Địa Cầu Online

Chương 13: Trò chơi sinh tồn 7 người (2)

Chân tướng chỉ có một – ngươi chính là khách lén qua sông!

Edit:Meo Meo Lười Sưởi Nắng

"Trêи người của khách lén qua sông có một mùi vị vừa hôi vừa thối. Hắc Tháp ghét nhất khách lén qua sông. Ăn khách lén qua sông có thể thu được phần thưởng rất lớn, cùng với sức mạnh khủng khϊế͙p͙. Thịt của khách lén qua sông cũng ngon cực kỳ, điều này ta chưa nói cho ai đâu."

Chuột chũi khổng lồ híp lại cặp mắt ti hí, nhấc chân giẫm nát đống xương gà. "Trong bảy người các ngươi, có một tên lén qua sông chết tiệt. Đem nó giao ra đây! Ta muốn ăn nó!"

Chuột chũi từng bước từng bước tới gần.

Đầu bếp Triệu Tường mơ mơ màng màng tỉnh lại, lúc ngóc đầu dậy vừa vặn nhìn thấy móng vuốt sắc nhọn của chuột chũi, sợ tới mức hét toáng lên. Chuột chũi hướng về phía gã rồi phát ra một tiếng rống chói tai, dọa gã thiếu chút nữa thì ngất xỉu lần hai.

Đường Mạch sờ lên cổ tay của mình, hình xăm Que Diêm Lớn trêи đó đã biến mất. Dựa vào mấy lời lúc nãy của con chuột, que diêm kia có thể giúp Đường Mạch vượt qua tầng thứ hai, điều này chứng minh ở tầng thứ nhất khẳng định cũng có lúc dùng đến. Đường Mạch cảm thấy mình chưa phát huy được công năng thực sự của que diêm, chính xác là vừa rồi mới chỉ múa may vớ vẩn.

Nếu cho Đường Mạch thêm chút thời gian, công tháp muộn thêm chút nữa, cậu ắt hẳn sẽ chuẩn bị được kỹ lưỡng hơn.

...Cho nên, tại sao lại công tháp sớm như vậy chứ hả?!

(Em đi mà hỏi chồng em í)

Trong đầu Đường Mạch hiện lên cái tên của khách lén qua sông đã mở ra chế độ công tháp kia.

Nhưng lúc này cậu nào có thời gian để chửi rủa, chỉ bình tĩnh hỏi: "Khách lén qua sông là ai? Chúng ta làm thế nào tìm ra hắn để giao cho ngươi?"

Lê Văn và Lâm Xảo đồng thời mở to hai mắt nhìn Đường Mạch.

Lạc Phong Thành liếc cậu một cái, không nói gì.

Cô nhóc Văn Văn sắc mặt tái nhợt nhìn Đường Mạch, đôi mắt mờ mịt không hiểu ý tứ của những lời này.

Lâm Xảo nhịn không được: "Thật sự muốn giao ra sao? Chuột chũi kia nói muốn ăn thịt người..."

Đường Mạch thần sắc lạnh lùng, hỏi lại: "Vậy cô thay thế khách lén qua sông làm bữa tối của nó nhé?"

Lâm Xảo nhất thời ngậm họng.

Lạc Phong Thành nhàn nhạt nói: "Khách lén qua sông là tội phạm giết người, có lẽ hắn bất đắc dĩ giết người, hoặc giết người để phòng vệ. Luật pháp bên ngoài có thể không phán án tử cho hắn, nhưng Hắc Tháp vì chán ghét hắn nên nhất định muốn hắn chết. Chúng ta chỉ cần tìm ra khách lén qua sông, những chuyện khác không liên quan tới chúng ta."

Lý Bân sắc mặt thất thường, gật đầu: "Ừ, đúng... Chúng ta cứ tìm ra khách lén qua sông là được rồi."

Chuột chũi chít chít cười: "Ta làm sao mà biết khách lén qua sông là ai cơ chứ. Huyệt động của ta không đủ lớn, một đám người các ngươi tụ tập một chỗ, trong khi mùi vị tên lén lút kia lại thoang thoảng khắp huyệt động, ta tìm ra sao được."

"Ta cho các ngươi thời gian một giờ để tìm ra khách lén qua sông đáng chết kia. Nếu không tìm được, cứ một giờ ta lại ăn một người. Như vậy nhất định có thể ăn đến khách lén qua sông." Chuột chũi nhìn về phía Đường Mạch: "A đúng rồi, ngươi với Mosaic quan hệ rất tốt, còn cho ta mượn que diêm...Vậy ta sẽ ăn ngươi cuối cùng nhé."

