Sau khi nghe xong, trong lòng Hàn Nghệ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Dù sao người ta còn không coi Công chúa, Vương tử ra gì thì Tiểu Béo có là gì chứ?
Nhưng Hàn Nghệ không định bỏ qua như vậy. Thật ra hắn tức giận không phải là tức giận với Thôi Tập Nhận, cũng không phải Tiểu Béo hay Tiểu Dã, càng không phải Dương Mông Hạo, mà là giận chính mình vô dụng. Hắn cảm thấy bản thân mình là đại ca phải chăm sóc cho Tiểu Béo và Tiểu Dã mới đúng. Nhưng đừng nói là chăm sóc Tiểu Béo và Tiểu Dã, mà đến bản thân hắn cũng không chăm sóc nổi. Hắn cảm thấy người có thể nghèo, nhưng không thể không có tôn nghiêm. Nhưng hiện tại bọn họ sống thực sự không có chút tôn nghiêm nào.
Lần trước là như thế, lần này cũng lại vậy.
Cho nên hắn cảm thấy mình nên làm chút gì đó, chứ không thể cứ sống uất ức mãi như vậy được. Hắn muốn trở nên nổi bật, mà Thôi Tập Nhận lại là viên đá thử vô cùng tốt.
Nhưng tựa hồ chênh lệch hơi lớn.
Đối phương là kẻ dám đối nghịch với Lý Thế Dân, còn hắn chỉ là một tên nông dân mà thôi. Với tình huống hiện tại ở Đường triều, thì loại người như hắn tựa hồ mãi mãi không có ngày nở mặt được.
Nhưng những lời này của Lưu Nga khiến Hàn Nghệ cảm thấy đây cũng không phải là chuyện không thể.
"Nếu nói như vậy, Trưởng Tôn Phó Xạ vẫn luôn khịt mũi coi thường việc liên hôn theo dòng dõi của sĩ tộc Sơn Đông?" Hàn Nghệ híp mắt nói.
"Điều này là đương nhiên!"
Lưu Nga gật đầu nói.
Kiểu liên hôn này không phải là liên hôn bình thường mà là quyền lực liên hợp. Hiện giờ Trưởng Tôn Vô Kỵ một nhà độc đại, ông ta làm sao cho phép tình huống này tiếp tục phát triển, khẳng định sẽ nghĩ cách ngăn cản, chuyện này không khó lý giải.
Hàn Nghệ như cười như không nói: "Vậy cô nói xem, quyền lực của Trưởng Tôn Phó Xạ lớn hay là quyền lực của các sĩ tộc kia lớn?"
Lưu Nga nói: "Hiện giờ Trưởng Tôn Phó Xạ là dưới một người, trên vạn người, ai có thể so sánh được."
Hàn Nghệ thoáng suy tư gì đó rồi gật đầu.
Lưu Nga đột nhiên hỏi: "Hàn tiểu ca! Ngươi hỏi những thứ này làm gì?"
Hàn Nghệ không đáp mà hỏi ngược lại: "Cô thấy nếu muốn mở lại Phượng Phi Lâu thì đầu tiên phải thay đổi cái gì?"
Lưu Nga đầu tiên là sửng sốt, ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Cái này thì ta cũng không biết."
Nếu như nàng biết, thì đã không rơi vào tình cảnh quẫn bách này. Nàng lại hỏi Hàn Nghệ: "Mong Hàn tiểu ca có thể vui lòng chỉ dẫn."
Hàn Nghệ nói: "Chính là thanh danh đó, à, ta nói không phải là thanh danh của Phượng Phi Lâu, mà là thanh danh của hẻm Bắc. Sở dĩ Hoa Nguyệt lâu có thể ép cho các cô phải đóng cửa, đơn giản chỉ là đi trước các cô một bước thôi, đi bôi xấu thanh danh của hẻm Bắc, để những vị quan to hiển quý kia không dám đến đây nữa. Không có sự duy trì của những người này, thì kể cả Phượng Phi lâu vẫn kinh doanh có lợi nhuận, thì vẫn không phát triển được. Vậy là họ đạt được mục đích rồi."
Lưu Nga thoáng suy tư rồi gật gật đầu.
Hàn Nghệ cười nói: "Nếu đã tìm ra bệnh rồi, vậy thì nên bốc thuốc đúng bệnh, thay đổi tình hình trước mắt, cần phải hấp dẫn càng nhiều quan lớn đến đây."
Lưu Nga nghe vậy thì thở dài: "Ta thật ra cũng muốn vậy, nhưng hiện giờ đừng nói là quan lớn, mà ngay cả ca kỹ hẻm Bắc cũng không dám nói mình đến từ hẻm Bắc. Đây là chuyện không thể nào thay đổi được."
