Đèn Sáng Khi Người Đến

Chương 8: Hút thuốc của tôi, là người của tôi

Mặt Lâm Giản nóng bừng, cô bất chấp tiếp tục đá vào người anh. Lần này cô đá ra nhưng anh không vội né tránh, bàn chân cô quét qua ống quần anh, giây tiếp theo đã bị anh tóm gọn mắt cá chân.

Anh hứng thú nhìn lòng bàn chân cô ngâm nước trắng bệch.

“Buông ra!” Cô cong mũi chân dùng sức đạp một cái.

“Lần sau ra ngoài nhớ mang thêm mấy đôi vớ khô.” Anh nói xong thì nhanh chóng buông tay.

“Cút!” giao đấu với anh chưa bao giờ được lợi, Lâm Giản chỉ có thể đấm anh trong đầu, không bao giờ muốn dính líu gì tới anh nữa.

“Nếu cô thấy thua thiệt thì tôi không phản đối việc bánh ít đi bánh quy lại.” Anh huýt sáo rồi nghênh ngang bước ra cửa.

“Cút!” bị anh quấy rối một hồi, Lâm Giản thấy mình đổ mồ hôi lại, khi nãy tắm rửa coi như công cốc.

Sau khi Trần Hoài rời đi, cô lại vào nhà tắm tắm lại, khi trở ra cô dùng máy sấy tóc sấy khô tóc, sấy khô áo ngủ rồi mới nằm xuống.

Kết quả là sau khi bị anh quấy rầy cô lại không buồn ngủ, nằm đến nửa đêm mới mơ mơ màng màng thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Giản đã dậy. Cô rửa mặt mũi sạch sẽ ra ngoài, thấy râu quai nón vác theo chiếc balô căng phồng, nhìn dáng vẻ chuẩn bị rời đi.

“Thầy Vương, anh ta đi đâu sớm vậy?” vừa lúc Vương Vinh Kiệt đi ngang qua, Lâm Giản thuận miệng hỏi, tầm mắt lại đảo một vòng, không thấy bóng dáng Trần Hoài, đêm qua còn nói chuyện đường hoàng, với cái tính này của anh thì có thể đem di vật văn hóa mang về lại mới lạ.

“Anh ấy nói hôm nay đi vào huyện thăm dò tình hình, buôn bán nhỏ nên muốn về sớm.” Vương Vinh Kiệt trả lời thật.

“À.” Lâm Giản gật đầu, nghĩ muốn quay lại ký túc xá, mới đi được nửa đường thì nhìn thấy Trần Hoài nhàn nhã từ trong ra.

“Người đã đi xa rồi.”

“Tôi biết.”

Lâm Giản thấy anh bình thản như không, cho là hoàng đế không vội mà thái giám gấp là chính mình. Theo hiệu suất làm việc của anh ta thì được việc thì ít hỏng việc thì nhiều. Thôi, coi như không biết chuyện đó. Cô không muốn có liên quan gì đến anh, cố gắng tự thuyết phục bản thân, nhưng trong lòng vẫn có sự đánh cuộc mơ hồ không thể hiểu được.

Sau khi ăn sáng xong, Từ Nguyên và những người khác đến lớp phân phát dụng cụ học tập, Lâm Giản và Trần Hoài cũng đi tới đó đứng cho có lệ một lúc. Chờ đến khi nhóm Từ Nguyên kết thúc hoạt động buổi sáng, bọn trẻ đồng thanh hát cảm ơn, âm điệu không đồng nhất, tiếng phổ thông không tiêu chuẩn, nhưng tiếng hát giản dị như vậy đột nhiên làm Lâm Giản xúc động.

Cô yên lặng rút lui khỏi lớp, một mình đi đến chân núi phía sau trường, trên sườn núi có một thác nước nhỏ treo lơ lửng, trong không khí thoảng những bọt nước li ti táp vào người lành lạnh, làm người tỉnh táo lạ thường.

Lâm Giản lấy điện thoại di động, bấm số, nhưng rốt cuộc không gọi đi.