Đường Mạch đối với ân huệ này không có phản ứng quá lớn.

Chuột chũi nhìn bộ dạng thờ ơ của Đường Mạch, lại chít chít cười, chạy đến một góc bắt đầu đào đất, giống như đang muốn mở rộng địa bàn. Đào được vài phát, nó quay đầu: "Đã qua hai phút, các ngươi tìm được khách lén qua sông chưa?"

Mọi người nghe xong, toát mồ hôi lạnh.

Lý Bân nhìn mọi người, cắn răng hỏi: "Vậy hỏi một lượt đi! Trong 3 ngày trò chơi, có ai... giết người không?"

Đương nhiên, tất cả mọi người lắc đầu.

"Tôi biết ngay sẽ thế này mà." Từ lúc rơi xuống huyệt động, Lý Bân luôn là người dẫn dắt câu chuyện, hiện tại cũng không ngoại lệ. Lý Bân cố ra vẻ trấn định, bắt đầu phân tích tình hình: "Con chuột nói, khách lén qua sông trong thời hạn 3 ngày của trò chơi, dùng phương thức giết người để loại bỏ người chơi. Khách lén qua sông chắc chắn có dị năng, trêи người còn rất thối. Tôi không ngửi thấy gì, có ai ngửi được không?"

Lâm Xảo lắc đầu: "Không. Mũi tôi thính lắm, nơi này chỉ có mùi đất thôi."

Tất cả mọi người đều nói không, sắc mặt Lý Bân trở nên khó coi: "Mùi này có thể con người không ngửi được, chỉ có bọn chúng mới ngửi ra. Mẹ nó, thế thì làm sao tìm được khách lén qua sông!"

Lạc Phong Thành: "Khách lén qua sông từng giết người, và có dị năng."

Đầu bếp bởi vì bất tỉnh nhân sự một lúc lâu, không được nghe chuột chũi phổ cập kiến thức, cho nên chẳng theo kịp tiết tấu của mọi người: "Giết người?! Dị năng? Từ từ, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?"

Chả ai có thời gian giải thích cho gã. Lý Bân hỏi: "Từng giết người, và có dị năng. Cho nên?" Vừa dứt lời, Lý Bân đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đường Mạch: "Cậu chắc chắn có dị năng!"

Đường Mạch vừa rồi chả biết từ đâu lôi ra Que Diêm Lớn, tuyệt đối là năng lực mà một người bình thường không thể có, đó là dị năng.

Lê Văn nói thay cho Đường Mạch: "Chuột chũi nói trong bảy người chúng ta, có hai người chơi chính thức, bốn ngạch quân dự bị và một khách lén qua sông. Người chơi chính thức là người tham gia vào trò chơi chính thức của Hắc Tháp. Đường Mạch hẳn là người chơi chính thức, bởi vì cậu ấy quen một người gọi là Mosaic, người này lại quen chuột chũi, cho nên người này chắc chắn có liên quan tới trò chơi của Hắc Tháp."

Đường Mạch: "Tôi đúng là đã tham gia trò chơi của Hắc Tháp. Theo như lời con chuột thì tôi là người chơi chính thức."

Lý Bân lại lắc đầu: "Trước ngày hôm nay, có thể cậu đã tham gia vào trò chơi của Hắc Tháp. Nhưng, chưa chắc đã là trò chơi của Hắc Tháp trong 3 ngày mở màn. Hiện tại đã là ngày thứ 5 kể từ khi Hắc Tháp thông cáo "Địa Cầu Online". Ai dám xác định là cậu không chơi trò chơi của Hắc Tháp vào ngày thứ tư, và giết người trong 3 ngày kia chứ?"

Đường Mạch bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, cậu vừa định phản bác, lại nghe Lạc Phong Thành nói: "Cậu ta là người chơi chính thức! Hắc Tháp chán ghét khách lén qua sông, khách lén qua sông trêи người có mùi. Nếu Đường Mạch không phải người chơi chính thức, khẳng định đã bị Mosaic – đồng bọn của chuột chũi phát hiện ra lâu rồi. Cậu ta sẽ không sống tới hôm nay, càng không chiếm được que diêm Mosaic kia."

Đường Mạch kinh ngạc nhìn Lạc Phong Thành, người kia cũng nhìn cậu.

Hai người không nói thêm gì nữa, những người khác nghe xong cũng hiểu được.

Lý Bân nói: "Có lý! 90% cậu ta là người chơi chính thức. Còn 10%, cậu ta là khách lén qua sông, nhưng không biết dùng thủ đoạn gì mà giấu được mùi hương của mình, không bị Mosaic phát hiện."

