Dị Nhân

Chương 27: TRƯỚC GIỜ QUYẾT CHIẾN

Đêm đã về khuya, ngoài trời con mưa xuân rả rích vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Trong phòng, Hà Trí Ngân vẫn không thể ngủ được. Kỳ hạn hoàn thành nhiệm vụ chỉ còn vài ngày nữa là kết thúc, nhưng hắn vẫn chưa thể tìm ra một phương án khả dĩ nào để đối phó với Athena.

Mọi chuyện còn ủ ê hơn khi thằng mập đã thành công đưa được con trâu đất Vũ Đình Long xuống hố bẫy, trở thành người thứ hai của khoa hạ gục được đối thủ, đem về vinh quang cho Thích khách hệ.

Cứ thử nghĩ xem, một tên sát thủ mập như heo của lớp F chỉ sau vài tuần rèn luyện mà đã có thể thành công “thịt luộc” thủ khoa lớp A của Giáp sĩ hệ, chừng đó là quá đủ để đưa hắn đến “bến bờ vinh quang” và đẩy một người khác xuống vực thẳm.

Bây giờ, thằng mập nghiễm nhiên đã trở thành danh nhân của cả khoa. Cái thân hình phì nộn của hắn lần đầu tiên đã trở nên dễ thương lạ kỳ trong mắt mấy vị lão sư. Hắn cũng đã được hứa hẹn chỉ cần kết quả thi cuối năm không đến nỗi nào là sẽ lập tức một bước lên tiên, tiến thẳng vào lớp B hoặc thậm chí là lớp A.

Đây không hẳn chỉ là sự may mắn của Kỳ Đồng mà phần thưởng này còn là lời nhắn nhủ đầy ẩn ý của khoa đến lũ trẻ:

-Đè đầu cưỡi cổ, làm thịt học viên của khoa khác và chúng mày sẽ có tất cả!

Hà Trí Ngân cũng không hề nhận ra “tâm thư” của khoa trong chuyện này. Hiện giờ hắn đang khổ sở đến không biết kể ai, bởi có lẽ là cả trăm năm mới đào được một con hàng thủ khoa ...ngu như Vũ Đình Long. Chứ đừng nói đến người được mệnh danh là thủ khoa của các thủ khoa: Athena - Đấu sĩ hệ.

Để chuẩn bị cho cuộc sống mái này, thư phòng Hà Trí Ngân mấy ngày nay đã trở thành một bãi chiến trường thực sự, với vô số mô hình các loại cạm bẫy vứt tứ tung dưới đất. Trên tường thì được hắn choáng ngợp bằng mấy cái bản đồ từng phân khu của học viện và một cái thời khóa biểu chi chít dấu đỏ được dán cẩn thận ngay chính giữa.

Đây là thời khóa biểu học tập của Athena trong tuần tới. Hà Trí Ngân đang trầm ngâm nhìn nó đến xuất thần để mong tìm ra một khoảng khắc đột kích thích hợp trong mớ những chuỗi sự kiện của cô bé.

Thời điểm tốt nhất nghiễm nhiên là lúc cô ta vừa mới luyện tập xong, mệt nhất, ít tinh nhạy nhất hoặc là khi đang ngủ. Nhưng cả hai khoảng khắc đó đều diễn ra ở những nơi gần như hắn không thể phục kích được.

Thao trường quá trống trải và đông người để có thể mai phục hoặc thiết kế cạm bẫy trong khi nhà riêng thì họa chăng bị điên, Hà Trí Ngân mới dám xông vào.

Cách duy nhất trong lúc không có cách là mai phục trên đường về. Có lẽ đối với những đứa con nít khác thì chừng đó là quá đủ rồi, nhưng Athena thì lại không được.

Hà Trí Ngân có một linh cảm rằng cô bé đã sẵn sàng ột cuộc phục kích ở tất cả những vị trí mà hắn có ý đồ tấn công nêu trên. Nếu thực sự là như vậy thì trận này cũng không cần phải đánh nữa. Một thích khách không thể tạo được bất ngờ cho kẻ thù thì coi như đã cầm chắc phần thua rồi.

-Một sát thủ thật sự trong trường hợp của mình sẽ làm gì nhỉ?

Hà Trí Ngân tự nhủ, cố gắng đào bới ký ức về những tay thích khách trong các bộ phim mà hắn đã từng xem: Ẩn nấp trên xà nhà, tàng hình, hóa trang, ném phi đao như vãi trấu, từ dưới đất chui lên giống mấy tên trong lễ khai giảng, hạ độc, hiếp dâm,...

-Khoan đã!

Hà Trí Ngân bỗng ngập ngừng rồi hét lên một tiếng sung sướng, hắn ngay lập tức bật dậy lao về phía cái thời khóa biểu, giật luôn nó khỏi tường, dán mắt vào, kiểm chứng cái linh cảm mà hắn vừa mới tóm được.

-Đây rồi! Chiều ngày mốt kiểm tra rút kinh nghiệm thường kỳ, nội dung đơn đấu, lớp A – Khoa Đấu sĩ.

Hà Trí Ngân nở nụ cười thắng lợi, nhìn chiếc đồng hồ cát đã chảy đến bật hai giờ, thủ thỉ giọng mong chờ:

-Muôn sự đủ cả, chỉ thiếu gió Đông! Đi ngủ thôi!