Cô nhìn màn hình chăm chăm đến ngây người, rồi lại bỏ điện thoại vào túi, ngồi một mình lên tảng đá trơn bóng, nhớ tới nhóm học sinh đang hát trong lớp, đó là giai điệu lặp đi lặp lại, ban nãy cô nghe mấy lần nên trong đầu bất giác hiện lên giai điệu, buột miệng ngân nga, “Linzhi có hai con đường nhỏ nhìn không thấy điểm bắt đầu, tôi đứng lặng ở ngã tư đường rất lâu, một người không thể cùng đồng thời bước trên hai con đường, mà tôi lựa chọn một đường, con đường của Mêdog…” cô hát không được lâu thì quên lời đoạn sau, vì vậy chuyển qua huýt sáo.

Cô chỉ rất muốn tìm một người để trò chuyện, nếu không có ai, thì chỉ có thể tự hát tự nghe.

Lâm Giản huýt sáo không mấy phút thì phía sau vang lên một giọng huýt sáo giống như đúc, cô quay người nhìn thấy một cô bé mặc chiếc váy liền dệt kim, cô bé tầm 10 tuổi, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt hơi dại, lặp lại những giai điệu mà Lâm Giản vừa thổi ra.

Vừa rồi Lâm Giản chỉ huýt sáo hoàn chỉnh một lần, hơn nữa cô chỉ dùng tiếng huýt sáo làm thành giai điệu, thế mà cô bé này lại học được giống y như đúc, thậm chí các quãng lên xuống khi lạc nhịp cũng giống, trong thoáng chốc mà học được như thế thì năng lực bắt chước thật khiến người ta mở mang tầm mắt.

Lâm Giản sờ túi, không có bánh kẹo hay đồ chơi, túi quần trống rỗng. Cô thấy hơi tiếc nuối, vừa lúc nhìn thấy bên cạnh tảng đá có mấy bông hoa dạu vàng tươi, Lâm Giản vươn tay hái, kết thành một vòng hoa nho nhỏ đưa qua, “Cô bé, tặng em vòng hoa đây.”

Cô bé liếc nhìn cô, nghi ngờ nhìn vòng hoa trên tay, đi tới không nói tiếng nào, cướp vòng hoa trên tay Lâm Giản rồi đột ngột nhét vào miệng.

“Không ăn được!” Lâm Giản hoàn toàn không ngờ như thế nên vội vàng đứng dậy chộp lại, phía sau vang lên giọng Vương Vinh Kiệt, “Ninh Ninh, có phải em lại nghịch gì rồi không?”

“Anh biết con bé sao? Mau bảo con bé đừng ăn cái này!”

“Ninh Ninh, sao lại không nghe lời? Cái này không ăn được.” Vương Vinh Kiệt đi nhanh tới chỗ Vương Ninh Ninh, nhanh tay moi vòng hoa trong miệng Ninh Ninh ra, quay lại xin lỗi Lâm Giản, “Xin lỗi, em gái tôi không dọa cô sợ chứ?”

“Tôi không sao, cô bé bị sao vậy?” Lâm Giản nhận thấy ánh mắt cô bé vẫn nhìn chăm chăm vòng hoa trên tay Vương Vinh Kiệt, nhẹ nhàng hỏi.

“Tự kỷ.” Vương Vinh Kiệt nói rồi đưa tay xoa nhè nhẹ đầu cô bé, Lâm Giản không nhìn thấy biểu cảm của anh ta.

“Anh từng đi khám ở bệnh viện chuyên chưa?” Lâm Giản nghe nói Vương Vinh Kiệt ở đây dạy học đã nhiều năm nên rất khâm phục anh ta, nhìn dáng vẻ anh ta vừa dạy học vừa mang theo một cô em gái bị tự kỷ bên mình, cô thật sự phải lau mắt mà nhìn.

“Khám rồi, đây là bẩm sinh, rất khó chữa trị. Ở thành phố lớn xe cộ qua lại đông đúc, nếu không cẩn thận thì càng nguy hiểm.” Vương Vinh Kiệt cười khổ, lại bổ sung thêm một câu, gương mặt gầy gầy của anh rạng rỡ hơn, “Nhưng con bé rất thích ở đây, cũng nhanh chóng thích nghi khí hậu nơi này. Tôi cũng vậy.”

