[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân) - 唐朝小闲人

Quyển 1 - Chương 170:Sống là phải có tôn nghiêm

Muốn mở Phượng Phi Lâu một lần nữa, thì cũng không thể quá ít người nha, mà Hàn Nghệ cũng không còn thời gian đi tìm người, cho nên Hàn Nghệ quả thật rất cần bốn nàng, không phải bởi vì các nàng ưu tú cỡ nào, chỉ là hiện giờ đúng lúc cần người thôi. Nhưng để giữ lại người, có rất nhiều biện pháp, Hàn Nghệ lựa chọn phương pháp lớn mật nhất, cũng là phương pháp ổn trọng nhất. Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, nếu bốn người các nàng nói muốn đi, Hàn Nghệ sẽ không vô duyên vô cớ ném 200 quan ra ngoài, đây chính là 1/6 gia sản của hắn, hơn nữa bốn ca kỹ này không có liên quan nửa xu gì đến hắn, cho dù hắn đồng cảm với đối phương, nhưng sự đồng cảm này cũng quá đắt. 50 quan nha! Đối với ca kỹ bậc trung, đã là rất nhiều tiền rồi, cũng không phải số lượng nhỏ, nhưng số tiền này cơ hồ tương đương tặng không, bốn dưỡng nữ của Lưu Nga này, không có một ai lấy số tiền ấy cả. Đây chính là phương thức tư duy của một kẻ lừa đảo, ném một cái bánh ngọt lớn đến, ta cho ngươi ăn, ngươi hãy ăn đi, nếu ta không cho ngươi ăn, ngươi cũng đừng có ăn, chỉ là có và không, mà không phải là có thể hay không thể. Đạo lý này kỳ thật rất đơn giản, vị lão bản mới này ra tay phóng khoáng như vậy, nhất định là một lão bản rất có thực lực, lăn lộn cùng với hắn, trong tương lai nhất định sẽ được ăn sung mặc sướng, người thì không thể chỉ nhìn cái trước mắt, phải hướng tới lâu dài mới được. Hơn nữa các nàng cũng không phải là đi ăn máng khác, mà là nếu tửu lâu đóng cửa, bị buộc rời khỏi Phượng Phi Lâu, các nàng cho dù đi đến nơi khác như thanh lâu hoặc tửu lâu, giá khẳng định cũng không cao, cuộc sống trôi qua cũng sẽ không được khá giả mấy. Dưới tình huống như vậy, một câu nói này của Hàn Nghệ, làm cho các nàng không có bất kỳ lý do gì rời đi cả. 50 quan này mặc dù không có tiêu ra một đồng nào, nhưng Hàn Nghệ lại vì vậy mà được lợi, điểm đầu tiên, tự nhiên không cần nhiều lời, đây là sự chứng minh cho thực lực. Tiếp đó, các ngươi nếu đi, ta còn cho các ngươi tiền, chứng tỏ ta là một người có tình nghĩa. Một lão bản vừa có thực lực, lại coi trọng tình nghĩa, điều này đối với cấp dưới mà nói, quả thật là khả ngộ bất khả cầu, nếu năng lực còn mạnh nữa, phỏng chừng đều sẽ khăng khăng một mực đi theo hắn. Tuy phương diện năng lực còn cần phải quan sát, nhưng lời hứa mà Hàn Nghệ đã hứa hẹn, đều làm cho các nàng vô cùng chờ mong. Hàn Nghệ xưa nay làm việc luôn là sấm rền gió cuốn, nhanh gọn quyết đoán, ghét nhất chính là lề mà lề mề, nói hai ba lời. Liền để Lưu giả mẫu viết ra mấy bản hợp đồng, đây cũng không phải là khế ước bán mình, mà