Dừng một chút, Lý Bân đột nhiên đi vào giữa đám người, nghiêm túc nói: "Vây giờ tôi nói thẳng, tôi là người chơi chính thức thứ hai đây."

Đường Mạch có chút kinh ngạc.

Lý Bân cười khổ, giơ lên tay phải của mình: "Dị năng của tôi hơi nhảm. Chi tiết tôi không muốn tiết lộ quá nhiều. Xem tình huống hiện tại, dị năng này chả có tác dụng gì. Nhưng tôi vẫn có thể cho mọi người xem một chút."

Dị năng là bí mật của mỗi người, không muốn tiết lộ là điều tất lẽ dĩ ngẫu.

Chỉ thấy Lý Bân ngồi xuống, dùng ngón tay phải bắt đầu vẽ một cái vòng tròn trêи mặt đất. Đường cong trơn tru tròn trịa dần dần xuất hiện. Vòng tròn được vẽ đến nắn nót, điểm đầu điểm cuối khép kín thành một hình tròn hoàn mỹ.

Hình tròn này thuần tuý là dùng ngón tay vẽ ra, không cần công cụ.

Lâm Xảo trừng lớn mắt: "Tròn như vậy? Dị năng của anh không phải là "Không cần compa cũng vẽ được hình tròn" đi?"

Đây là cái dị năng khỉ gì?

Đường Mạch hơi nhíu mày: "Tuy rằng hình tròn này quá hoàn hảo, nhưng không có nghĩa là anh có dị năng. Có thể anh học vẽ tranh chuyện nghiệp thì sao?"

Lý Bân nói: "Vậy lại tới nhìn tiếp."

Lý Bân lại vươn ngón tay, vẽ thêm một vòng tròn ở ngay cạnh cái ban đầu, tròn trịa đầy đặn. Tiếp tục là một hình tròn vô cùng hoàn mỹ, hơn nữa nhìn kỹ thì...

"A! Hai hình này sao lại lớn y hệt nhau vậy?!" Lâm Xảo cả kinh nói.

Lý Bân tỏ vẻ bất lực: "Tôi không muốn nói dị năng của tôi cụ thể như thế nào. Nhưng tôi nghĩ mọi người hẳn đã tin là tôi có dị năng rồi đi? Tôi là người chơi chính thức còn lại mà."

"Anh... anh có dị năng, vậy vì sao không thể là khách lén qua sông?" Cô nhóc Văn Văn đứng sau lưng Lâm Xảo, nhút nhát lên tiếng, sắc mặt tái nhợt.

Lý Bân: "Tôi chủ động đứng ra nói mình là người chơi chính thức, chẳng lẽ còn là khách lén qua sông được à? Nhóc à, nếu tôi mà là khách lén qua sông, hiện tại nhất định sẽ giấu diếm, không cho người khác biết là mình có dị năng đâu. Hiện tại trong bảy người, chỉ có người anh em này là an toàn nhất." Hắn chỉ vào Đường Mạch, "Cậu ta tám chín phần là người chơi chính thức. Chuột chũi nói ngạch quân dự bị cũng có thể có được dị năng, nhưng tỷ lệ rất thấp, tạm thời cứ coi như không có đi. Như vậy, người tiếp theo có được dị năng, 50% khả năng là khách lén qua sông."

Lý Bân nghiêm túc phân tích: "Dưới tình huống như vậy, tôi chủ động đứng ra, tiết lộ mình có dị năng với mọi người. Vậy có thể chứng minh tôi cây ngay không sợ chết đứng, đúng không?"

Lê Văn đứng cạnh Đường Mạch, chen miệng nói: "Anh cũng có thể đang cố tình làm chệch hướng suy nghĩ của chúng tôi."

Lý Bân lại nói: "Nếu không, cậu cứ để người thứ ba có dị năng đứng ra đi. Chỉ cần hắn dám đứng ra, chắc chắn hắn là khách lén qua sông. Bởi vì tôi biết mình không giết người, tôi từng tham gia trò chơi. Người anh em này cũng là người chơi chính thức. Người thứ ba có được dị năng, tuyệt đối là khách lén qua sông!" (Meo: nói nhảm thật, nghe qua chả chứng minh được gì)

Đường Mạch: "Tôi tin anh!"

Lý Bân vẫn luôn tỏ ra mình thực bình tĩnh, nhưng bờ môi hắn không ngừng mấp máy. Hiện tại đột nhiên nghe thấy Đường Mạch nói vậy, hắn kϊƈɦ động đến phát run, trực tiếp đi đến chỗ Đường Mạch: "Người anh em, cảm ơn! Tôi thật sự là người chơi chính thức mà! Tôi có thể kể lại trò chơi của mình cho mọi người, cả việc làm thế nào tôi chiến thắng trong trò chơi đó nữa, tôi kể ra được mà."