"Vậy cũng không nhất định. Việc là do người mà!"
Hàn Nghệ khẽ mỉm cười.
Lưu Nga nghe thấy thì ngạc nhiên, vui mừng nói: "Lẽ nào Hàn tiểu ca đã có cách rồi?"
Hàn Nghệ nói: "Cách thì không phải không có, chỉ là phải xem cô có dám làm hay không?"
Lưu Nga đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lập tức cười cười: "Ta đơn độc một mình, không thân không thích, thì có gì không dám chứ. Chỉ cần có thể khiến Hoa Nguyệt lâu trải qua những ngày không dễ chịu, thì kể cả phải liều mạng già này, ta cũng không tiếc."
Hàn Nghệ cười hài lòng, đây chính là nguyên nhân chủ yếu hắn lựa chọn Lưu Nga. Hắn cần phải có một người hợp tác có mục tiêu kiên định, đồng thời có thể vì mục tiêu này bất chấp tất cả. Bởi vì hắn muốn đấu với Thôi Tập Nhận, nguy hiểm rất lớn, làm không tốt thì có thể mất mạng. Mà Lưu Nga ngoài cái mạng này ra, thì thứ có thể thua thì cũng đã thua hết rồi, gật đầu nói: "Tốt lắm! Có những lời này của cô là ta yên tâm rồi."
Lưu Nga nói: "Nhưng chúng ta phải làm thế nào?"
Hàn Nghệ nói: "Lăng xê."
"Lăng xê?"
Lưu Nga không hiểu nhìn về phía Hàn Nghệ.
"Lăng xê là một thủ pháp tuyên truyền."
Hàn Nghệ giải thích đơn giản một chút rồi lại nói: "Chúng ta cần phải sử dụng thủ đoạn đặc thù để tuyên truyền cho mình. Ví dụ, lợi dụng ân oán giữa sĩ tộc Sơn Đông và quý tộc Quan Trung, nơi xuất thân của Trưởng Tôn Phó Xạ."
Lưu Nga hai mắt trợn lên, cả kinh nói: "Lợi dụng Trưởng…Trưởng Tôn Phó Xạ?"
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Nếu như chúng ta chỉ tuyên truyền bình thường, thì những quý tộc kia chắc chắn sẽ không tới, muốn hấp dẫn bọn họ, thì chỉ có hai cách. Thứ nhất là yêu, thứ hai là hận. Nếu đã không cách nào làm bọn họ yêu thích chúng ta, vậy chỉ còn một cách là khiến họ hận chúng ta.
Nếu đã có người hận, vậy nhất định sẽ có người yêu, bởi vì kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Cho nên chúng ta chỉ cần đắc tội một bên trước, lợi dụng thù hận hấp dẫn bọn họ tới đây, vậy thì bên kia chắc chắn sẽ không hẹn mà tới. Chỉ cần bọn họ tới đây, thì những vị quan to hiển quý, công tử giai nhân chắc chắn sẽ chen chúc mà tới. Đến lúc đó Phượng Phi lâu của chúng ta nhất định thanh danh đại chấn."
Trong đầu Lưu Nga lập tức tái xanh, mặt đầy mồ hôi. Lợi dụng Trưởng Tôn Phó Xạ á, họ chỉ là những tiện nhân thấp hèn, dựa vào gì mà lợi dụng Tể tướng, đây không phải là người si nói mộng sao.
Hàn Nghệ nhìn nàng, ha hả nói: "Sao vậy? Cô sợ rồi à?"
Lưu Nga nói: "Ngược lại không phải sợ, nhưng chúng ta chỉ là dân đen thấp hèn, bọn họ sao có thể bị chúng ta lợi dụng, hơn nữa chúng ta cũng không đắc tội nổi với bất cứ ai trong số họ."
Hàn Nghệ ha hả cười: "Cô nói không sai, nhưng thứ mà chúng ta muốn không phải là thứ mà một bá tánh bình thường mong muốn. Thật ra thế giới này rất công bằng, nếu cô muốn có được càng nhiều, thì cũng phải trả giá càng nhiều.
Hơn nữa, cô phải hiểu một điều. Không phải là chúng ta đấu với bọn họ, mà chúng ta chỉ châm một mồi lửa để bọn họ tranh đấu lẫn nhau. Việc chúng ta cần phải làm. . . Là lấy hạt dẻ trong lò lửa ra, chỉ cần chúng ta nắm chắc độ lửa, để yêu và hận cân bằng, như vậy chúng ta có thể làm được cái gọi là 'Người ở trong cục nhưng đặt mình ngoài cục'."