là một bản hợp đồng thuê mướn vô cùng đơn giản, ngoại trừ bao ăn bao ở ra, mỗi tháng bảo đảm trả không thấp hơn một quan tiền, còn có tiền thưởng cho nữa, mà tiền thưởng này là căn cứ vào doanh thu để tính, hai bên đều có quyền lợi chấm dứt hợp đồng với bên kia, là một bản hợp đồng vô cùng công bằng. Đồng thời cũng là một bản hợp đồng thoải mái nhất, Mộng nhi các nàng sau khi xem xong, gần như là không cần suy xét, lập tức liền ký hợp đồng. Trừ lần đó ra, Lưu giả mẫu và Trà Ngũ cũng ký một hợp đồng làm thuê với Hàn Nghệ, tuy rằng giữa Hàn Nghệ và Lưu Nga còn có hiệp nghị lén nút, nhưng hai người cũng không trở ngại hai người ký hợp đồng này. Kỳ thật dưới tình huống này, Hàn Nghệ hoàn toàn có thể ký với các nàng một bản hợp đồng khắc nghiệt hơn, nhưng Hàn Nghệ ghét nhất là trói buộc người khác, hơn nữa hắn cũng không phải là người keo kiệt gì, cho nên tính cách của hắn thật đúng là không quá thích hợp với việc buôn bán, sau khi giải quyết xong việc này, việc tiếp theo Hàn Nghệ cần phải làm là chuyển ra khỏi Dương phủ, tới ở nơi này. Bởi vì hắn không muốn liên lụy đến Dương gia, nhưng chỉ cần một ngày hắn còn ở lại Dương gia, thì đây là điều không thể tránh khỏi. Bất quá trước khi hắn đi từ biệt với Dương Tư Huấn, thì phải báo cho một người trước đã. "Cái gì? Ngươi...ngươi muốn dọn ra ngoài ở?" Khi Dương Phi Tuyết nghe được Hàn Nghệ muốn dọn ra ngoài ở, thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Hàn Nghệ gật đầu một cái. "Vì sao?" Dương Phi Tuyết trừng mắt nhìn, vẻ mặt hoang mang, đột nhiên lại hỏi: "Có phải là bởi vì nhị bá bá của ta chậm chạp không tìm việc cho ngươi không?" Hàn Nghệ lắc đầu cười nói: "Đương nhiên không phải, kỳ thật cho dù là Quan Quốc công tìm việc cho ta, ta cũng muốn dọn ra ngoài ở, ta muốn có nhà riêng của mình, không có khả năng cứ ở đây mãi, một khi đã vậy, thì việc gì ta không chuyển ra sớm một chút chứ. Không gạt cô làm gì, ta là người không quá thích ở trong nhà người khác." Đúng a! Sẽ đến lúc thê tử hắn trở lại, dù sao lúc ấy cũng phải chuyển ra ngoài. Dương Phi Tuyết gật gật đầu, tỏ vẻ lý giải, buồn bực nói: "Ta ở nơi này vốn là đã thấy rất nhàm chán rồi, nếu như ngươi cũng dọn đi, thì chẳng phải ta sẽ càng nhàm chán sao." Hàn Nghệ cười nói: "Không phải còn có Thiếu công tử sao?" Dương Phi Tuyết nhếch miệng lên, bảo: "Hiện tại ta không nói chuyện với nó nữa rồi." "Sao vậy?" "Còn có thể vì sao nữa, đương nhiên là vì nó dám gạt ta, hơn nữa còn làm liên lụy tới ngươi." Hàn Nghệ cười cười, không lên tiếng đáp lại, hắn biết lấy tính cách của Dương Phi Tuyết thì chỉ tức giận được một lúc, qua một đoạn thời gian thì lại không sao. Lại nói: "Kỳ thật như vậy cũng tốt, cô thử suy nghĩ một chút