Dị Thế Tiểu Nhật Tử

Chương 14: 14 Thật Chờ Mong

Đèn dầu trên bàn tỏa ra ánh sáng quang mang, Kỳ Vãn Phong đem đồ vật đều thu thập tốt mới trở về trong phòng, trời đã tối rồi.

Cậu nấu một nồi nước ấm cho phu lang nhà mình lau người, từ khi phu lang nằm trên giường cậu mỗi ngày đều giúp phu lang chà lau thân thể.

Khăn lông ấm áp dán lên người, Tào Hướng Nam than thở một tiếng, cảm giác nằm ở trên người nhiều ngày cả người đều mốc meo, cũng may không phải mùa hè, bằng không liền chết người mà, cái túi da này chắc sẽ thối rữa luôn.

Nhưng nghĩ đến không ít công lao của Kỳ Vãn Phong, nếu không có người nam nhân này, sợ y có mượn thân hoàn hồn liền một khối thân thể hoàn chỉnh cũng không có.

Hai người dựa vào thất sự gần, hơi thở có chút ám muội, Tào Hướng Nam có thể ngửi được hơi thở sạch sẽ trên người Kỳ Vãn Phong, y thật thích cái hương vị này.

"Vãn Phong." Y hô một tiếng.

"Ân, sẽ mau xong thôi." Kỳ Vãn Phong thấp thấp mà lên tiếng, nghiêm túc chà lau thân thể.

Ở một góc giường hài tử đã ngủ rồi, miệng nhỏ chẹp chẹp cũng không biết đang mơ cái gì, ngủ ngon lành.

Khăn lông lau đến địa phương mẫn cảm, Tào Hướng Nam không nhịn được mà run run một chút, đáng thương y một tiểu sử nam, liền giường cũng chưa từng lên cùng người khác, bị chạm vào một cái liền có phản ứng.

Y nghe được tiếng cười của Kỳ Vãn Phong, mặt nhịn không được đỏ bừng, muốn chạy trốn lại cố tình không thể đi, chỉ có thể nói:"Vãn Phong, đừng lau, ngươi lên nghỉ đi."

"Chờ ngươi khỏe lại..." Kỳ Vãn Phong ở bên tai y nói một câu, câu kế tiếp còn chưa nói xong, yết hầu Tào Hướng Nam không nhịn được mà trượt trượt một chút, đột nhiên thật chờ mong ngày tháng y có thể khỏe lại.

Đời trước y vẫn là một xử nam, liền cả nữ nhân cũng chưa từng nắm tay chứ đừng nói nam nhân, nhưng y cũng phát hiện y không phản cảm khi tiếp xúc với Kỳ Vãn Phong, ngược lại còn thực chờ mong có thể làm chuyện thân mật hơn.

Tuy rằng trong lòng có chút đố kị với nguyên thân, nguyên thân chạm qua người nam nhân này ngay cả hài tử cũng đã sinh, trong bụng Kỳ Vãn Phong còn có một bảo bảo, trong lòng y liền không thoải mái.

Nhưng là hiện tại y thành Tào Hướng Nam, như vậy ngày tháng trong tương lai, y liền thay thế nguyên thân cùng Tào Hướng Nam với hài tử ở bên nhau, y còn muốn cảm ơn nguyên thân, nếu không phải "hắn" rời đi, y cũng không thể đến thế giới này.

Kỳ Vãn Phong chà lau thân thể cho phu lang xong đem chậu nước đổ đi, lại quay lại lấy nước chà lau thân thể cho chính mình, bưng đèn dầu đi vào trong bếp lấy thuốc đã nấu tốt uống xong mới trở về phòng.

Sột sột soạt soạt, thanh âm rốt cục dừng lại, một giường không lớn, y ngủ một đầu, Kỳ Vãn Phong cùng hài tử ngủ một đầu, y biết là Kỳ Vãn Phong sợ đụng tới miệng vết thương, nghe được người ngồi xuống, y hô một tiếng "Vãn Phong."

"Ân" Kỳ Vãn Phong trong tay ôm hài tử, nhẹ nhàng mà vỗ, một ngày cũng chỉ có lúc này cậu cảm thấy hạnh phúc, có phu lang cùng hài tử đều ở bên người.

"Ngủ đi." Cậu nói.

"....Ngủ ngon." Tào Hướng Nam nằm trên giường có chút không ngủ được, nơi này không có đồng hồ, y không biết thời gian cụ thể, nhưng y nghĩ hẳn cũng là 7 giờ tương đương với giờ hiện đại, còn chưa đến tám giờ.

Người sinh hoạt ở đô thị, tám giờ không coi như buổi tối, thời gian này bảo ngủ y có chút không ngủ được, huống hồ ban ngày đã ngủ cả ngày, hiện tại một chút buồn ngủ đều không có.

Đèn dầu trong phòng đã thổi tắt, duỗi tay không thấy được năm ngón, cổ đại ban đêm thật đúng là một chút ánh sáng đều không có.

Tào Hướng Nam nghe ngóng một hồi, biết Kỳ Vãn Phong cùng hài tử đã ngủ.

Kỳ Vãn Phong đã làm cả một ngày, ngày hôm sau còn phải dậy sớm làm việc.

Từ ngày Tứ lang xảy ra chuyện cậu vẫn luôn cường ngạnh chống đỡ, mệt mỏi nhiều ngày như vậy, cho tới hôm nay biết phu lang đã tỉnh, trái tim lơ lửng rốt cuộc đã buông xuống, người nằm xuống không đến một lát liền ngủ.

Trừng mắt nhìn chằm chằm nóc nhà, Tào Hướng Nam nghĩ tới y cùng Kỳ Vãn Phong và hài tử có thể làm cái gì, suy nghĩ nửa ngày, y đều không nghĩ ra được lấy một cái.

Y là sinh viên hóc ngành khoa học và công nghệ giờ chạy đến nơi này làm ruộng, nếu có thể biết trước liền học nông nghiệp đi, ít nhất đến nơi này còn có đất dùng võ.

Nhưng hiện tại y có thể làm cái gì?

Trong đầu một mớ ý tưởng lộn xộn, lý tưởng thì có mà hiện thực phũ phàng, sự việc ngày hôm sau đợi y càng thêm phũ phàng.

Tào Hướng Nam ở trong một mớ suy nghĩ miên man chìm vào giấc ngủ.....