Dù sao Lưu Nga cũng từng lăn lộn trong cung, nên chuyện đấu đá cũng đã gặp qua. Nàng trầm ngâm nửa ngày, rồi thoáng gật đầu nói: "Ngươi nói cũng có lý, vậy chúng ta chọn bên nào?"
Hàn Nghệ ha hả nói: "Tự nhiên là bên mạnh rồi!"
Ngụ ý, chính là dựa vào bên Trưởng Tôn Vô Kỵ. Nói cách khác, chính là đối địch với sĩ tộc Sơn Đông.
Lưu Nga nghĩ thầm, những sĩ tộc Sơn Đông đó quyết sẽ không nhìn trúng chúng ta, Trưởng Tôn Phó Xạ thì có khả năng này. Nếu như có thể dựa vào cây đại thụ như Trưởng Tôn Phó Xạ này, vậy thì Hoa Nguyệt lâu có là cái gì?
Nghĩ tới đây, hai mắt nàng nở rộ quang mang, tựa như hồi xuân, vội hỏi: "Vậy chúng ta đây nên làm như thế nào?"
"Cái này…Chẳng phải ở chỗ cô còn có mấy tiểu nương tử sao? Ta muốn gặp họ chút."
Nửa canh giờ sau, trong chủ sảnh đại viện ở phía sau Phượng Phi lâu, chỉ thấy bốn thiếu nữ chưa đến 20 tuổi xếp thành một hàng. Cô nào cũng đều xinh đẹp, dáng người lả lướt hấp dẫn, nhưng có chút buồn bã.
Bốn cô gái này chính là dưỡng nữ mà Lưu Nga thu dưỡng từ nhỏ: Mộng Nhi, Mộng Tư, Mộng Dao, Mộng Đình.
Thật ra còn có một người tên là Mộng Y, từng được gọi là "Phượng Phi Ngũ Mộng".
Bởi vì năm tiểu nương tử này, đều là nhìn lên chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng ai bằng mình. Bất luận là dung mạo hay tài nghệ, đều không có năng lực một mình đảm đương một phía, vì vậy Lưu Nga tổ hợp năm người lại, người nhiều thì chính là sức mạnh mà.
Nhưng Mộng Y đã rời khỏi Phượng Phi lâu rồi.
Trong bốn người thì Mộng Nhi lớn nhất, 18 tuổi, nhỏ nhất là Mộng Đình, chỉ mới 15 tuổi.
Nếu ở hậu thế thì như vậy là phạm pháp rồi.
Hàn Nghệ thật sự đồng cảm với những cô gái này, chứ không có nửa phần khinh bỉ. Đợi sau khi Lưu Nga giới thiệu xong, mới khoát tay cười nói: "Bốn vị mỹ nữ, chào các cô, ta tên là Hàn Nghệ, các cô cũng có thể gọi ta là Tiểu Nghệ!"
"Hi hi!"
Đối mặt với cách chào hỏi độc đáo của Hàn Nghệ, Tứ Mộng nữ đều cười ồ lên.
Lưu Nga đang chuẩn bị khiển trách các nàng, nhưng lại bị Hàn Nghệ ngăn lại, cười ha hả nói: "Lưu giả mẫu có lẽ vẫn chưa nói với các cô, bắt đầu từ hôm nay ta sẽ là lão bản lớn nhất của Phượng Phi lâu."
Tứ nữ đều kinh hãi không thôi, quay đầu nhìn Lưu Nga.
Lưu Nga gật đầu nói: "Bắt đầu từ hôm nay, Hàn tiểu ca là lão bản mới của các cô."
Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên, Lưu giả mẫu cũng sẽ tiếp tục ở lại giúp ta."
Tứ nữ nhìn lẫn nhau, các nàng không nghĩ tới Phượng Phi lâu nhanh như vậy đã bị sang tay, càng không ngờ người mua Phượng Phi lâu lại là thanh niên trạc tuổi mình.
Mộng Nhi đột nhiên hỏi: "Hàn…Huynh là người của Hàn gia sao?"
Vấn đề này, Hàn Nghệ không biết đã nghe bao nhiêu lần rồi. Vài lần đầu hắn còn buồn bực, nhưng giờ hắn đã minh bạch. Đây là thời đại nhìn vào dòng họ, dân chúng cũng có nhận thức về điều này, đó là lý do vì sao người Trung Quốc lại thích hỏi "Ngươi họ gì".
Không cần suy nghĩ nhiều, hiển nhiên là có một hộ quý tộc họ Hàn rồi.
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ta là nhân sĩ Dương Châu."
Tứ nữ lại nhìn nhau.
