Đến Tương Lai, Là Hôn Thê Của Thiếu Tướng

Chương 10

Lục Tranh lại nhìn xem vài thứ trêи mạng. Biết được nơi này là từ mạt thế đi lên, tân nguyên được tính từ ngày đầu tiên rời khỏi Trái Đất đi ra vũ trụ.

Lúc nãy bỗng nhiên có tiếng gõ cửa. Lục Tranh phóng một tia tinh thần lực dò xét biết rằng người ngoài kia là Khải Triết. Tâm tình Lục Tranh nháy mắt trở nên bực bội, hắn đến đây làm gì chứ ?

Mở cửa kèm theo vẻ mặt không tính là tốt, Lục Tranh đứng ngay giữa cửa hỏi

- Chuyện gì ?

- Ngày mai là hôn lễ…

Khải Triết chưa nói hết câu đã bị Lục Tranh phóng uy áp đánh bật ra ngoài.

Vì bị tập kϊƈɦ bất ngờ, Khải Triết không kịp phòng bị nên cả người đập vào tường, chật vật không chịu được. Chẳng phải hôn thê của hắn mới kϊƈɦ phát dị sao, sao lại có thể dễ dàng phóng uy áp mạnh như vậy ? Không sợ phản phệ sao ?

Để trả lời cho thắc mắc trong lòng Khải Triết, Lục Tranh bước lại phía hắn. Dùng tư thế từ trêи cao nhìn xuống ngạo mạn cực kỳ cười nhếch môi.

- Anh rảnh quá nhỉ ?

- Cậu là hôn thê của tôi, tôi nghĩ nên đến nơi bồi dưỡng tình cảm cùng.

- Đùa nhau à ? Ai muốn bồi dưỡng tình cảm cùng anh ? Mấy người các anh cũng rảnh quá nhỉ, hơi tí là "cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy". Bây giờ đã là tân nguyên năm thứ 6279 rồi, bớt cái tư tưởng đó đi giùm tôi. À mà cho dù có kết hôn thật thì yếu đuối như anh thì đáng ra anh phải là hôn thê mới phải.

- …

Khải Triết lại rơi vào im lặng, hắn… yếu đuối lắm sao ?

Lục Tranh không rảnh xem biểu tình trêи gương mặt hắn, cậu chỉ muốn ra khỏi cái nơi bức bối này cành nhanh càng tốt thôi.

Khải Triết lâm vào trầm mặc nhưng không có nghĩa những người ở phòng khách cũng trầm lặng. Lục Tranh xuống cầu thang thì ổn nhưng khi muốn bước ra cửa lại bị chặn đường, là một Alpha khá quen mắt, là người đã ôm ngang Ôn Hòa đi trong lần gặp mặt trước của cậu và Khải Triết

- Lục thiếu, xin dừng chân

- Tránh ra

Lục Tranh phóng dị năng băng hệ thành thực thể khiến một khu vực quanh cậu đều bị lây nhiễm khí lạnh, mặt đất lấy trung tâm là Lục Tranh bắt đầu lan ra một mảnh băng lạnh lẽo.

La Quý An cũng là hỏa hệ dị năng giả như Khải Triết, tuy rằng cố kị thân phận phu nhân thiếu tướng lẫn sức mạnh dị năng của cậu nhưng hắn không muốn tránh ra. La Quý An phóng dị năng thành thực thể, tạo ra một quả cầu lửa bao quanh người.

La Quý An ban đầu còn có chút tự tin khi mình có thể ngăn chặn phần nào băng lan. Thời gian càng trôi lại càng khiến phần tự tin của La Quý An thêm lung lay khi hắn tăng cường dị năng tới đâu cũng không ngăn lại được chỗ băng đang lan rộng và vẫn cứ tiến tới chỗ hắn.

Lục Tranh nhìn La Quý An càng không muốn kiên nhẫn nổi, phóng băng hệ dị năng bao quanh quả cầu lửa của hắn khiến hắn bị vây khốn giữa quả cầu.

Nhìn thành quả băng bọc lửa, lửa bọc người. Lục Tranh lách người qua bước ra ngoài.

La Quý An bị vây bởi quả cầu lửa của chính mình, bên ngoài là quả cầu băng: "…"

Mặc kệ phòng khách nhà mình đang ở tình trạng như thế nào, Lục Tranh bước ra ngoài đến đâu phóng uy áp tới đó khiến đám người đi cùng Khải Triết bị đánh bật ra ngoài, người không bị đánh bật ra ngoài thì cũng không nhịn nổi mà quỳ xuống, phun ra một búng máu.

Lục Tranh đang ở một nơi mà cũng không hiểu sao mình lại có mặt ở đây, cậu đang ngồi trêи một cái ghế trêи bờ cỏ, phía trước là hồ nước rất rộng, rộng đến mức không thấy được bờ. Mặt trời đang lặn xuống tạo nên cảnh đẹp ý vui, nếu không có bóng dáng Lục Tranh lẻ loi ngồi trêи ghế tạo nên sự cô đơn đến cùng cực cho cảnh vật.

Lục Tranh đã biết cách dùng vòng tay thông minh nhưng mà cậu không muốn về nhà bởi đó là nhà của nguyên chủ chứ không phải của cậu. Nghĩa vụ kết hôn kia cũng là của nguyên chủ chứ không phải cậu. Cậu không rõ tại sao nguyên chủ lại không muốn hôn sự này, không biết có phải là nguyên chủ không thích người kia hay vì tại sao nhưng nếu đây là chuyện nguyên chủ không muốn thì ắt hẳn nó không tốt đi.

Lục Tranh không muốn về nhà bởi ở đó nhiều người quá, cậu thấy bất an cho dù chỉ có một nửa trong số họ có dị năng và cấp bậc cũng không cao, cậu búng tay một phát cũng có thể đánh bật họ nhưng bất an vẫn là bất an bởi vì cậu không phải là nguyên chủ.

Lục Tranh đã từng sống ở mạt thế rất lâu, lâu đến mức đã hiểu hết những sự mục nát của cái gọi là tình thân. Ở đó có sức mạnh, có thể chiến đấu liền có tiếng nói, những thứ như luân lý xã hội, đạo đức lý lẽ đều không tồn tại. Tuy rằng Lục Tranh không sống cùng con người nhưng cậu đã trông thấy không ít những chuyện như vậy, cậu chưa bao giờ thấy bất cứ hành động của con người nào mà không mang mục đích. Tang thi vương nói thời trước mạt thế, con người không bại hoại đến mức như vậy mà chỉ có hơi vô cảm nhưng luật pháp còn tồn tại nên ít ai làm những việc thách thức pháp luật và đạo đức.

Nhưng đây không phải là thời trước mạt thế mà là sau mạt thế. Ai biết được đằng sau vẻ ngoài kia họ có là kẻ tàn nhẫn hay không.

Lục Tranh cũng chẳng có gan nói với họ cậu chỉ là một tang thi thời mạt thế chết bất đắc kì tử rồi đoạt xá thân xác này. Tuy rằng họ không đánh lại cậu nhưng người nhà Khiết gia vẫn còn đó, danh xưng Khiết gia long tộc không phải để trưng cho đẹp. Lục Tranh sợ. Sợ chính mình sẽ bị bắt vào phòng thí nghiệm giống như mấy phòng thú nghiệm của con người thời mạt thế.

——————————————

Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở s2.truyenhd.com và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo !

Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác !

Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình !

Thân ái và quyết thắng !