Đường Mạch cười cười, lắc đầu nói: "Không riêng gì anh, chúng ta ai cũng phải nói."

Trong huyệt động tối tăm, chuột chũi vừa miệt mài đào đất, vừa vui vẻ huýt sáo.

Bảy người lại tập hợp một chỗ, kể lại những việc mình trải qua trong 3 ngày trò chơi.

Lạc Phong Thành nghiêm túc lướt qua từng người, nói: "Những người đã từng giết người trêи đời này, tôi đại khái chia làm 3 dạng đi."

"Thứ nhất, giết người ngoài ý muốn. Đây là nguyên nhân thường thấy nhất, có thể do bị kϊƈɦ động, không khống chế được chính mình mà giết người, cũng có thể là lỡ tay giết người, hoặc giết người để tự vệ. Tất cả đều được xếp vào dạng giết người ngoài ý muốn. Nếu khách lén qua sông kia giết người vì nguyên nhân này, thì ngay khi chuột chũi nói ra định nghĩa của khách lén qua sông, hắn nhất định sẽ cảm thấy bất an, cảm thấy mình bị vạch trần, cho nên sẽ chột dạ."

Lê Văn cả kinh nói: "A, vậy sao anh không nói sớm? Bây giờ ai mà nhớ được mọi người hồi nãy phản ứng thế nào chứ."

Đường Mạch nói: "Tôi nhớ! Phản ứng của mọi người lúc ấy đều bình thường, không quá kϊƈɦ động."

Lạc Phong Thành liếc Đường Mạch một cái: "Cậu ấy nói không sai."

Từ sau khi rơi xuống huyệt động, Đường Mạch chưa từng buông lỏng cảnh giác. Trải qua một hồi đối kháng tôi sống anh chết, Đường Mạch cũng không còn tin vào cái gọi là "đồng đội" nữa.

Lạc Phong Thành tiếp tục: "Cho nên khả năng đến 80% là, khách lén qua sông kia không phạm tội ngoài ý muốn. Hắn cố ý giết người. Đây là dạng giết người thứ hai, hay còn gọi là giết người tàn nhẫn. Chỉ đơn giản là muốn giết người, nguyên nhân có thể do muốn thỏa mãn tâm lý biến thái của bản thân hoặc nhu cầu thân thể."

Người nào người nấy sờ lên cổ, thấy lành lạnh.

Loại tội phạm giết người này cũng không hiếm, giết người hàng loạt cũng thuộc loại này.

Đường Mạch lại nhíu mày.

Cuối cùng Lạc Phong Thành kết luận: "Tôi nghĩ, khách lén qua sông hẳn là thuộc vào dạng thứ ba. Cố ý giết người, nhưng không có sát tâm. Hắn biết mình đang giết người, nhưng lại không phải kẻ thích giết chóc. Hắn có lý do để giết người. Cho nên thời điểm bị vạch trần, hắn sẽ không kinh ngạc. Bởi vì hắn biết mình đã làm gì, và vì sao lại muốn làm như vậy."

Lê Văn nuốt nước miếng: "... Tôi cũng cảm giác trong số chúng ta, hẳn là không có tội phạm giết người điên loạn phản xã hội đâu."

Lâm Xảo vẫn thấy lành lạnh: "Tôi cũng đồng ý. Hẳn là loại thứ ba."

Đường Mạch vẫn luôn yên lặng lắng nghe Lạc Phong Thành, cậu bước tới trước mặt Lạc Phong Thành, cười nói: "Lời anh nói rất có lý. Như vậy, chúng ta tiếp tục câu chuyện lúc nãy đi? Không bằng bắt đầu từ anh luôn. Lạc tiên sinh, trong 3 ngày kia anh đã làm những gì? Anh thật sự làm công việc thiết kế game sao? Làm ở đâu?"

Lạc Phong Thành hơi ngẩng đầu, nhìn thanh niên tóc đen trước mặt.

Biểu cảm của Đường Mạch không có quá nhiều tính công kϊƈɦ, nhưng trong ánh mắt lại chất chứa đầy hoài nghi với chất vấn.

Hai người mặt đối mặt một lúc lâu.

Lạc Phong Thành từ trong túi lấy ra một cái thẻ xác minh thân phận đưa tới: "Ba ngày kia, tôi ở dưới Hắc Tháp tiến hành nghiên cứu thí nghiệm. Chính thức giới thiệu, tôi là Lạc Phong Thành, tổ trưởng tổ A, phân khu Thượng Hải, viện nghiên cứu Hắc Tháp."