“Ngày thường anh lên lớp thì ai chăm sóc cô bé?”

“Tôi đi đâu cũng dẫn con bé theo, đi học cũng vậy. Con bé rất yên tĩnh, không ảnh hưởng đến các bạn trong lớp.” Vương Vinh Kiệt cười ngại ngùng.

“Cha mẹ anh đâu?”

“Họ ly hôn.” Giọng Vương Vinh Kiệt càng nhẹ hơn.

“Ừm.” Lâm Giản gật đầu, không hỏi tiếp.

Ở tuổi anh ấy, một thanh niên sống trong thành phố lớn sẽ tính toán chuyện thăng chức, tăng lương, mua nhà mua xe, theo đuổi con gái yêu đường, anh ấy ở đây, tất cả đều không, hoặc thậm chí anh ấy không nghĩ đến việc đó.

Vương Vinh Kiệt chào Lâm Giản rồi dẫn Vương Ninh Ninh về. Vương Ninh Ninh vẫn huýt sáo không biết mệt mỏi, Lâm Giản nghe, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trời xanh thẳm, là màu trời xanh nhất trong ấn tượng của cô.

Trường học chào đón bọn Từ Nguyên, giữa trưa nấu một bàn thức ăn chiêu đãi. Bên này thức ăn khan hiếm, đồ ăn mà nhà trường kỳ công chuẩn bị còn không bằng một buổi tụ tập thông thường của mọi người.

Mấy ngày nay hiệu trưởng đi công tác, toàn bộ công việc do phó hiệu trưởng Mưu Kỳ chuẩn bị.

“Vinh Kiệt, hiếm khi có đồ ăn ngon, mau gọi Ninh Ninh qua ăn cùng đi.”

“Dạ không cần đâu.” Vương Vinh Kiệt lịch sự từ chối.

“Cậu khách sáo với tôi làm gì? Mau dẫn Ninh Ninh qua đây.” Có thể nhận ra bình thường Mưu Kỳ và Vương Vinh Kiệt quan hệ rất tốt, ông ấy không ngừng thúc giục, Vương Vinh Kiệt mới bước ra ngoài.

“Cậu ấy rất thành thật.” Mưu Kỳ giải thích với Trần Hoài.

Không lâu sau, Vương Vinh Kiệt dẫn Vương Ninh Ninh đến, anh ấy mang bát đũa riêng, là bộ đồ ăn bằng nhựa màu vàng tươi, còn có một chú vịt nhỏ dễ thương.

“Ninh Ninh ngoan nhất.” Mưu Kỳ gắp cho Vương Ninh Ninh một nửa chén thịt và rau, nói nhẹ nhàng.

“Cô em gái xinh xắn.” Tôn Văn Văn cảm khái một câu.

Có điều ngay sau đó Vương Ninh Ninh đột nhiên vươn tay lấy đồ ăn trong chén nhét vào miệng, Tôn Văn Văn kinh ngạc há to miệng, lý lẽ hùng hồn, “Thầy Vương, anh không dạy dỗ con bé sao, bao nhiêu tuổi rồi chứ!”

“Em ấy còn nhỏ.” Vương Vinh Kiệt mặt đỏ lên, nói nhỏ.

“Cách giáo dục của anh không đúng, nếu như anh cứ nghĩ vậy thì đời này con bé không học được cách dùng đũa!” Tôn Văn Văn ra vẻ hơn người mà phổ cập khoa học. Cô ta vừa nói xong, Vương Ninh Ninh vốn đang yên lặng ăn cơm đột nhiên cầm con vịt nhỏ bên cạnh ném thẳng vào tô canh lớn giữa bàn.

“A! Món này mới ăn được mấy miếng, giờ hư hết rồi! Mất vệ sinh quá!” Tôn Văn Văn bất mãn ném đũa xuống bàn, miệng chu lên.

“Thực sự xin lỗi.” Vương Vinh Kiệt nhanh chóng lấy đũa vớt con vịt nhỏ màu vàng ra, mặt đỏ bừng.

