quan trọng như thế, vậy ngươi, nhất định phải giữ chặt lấy hắn nhé!”
Xin ngươi, đừng để y rời xa chúng ta thêm bất cứ lần nào nữa! 97 kiếp trước, thêm một kiếp này của ta đã là đủ rồi, Cửu hoàng tử, xin ngươi, chỉ một lần này thôi, xin ngươi thay chúng ta có được trái tim người.
Hãy để ta có cam đảm để kiếp sau tiếp tục đuổi theo bóng hình người ấy!
Sau những cuộc chia ly rồi lại bắt đầu tìm kiếm cuộc sum vầy hạnh phúc, Lãnh Tỏa Thanh thật sự đã quá mệt mỏi rồi, hắn chỉ còn trông cậy vào kiếp này nữa thôi!
Nếu như đến cả kiếp cũng thật sự chứng minh hắn đã 99 kiếp cũng không có được trái tim người kia, vậy hắn phải làm gì đây!?
Lãnh Tỏa Thanh thống khổ muốn muốn chết, hắn biết, mình buông không được!
(13/3/2021)