Trong lòng Hàn Nghệ hiểu rõ vô cùng, cười nói: "Tình huống về các cô, ta đã nghe Lưu giả mẫu nói rồi. Ta là người rất hiền hòa, sẽ không đi miễn cưỡng người khác, các cô nếu muốn ở lại, đương nhiên không có vấn đề, còn nếu các cô muốn đi, chúng ta cũng không ngăn cản, đồng thời còn tặng các cô mỗi người 50 quan tiền để bày tỏ một phần lòng biết ơn và xin lỗi."
"50 quan?"
Bốn cô gái bao gồm Lưu giả mẫu đều vô cùng kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ ra vẻ kinh ngạc nói: "Các cô nhìn ta làm gì, chả lẽ chê tiền ít sao?"
"Không…Không phải!"
Mộng Nhi lắc đầu, nói: "Ta …Chúng ta…"
Nàng vốn muốn nói là số tiền này quá nhiều, nhưng ngẫm lại, đây không phải là ngu xuẩn sao. Người ta cho mình tiền, mà còn chê tiền nhiều quá.
Hàn Nghệ cười nói: "Không biết ý các cô thế nào?"
"Điều này…"
Mộng Nhi lại dùng ánh mắt trao đổi với mấy muội muội, nói: "Cái này chúng tôi vẫn chưa nghĩ kỹ, có thể cho chúng tôi suy nghĩ chút không?"
Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên có thể, các cô cứ thương lượng trước đi."
Ý là, hôm nay nhất định phải có câu trả lời.
"Vâng….Vâng…Chúng tôi xin lỗi tạm thời không tiếp chuyện được."
Tứ nữ liếc mắt nhìn nhau, sau đó liền đi ra ngoài. Lưu Nga lập tức hỏi: "Hàn tiểu ca! Ngươi …ngươi thật sự sẽ cho họ 50 quan sao?"
Mỗi người 50 quan, bốn người sẽ là 200 quan. Số tiền này không phải nhỏ đâu, phải biết rằng Phượng Phi lâu cũng đã hai, ba trăm quan rồi.
Hàn Nghệ nghiêm mặt nói: "Ta xưa nay vẫn luôn nói chuyện giữ lời."
Lưu Nga nói: "Nhưng...Nhưng sao ngươi phải làm như vậy?"
Hàn Nghệ cười nói: "Vì ta muốn giữ các nàng ấy lại."
Lưu Nga đầy mặt hoang mang nói: "Một khi đã vậy, thì sao ngưoi lại còn làm thế?"
Ngụ ý chính là ngươi đưa họ nhiều tiền vậy, họ chắc chắn sẽ đi đấy.
Hàn Nghệ không đáp mà hỏi ngược lại: "Nếu là Lưu giả mẫu, thì cô sẽ ở lại hay đi?"
"Ta ư?"
Lưu Nga lời vừa thốt ra khỏi miệng, liền có phản ứng, giơ ngón tay cái lên, cười nói: "Hàn tiểu ca chiêu này thật đúng là cao."
Rất nhanh, bốn cô gái đã trở về phòng khách chính, Mộng Nhi nói: "Bốn người chúng ta được Lưu giả mẫu thu dưỡng, mới tiếp tục sống sót. Giả mẫu cũng như mẹ thân sinh của chúng ta, hơn nữa chúng ta từ nhỏ đã sống ở Phượng Phi lâu, nên có cảm tình với từng cọng cây ngọn cỏ nơi đây. Nếu Lưu giả mẫu không rời đi thì chúng ta cũng không muốn rời đi."
Mặc dù Lưu Nga đã đoán trước được, nhưng thấy kết quả này, bất giác trong lòng vẫn khẽ run. Cô nhìn sang Hàn Nghệ, thầm nghĩ, người này tuổi chưa lớn, nhưng lòng dạ thâm sâu, bốn nữ nhi này của mình cũng đã nhìn quen việc đời, chẳng phải thiện nam tín nữ gì, mình còn không nắm chắc có thể giữ mấy đứa nó lại, nhưng một câu của Hàn Nghệ đã giữ được rồi.
Hàn Nghệ nói: "Nếu bốn vị mỹ nữ đã muốn ở lại, vậy không còn gì tốt hơn. Ta có thể bảo đảm với các cô, sau một năm, bốn người sẽ là danh nhân ở Trường An, một nụ cười đáng giá ngàn vàng, chỉ 50 quan, có đáng là gì."
Tứ nữ đều kinh ngạc không thôi, khẩu khí lớn quá đi.
Hàn Nghệ lại nói: "À, nếu các cô đã đồng ý ở lại, thì tất nhiên phải tuân theo quy định mới của Phượng Phi lâu."
"Quy định?" Mộng Nhi kinh ngạc nói: "Quy định gì vậy?"
Hàn Nghệ cười nói: "Quy định rất đơn giản, hơn nữa chỉ có một. Chính là không được hoài nghi bất kỳ câu gì về lão bản mới của các cô."