“Không sao, bình thường chúng ta ở quán ăn lề đường ăn toàn dầu thải, ở đây không có dầu thải loại đó còn không quen, vịt nhỏ chắc biết ý nghĩ chúng ta nên chỉ đùa chút thôi.” Từ Nguyên nhìn được Vương Ninh Ninh không giống trẻ con bình thường, nhếch miệng cười cười, nói rồi vui vẻ gắp thịt lên ăn.

Anh ta vừa nói vậy, Vương Vinh Kiệt có vẻ thoải mái hơn.

“Ăn thêm đi!” Mưu Kỳ thấy Vương Vinh Kiệt không gắp đồ ăn, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho anh ấy.

Vương Ninh Ninh ngồi bên chiếc ghế nhỏ riêng, lấy tay bốc thức ăn.

Một lát sau, Vương Ninh Ninh chợt đứng lên, đi tới phía Tôn Văn Văn.

Tôn Văn Văn theo bản năng núp qua người Chương Lăng Ba kế bên, Vương Ninh Ninh nhìn chăm chăm vào cô ta, đột ngột cúi đầu nắm vòng tay sáp ong trên tay cô ta.

“Có phải cô có bệnh không?” Tôn Văn Văn thô lỗ giơ tay đẩy Vương Ninh Ninh, cô bé vẫn cứ ôm chặt cổ tay Vương Ninh Ninh, cọ lên vòng sáp ong.

Tôn Văn Văn giơ tay lên định tát Vương Ninh Ninh, khi nãy lúc Vương Ninh Ninh đi về phía Tôn Văn Văn, Lâm Giản đã thấy không ổn nên ngay khi bàn tay Tôn Văn Văn rơi xuống, cô đã giơ tay lên chắn lại, tay áo Lâm Giản xắn lên tạo thành tiếng vang rõ ràng.

“Ninh Ninh, sao lại bướng bỉnh rồi.” Vương Vinh Kiệt thấy vậy đã chạy tới, dùng sức kéo Vương Ninh Ninh ra, không ngờ sức cô bé rất mạnh, Vương Vinh Kiệt mất sức chín trâu hai hổ mới kéo được Vương Ninh Ninh từ người Tôn Văn Văn ra ngoài, cô bé gào hét ầm ĩ như giọng thú hoang.

Cô bé hò hét điều gì không ai hiểu được.

Mọi người đều hoảng hốt, ngay cả Mưu Kỳ cũng không ngoại lệ, nhìn dáng vẻ anh ấy dường như rất hiếm khi Vương Ninh Ninh phát cuồng thế này.

Lâm Giản lướt mắt qua một đám người đang hoảng sợ, nhìn Trần Hoài. Anh còn ngồi ở vị trí đối diện, vẫn duy trì tư thế vừa rồi nhìn Vương Vinh Kiệt, ánh mắt đen láy cực kỳ lý trí. Máu lạnh như anh ta có lẽ cơ bản không thấy sự tồn tại của Vương Ninh Ninh.

“Ninh Ninh, chúng ta về phòng được không?” Vương Vinh Kiệt cầm con vịt nhỏ vàng lên, cố hết sức kéo Vương Ninh Ninh đi.

“Ghê tởm muốn chết!” Tôn Văn Văn nhìn thấy vết nước bọt trên chiếc vòng sáp ong ở cổ tay mình, cô ta bực bội càu nhàu, đang định đứng dậy đi rửa tay thì Lâm Giản bên cạnh đã giơ tay tát lên tay cô ta một cái, âm thanh vang dội không nhẹ hơn ban nãy.

“Cô điên hả?” Tôn Văn Văn nổi trận lôi đình muốn động tay với Lâm Giản, Chương Lăng Ba bên cạnh đã giữ chặt cô ta lại.

“Tôi chưa bao giờ thiệt thòi để người khác ăn quỵt, bây giờ huề.” Lâm Giản quay về chỗ ngồi của mình, há miệng ăn cơm.

“Trẻ con không hiểu chuyện, Vinh Kiệt một mình chăm con nít có chỗ không được chu đáo, mọi người đừng để bụng nhé.” Mưu Kỳ vội vàng hòa giải, cười ngượng nghịu.

“Không sao, ăn cơm thôi.” Từ Nguyên chủ động đáp lời.

