Dị Thế Thần Ma

Chương 40: Cường giả như mây...

Áo Lan công quốc, Áo Đặc thành…

Tửu lâu của Vọng Nguyệt nằm trên con phố lớn náo nhiệt nhất Áo Đặc thành. Thế nhưng lúc này, tại phòng thượng khách trên lầu năm vẫn rất yên tĩnh, trong căn phòng to lớn rộng rãi được trang hoàng một cách xa hoa. Nhưng hiện tại, ở giữa cái bàn lớn nơi đại sảnh này có ba người đang ngồi đó nhưng không ai lên tiếng.

Ba người đó là hai nam một nữ. Hai nam này, một người hơn năm mươi tuổi, còn một người khác thì chỉ khoảng mười chín, hai mươi tuổi, mái tóc màu bạc phớt phơ theo từng cơn gió nhẹ bay vào cửa sổ. Nữ tử còn lại cũng chỉ khoảng mười chín, hai mươi tuổi, tuy rằng khuôn mặt bị tấm nạng che mất nhưng nhìn dáng người mảnh mai đó thì chăc chắn là một đại mỹ nữ.

Ba người này là viện trưởng Thần Ma Học Viện - Phất Lai Đức, Vô Danh Thần Ma và Lãng Phiêu Tuyết. Lúc này thời gian cách trận chiến trên trúc lâm đã qua hai ngày. Sau khi Hắc Tâm lão ma dùng huyết độn thuật bỏ chạy, Phất Lai Đức hẹn Hạ Thiên hai ngày sau gặp mặt tại nơi đây, sau đó tất cả mọi người giải tán. Tiếp đó, Hạ Thiên và những người khác trong Thần Ma Hội liền gọi Nạp Lan Tử Diễm đến một nơi vắng vẻ, sau đó nàng trở thành một thành viên mới của Thần Ma Hội.

Lúc này, ở trong căn phòng thượng hạng dành cho viện trưởng của học viện lớn nhất đại lục – Thần Ma học viện, không gian nhất thời tĩnh lặng. Ba người họ ngồi đó nhưng không ai lên tiếng, bọn họ đều trầm ngâm suy nghĩ tới điều gì đó…

Một lúc sau, Hạ Thiên bỗng nhiên nhìn chằm chằm Lãng Phiêu Tuyết , nhưng khuôn mặt như vô cảm, vẫn không lên tiếng. Bị người khác nhìn như vậy làm Lãng Phiêu Tuyết trở nên mất tự nhiên, nãy giờ nàng đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào để cảm ơn người đã cứu mình trong thú triều, lúc này bị nhìn chắm chằm như thế càng làm nàng không thoải mái, bất giác cúi đầu không dám nhìn Vô Danh Thần Ma, khuôn mặt bị che bởi tấm nạng nhất thời đỏ ửng tới tận cổ, nhưng ánh mắt đôi lúc vẫn lén lút nhìn trộm hắn.

Thấy cảnh này, Phất Lai Đức nhất thời kinh ngạc, nhưng trong lòng cười thầm : “Tiểu tử này nhìn lạnh lùng vô cảm như thế nhưng không ngờ nhìn thấy người đẹp lại ngây ngô như vậy, hắc hắc… Mà tiểu nha đầu này vốn xinh đẹp nhưng luôn lạnh lùng trước mặt người khác không ngờ lúc này lại thẹn thùng như vậy trông cũng thật đáng yêu. Ta đang muốn tìm thót để nắm ngươi mà không ngờ ngươi tự mình để lộ, hắc hắc…”

Lúc Phất Lai Đức đang cười thầm thì bỗng nhiên một thanh âm lạnh lẽo vang lên:

- Sao cô ta lại ở đây, lão tiểu tử ngươi không phải là đã nói chỉ có hai người chúng ta hay sao?

Nghe được thanh âm này, Phất Lai Đức cùng Lãng Phiêu Tuyết nhất thời giật mình. Thanh âm này mang theo sự lạnh lẽo cùng bất mãn, hiển nhiên Hạ Thiên rất không thoải mái khi lão già này mang thêm người tới đây. Phất Lai Đức nhất thời cười khổ, thì ra mình đoán nhầm. Mà Lãng Phiêu Tuyết thì vẻ mặt trở nên khó coi, trong lòng không hiểu vì sao lại có cảm giác mất mát. Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng đã lạnh lùng lên tiếng:

- Ta chỉ muốn đến cảm ơn huynh đã tương cứu trong trận thú triều mà thôi. Nếu huynh cảm thấy ta không nên xuất hiện ta có thể đi ngay.

- Hết cách, là nàng muốn ta dẫn tới.

Phất Lai Đức lúc này cũng lên tiếng.Lúc Lãng Phiêu Tuyết muốn đi ra ngoài, Hạ Thiên bỗng nhàn nhạt nói:

- Vô nghĩa, nếu đã đến rồi thì ở lại dung bữa đi. Còn về cảm ơn thì không cần thiết, ta vốn đến nơi này cứu viện, lúc đó dù là ai cũng thế cả thôi.

- Dù thế nào ta cũng thấy mình nên cảm ơn một tiếng.

Lãng Phiêu Tuyết nghe thấy hắn nói thế vẻ mặt khó coi biến mất, nhưng giọng vẫn lạnh lùng. Sau đó nàng trở về chỗ ngồi của mình.

Hạ Thiên sau đó cũng không để ý đến nàng nữa mà quay sang Phất Lai Đức lãnh đạm nói:

- Có việc gì mau nói một chút, ta không có nhiều thời gian.