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau, như thường lệ Hà Trí Ngân dậy sớm bắt đầu ngày mới bằng hai mươi vòng chạy trên thao trường. Đáng lẽ ra hắn cũng không cần phải lên lớp khi đang trong thời gian thực hiện nhiệm vụ nhưng hắn không muốn bỏ qua bất kỳ khoảng thời gian nào để bắt kịp chúng bạn và cũng đang cần tìm “gió Đông” của hắn.

-Ê Kỳ Đồng, mày có biết về môn đấu đối kháng của khoa Đấu Sĩ không?

Thằng mập vừa nằm thở hổn hển, vừa trả lời:

-Biết! Cũng khá giống mình, nhưng thay vì lén lút đánh nhau thì bọn chúng đối kháng trực diện trên sàn thi đấu. Sau đó thì giống nhau hết, cả hai ngồi nghe mấy thằng ở dưới chém gió, rút kinh nghiệm.

Hà Trí Ngân đã bắt được điểm mấu chốt mà hắn chờ đợi từ hôm qua đến giờ, vồ vập hỏi dồn:

-Sàn thi đấu vẫn là mặt sân cát đúng không? Mà bọn chúng ngồi ở vị trí nào? Có phải vẫn là vị trí khởi thủ ban đầu không?

-Trên thao trường mà, không cát thì là gì? Bình thường thì ngồi lung tung, nhưng nếu kiểm tra thì chắc phải ngồi đúng ở vị trí khởi thủ.

Nói đến đây, thì thằng mập đã xua đi phần nào cơn mệt mỏi, bắt đầu kéo cái bộ não yêu quái của nó trở về:

-Mà mày hỏi làm gì? Đừng nói là mày định ám sát Athena vào lúc đó nhé?

Hà Trí Ngân nở nụ cười vui sướng khi đã có được thứ mình muốn:

-Chính xác! Tao sẽ đào hố cát để ẩn nấp và phục kích ngay sau vị trí khởi thủ của nó!

-Đừng có điên! Làm sao mày biết được nó sẽ ở vị trí nào?, thi đấu lúc nào? Trong khi bọn chúng có đến mấy chục đứa, mày sẽ bị phát hiện ngay lập tức.

Hà Trí Ngân như tên đã vào cung, hắn đem mớ lý luận đã chuẩn bị cả đêm hôm qua đến giờ, đối khẩu với Kỳ Đồng:

-Ngày mai không phải buổi học bình thường mà là một buổi kiểm tra. Theo thứ tự trong bảng chữ cái thì Athena sẽ là đứa đầu tiên được gọi lên. Nó chắc chắn sẽ đứng bên phải nếu không muốn bị coi là phạm quy cách.

Tao sẽ đào hố ẩn nấp ngay sau vị trí khởi thủ của nó, chờ đợi đến khoảng khắc nó ngồi xếp bằng để nghe nhận xét rồi nhẹ nhàng làm thịt em ấy!

Kỳ Đồng đã hoàn toàn bị thuyết phục trước kế hoạch này. Nó là một đứa rất thông minh, nên cũng hiểu rằng chẳng bao giờ có một kế hoạch hoàn hảo khi Hà Trí Ngân đang đứng ở một tư thế hết sức bất lợi.

Nó quay sang Hà Trí Ngân nói bằng một giọng thán phục chưa từng xuất hiện, pha lẫn chút âu lo:

-Một kế hoạch tuyệt vời! Nhưng lỡ trong lúc chiến đấu, nó vô tình giẫm lên mày thì sao?

Hà Trí Ngân đã có sự chuẩn bị chu đáo cho kế hoạch của hắn, trơn tru biện luận:

-Tao sẽ đào một hố vừa phải, sau đó đậy một miếng ván to hơn miệng hố lên trên rồi mới lấp cát lại. Như vậy vừa đảm bảo dưỡng khí vừa chắc chắn, kể cả có ai đó giẫm lên vài lần cũng không sao.

Vả chăng tao không nghĩ là có ai có thể đẩy lùi Athena về sau vị trí khởi thủ của nó đâu. Không phải ai cũng ngu như thằng Vũ Đình Long, làm tiện nghi ày.

Thằng mập khoái chí cười ha hả, cảm thấy khá tin tưởng, tốt bụng quan tâm:

-Vậy mày cần tao giúp gì không? Tao vẫn còn dư thời gian thực hiện nhiệm vụ đấy!

-Có chứ! Mày kiếm giúp tao hai bộ đồ đồng phục của khoa Đấu sĩ. Trưa mai tao với mày sẽ lẻn vào thao trường của bọn nó. Mày có nhiệm vụ đào hố, đậy nắp và lấp cát ngụy trang giúp tao.

Kỳ Đồng biết thằng bạn tốt của mình đã nhân lúc vui vẻ mà đùn đẩy công việc, nhưng nó thực sự quá ấn tượng với cái kế hoạch này, quyết định chịu thiệt thòi tí xíu, cổ xúy niềm tin cho cả hai đứa:

-Tao sẽ làm! Miễn là mày phải thịt được nó. Giờ thì đi kiếm cái gì lấp vào bụng thôi, không biết giờ này hoa cứt lợn bên kia đã lên mầm chưa nhỉ?

Cả hai đứa khoái chí cười ha hả, cũng chẳng buồn tắm rửa, cứ thế thi nhau chạy như hai thằng điên về dãy nhà ăn của khoa.

Ngày mai là một thử thách nho nhỏ nhưng sẽ rất đáng mong đợi đây!