Sau khi ăn xong, Lâm Giản nhìn thấy Trần Hoài đi về phía ký túc xá, cô bước nhanh đuổi theo.

“Vương Vinh Kiệt chắc không có vấn đề, tôi thấy anh không cần phí sức trên người anh ta.”

“Lý do.”

“Vì em gái anh ta bị bệnh tự kỷ thích ở đây nên anh ta cam tâm tình nguyện ở lại đây ngây người đã nhiều năm, một người anh hết lòng như vậy không còn sức mà tham dự những việc khác.”

“Khó biết.”

“Tôi có thể bảo đảm cho anh ta.”

“Cô lấy gì bảo đảm cho anh ta?”

“Lấy mạng tôi.” Lâm Giản nói không cần nghĩ.

Cô hiếm khi lo chuyện bao đồng, đây là lần đầu tiên.

Trần Hoài mặt không đổi sắc nhìn cô, móc điện thoại trong túi quần ra, Diêu Hỉ gọi đến.

“Thế nào?”

“Đội trưởng Hoài, tôi làm mất dấu người rồi, tại tôi cả, công sức bao lâu nay của anh uổng phí cả rồi.” Diêu Hỉ ở đầu bên kia than thở.

“Chỗ cuối cùng mất dấu là đâu?” Trần Hoài hỏi rõ lại.

“Hai tiếng trước hắn ta đi đường tắt đến núi tuyết Budachepo, trên đường có trận tuyết lở, chỉ chớp mắt là tôi mất dấu hắn.”

“Cậu quay về đường cũ chờ tôi dưới chân núi. Đừng tự ý hành động, bây giờ tôi tới ngay.” Trần Hoài nói xong thì cúp máy.

“Mất dấu râu quai nón à?” mặc dù Lâm Giản không nghe nội dung bên kia điện thoại, nghe anh nói vài câu thì đoán được.

Trần Hoài không phủ nhận.

“Bây giờ đi qua đó ngay, chẳng lẽ anh định tối nay vào núi?”

“Tầm trên dưới 4 giờ tôi có thể đến đó.”

“Nếu người anh nghi ngờ ở đây thì không sợ chân trước anh vừa đi thì chân sau sẽ có tình huống mới xuất hiện ở đây sao.” Giọng cô ẩn vẻ khinh thường.

“Bởi vì cô còn ở đây, nếu có tình huống mới cô sẽ báo lại thật với tôi.”

“Đâu có liên quan gì tới tôi, tôi không phải thành viên trong đội anh, anh quá tự tin vào mình đấy.” Lâm Giản nhún vai, mặt khinh thường đáp lại.

“Vì chỉ có tôi mới có thể dẫn cô đến đồn biên phòng.” Anh móc điếu thuốc ra, lách cách bật lửa, hít một hơi sâu.

Lâm Giản đột nhiên không kịp đề phòng mà sững sờ cả người.

Trần Hoài chậm rãi phun khói ra, một lúc sau đưa điếu thuốc qua, “Điếu cuối cùng.”

Lâm Giản nhìn anh với vẻ nhìn người bệnh thần kinh, mà anh lại nhìn cô đầy tự tin, như cười như không.

“Đúng ra anh nợ tôi nửa gói!” cô không do dự, thành thạo nhận lấy hút một hơi thật mạnh, vị bạc hà sảng khoái mát lạnh toàn thân, không phải nhãn hiệu thông dụng trên thị trường, có cơ hội cô sẽ xem anh lấy thuốc này ở đâu.

Cô hít mây nhả khói một hồi, một điếu thuốc nhanh chóng chỉ còn tàn, anh bỗng bước lại gần một bước, ghé gần tai cô, lập tức hơi thở ấm áp phun lên vùng cổ mẫn cảm của cô, còn có một luồng nhiệt không tên theo cổ áo truyền xuống.

Hiển nhiên cô không thích phản ứng này của cơ thể, ghét bỏ tránh qua một bên, bên tai đã truyền tới giọng trầm trầm của anh, “Nhớ cho kỹ, hút thuốc của tôi chính là người của tôi.”

Một lời hai nghĩa cảnh cáo nhưng lại bị anh nói một cách hết sức lưu manh.