- Được rồi, ngươi thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi năm nay bao nhiêu tuổi, sư phụ của ngươi là ai?

Phất Lai Đức buồn bực nói, nhưng trong giọng của lão rất trầm trọng. Hạ Thiên thấy thế vẫn lãnh đạm đáp:

- Mười chín tuổi lẻ chín tháng, cũng không lớn lắm. Việc đó quan trọng sao?

- Cái gì mà quan trọng hay không quan trọng, ngươi chỉ mười chín tuổi mà tu vi siêu việt tới Thánh giả, ngươi còn nói là không quan trọng sao. Đại lục này giờ đây lại có thêm một vị Thánh giả , mà kẻ đó chỉ mười chín tuổi và là học viên Thần Ma Học Viện, ngươi có tâm quan trọng của nó không?

Phất Lai Đức trực tiếp gầm lên, mất hết phong phạm viện trưởng Thần Ma Học Viện. Mà Lãng Phiêu Tuyết nghe thấy thì càng giật mình, không ngờ người này tu vi lại là Thành giả, như vậy không phải là ngang ngửa với viện trưởng sao?

Lúc này Hạ Thiên cũng thấy tò mò:

- Thánh giả? Mạnh lắm sao?

Nghe thế, Phất Lai Đức sinh ra xúc động muốn “choảng” cho tên tiểu tử này một trận rồi bỏ đi cho xong, nhưng lại nhớ ra mình đánh cũng chưa chắc lại hắn nên cũng thôi. Không còn cách nào khác, lão bèn gầm lên:

- Cái gì mà mạnh hay không, phải nói là những cường gia mạnh nhất Thần Ma đại lục. Không hiểu sao ngươi tu luyện đến mức này mà chẳng biết gì cả.

- Ta cũng chỉ ngồi ở đó tu luyện bình thường mà thôi. Năm mười hai tuổi bắt đầu tu luyện, cho đến khi thấy tu vi không thể tăng thêm được thì không ngờ đã năm năm trôi qua rồi, thật là chậm chạp mà.

Hạ Thiên cũng chỉ biết cười khổ, hắn ngồi đó tu luyện nên cũng không để ý nhiều như thế. Mà Phất Lai Đức cùng Lãng Phiêu Tuyết nghe thấy thế thì càng sụp đổ, tên tiểu tử này tu luyện năm năm đạt tới Thánh giả mà còn nói chậm chạp. Lãng Phiêu Tuyết sinh ra xúc động muốn cắn chết Hạ Thiên, cường giả muốn đạt tới Thánh giả phải tu luyện ít nhất cả vạn mà hắn dùng năm năm đạt tới cảnh giới đó còn nói là chậm chạp. Phất Lai Đức lại càng buồn bực hơn nhưng cũn hết cách với tên biến thái này, lúc lâu sau mới bất đắc dĩ nói:

- Rất lâu trước đây, cảnh giới trên Thần Ma đại lục chia làm ba cấp là Nhân giả đối với nhân loại và Thần tộc, còn ma tộc thì gọi là Ma giả. Tiếp đó là Thần giả và cuối cùng là Thánh giả. Trong đó cấp Nhân giả (hay Ma giả đối với ma tộc) thì tu vi từ cấp nhỏ nhất tới Thánh cấp hiện tại. Thần giả gồm Tôn cấp, Vương cấp, Đại Vương cấp, Thiên cấp , Hoàng cấp. Còn lên cao nữa là Thánh giả, bao gồm Thánh Nhân (Ma tộc thì gọi là Thánh Ma), Thánh Hoàng, Thánh Quân. Mà tu vi của ngươi và ta đều đạt Thánh Hoàng.

- Thì ra là thế. Vậy tên Thần Ma đại lục lúc này có bao nhiêu Thánh Hoàng và Thánh Quân?

Hạ Thiên thấy thế, giật mình hỏi tiếp. Chỉ nghe Phất Lai Đức chán nản nói:

- Thánh Quân mỗi giới chỉ có một người. Thánh Hoàng thì có mười người, trong đó Nhân giới ba người, Thiên giới có ba người, còn lại bốn người kia là của Ma giới, mà giáo hoàng của Hắc Ám Thần Điện chính là một trong bốn vị Thánh Hoàng đó. Nếu tính thêm ngươi nữa thì tất cả có mười một Thánh Hoàng.

- Vậy còn Thánh Nhân (thánh Ma) thì sao?

Hạ Thiên tiếp tục hỏi. Chỉ nghe Phất Lai Đức cười khổ nói:

- Không tới trăm người, muốn đạt tới Thánh giả cấp thấp ít nhất cũng phải mất tám ngàn năm . Mà cường giả như vậy cũng ít xuất hiện trên đời này. Ví như hai mươi trưởng lão của Hắc Ám Thần Điện đều là Thánh Ma cả.

- Nếu vậy chúng ta tạm thời không thể đối phó họ được, chỉ đánh ngậm bồ làm ngọt, âm thầm gia tăng lực lượng mới có khả năng. Mà bọn họ đang cùng với Quang Minh Giáo Đình tranh đấu là cơ hội tốt nhất của chúng ta tranh thủ thời gian…

Hạ Thiên cũng cười khổ nói, xem ra Thần Ma đại lục này đúng là cường giả như mây thật. Nghe Hạ Thiên nói tới đây, cả ba người nhất thời trầm mặc.