xem, hiện tại cô vẫn luôn không thể ra cửa, đơn giản là vì không có bạn bè gì ở Trường An, nếu ta đi ra ngoài, thì cô có thể thường xuyên đến thăm ta, ta cũng có thể tìm cô chơi, vậy không phải là tốt rồi sao?" Đúng rồi! Sao ta không nghĩ tới điểm này nhỉ. Dương Phi Tuyết sửng sốt một chút, rồi cười hì hì bảo: "Ngươi nói không sai, về sau ta còn có thể lấy cớ này ra ngoài. Đúng rồi, ngươi dự định đi chỗ nào?" "Ách." "Ngươi còn chưa tìm được chỗ ở sao? Vậy là tạm thời ngươi sẽ chưa chuyển đi, vậy thì quá tốt rồi." Dương Phi Tuyết hơi có chút vui vẻ nói. "Ta đã tìm được ở chỗ ở rồi." Hàn Nghệ hơi lau mồ hôi nói: "Chính là ở khu Bình Khang Lý." "Bình Khang Lý?" Dương Phi Tuyết cả kinh: "Ngươi muốn dọn đến Bình Khang Lý?" Hàn Nghệ gật gật đầu. Dương Phi Tuyết tức giận mắng: "Hàn Nghệ, không ngờ ngươi lại là người như vậy, vậy mà lại muốn xem thanh lâu là nhà, uổng cho ta còn lo lắng Tiểu Mông dạy xấu ngươi. Nếu ngươi đã muốn tự sa ngã, thì ta đây cũng không thèm quản, nhưng ngươi cũng phải nghĩ cho bọn Tiểu Béo nha, bọn nó còn nhỏ như vậy, sao có thể đi đến chỗ như thế được." Biết ngay sẽ thế mà! Hàn Nghệ bất đắc dĩ nói: "Dương cô nương, cô tạm thời đừng nóng nảy, ngồi xuống nghe ta nói trước đã." Dương Phi Tuyết hừ nói: "Người đã muốn dọn đến Bình Khang Lý rồi, còn có gì để nói nữa." Hàn Nghệ rất là vội vàng giải thích: "Cô thật sự là hiểu lầm ta rồi, ta không phải là muốn đi dạo thanh lâu, mà là ta tính mở thanh lâu đó." "Thì ra là thế, ủa... hả?" Dương Phi Tuyết kinh ngạc nói: "Mở thanh lâu? Việc...việc này thì càng đê tiện, ta bình sinh hận nhất chính là đám người mở thanh lâu, vậy mà lại lợi dụng nữ nhân để kiếm tiền, chuyện đáng xấu hổ nhất trên đời cũng chỉ đến thế mà thôi, loại người này hẳn là nên diệt trừ hết cho thống khoái, nếu ngươi muốn làm như vậy, chúng ta sẽ không còn là bằng hữu nữa." "Nói rất đúng, Dương cô nương nói thật sự quá hay." Hàn Nghệ giơ ngón tay cái lên nói: "Thực sự không dám giấu diếm, đời này ta hận nhất cũng là loại người đó." "Ngươi...ngươi nói cái gì, ngươi cũng hận loại người như thế sao?" Dương Phi Tuyết càng nghe càng hồ đồ, giống như Trượng Nhị hòa thượng không sờ được đầu vậy. "Không sai." Hàn Nghệ cực kỳ khẳng định gật đầu. Dương Phi Tuyết có vẻ vô cùng hoang mang: "Một khi đã như vậy, thì vì sao ngươi còn muốn mở thanh lâu chứ?" Hàn Nghệ há miệng thở dốc, hơi có chút do dự, qua một lát, mới nói: "Ta nói ra, cô đừng có chê cười ta đấy." Dương Phi Tuyết hỏi: "Vì sao ta phải cười ngươi?" Dừng một chút, nàng lại nói: "Có muốn thì ta cũng chỉ khinh bỉ ngươi thôi." "Ẹc" Hàn Nghệ ngửa mặt thở dài, lộ ra vẻ mặt nhìn trời sầu đời: "Kỳ thật từ nhỏ ta đã có một giấc mộng vĩ đại." "Giấc mộng vĩ đại?" "Ừ." Hàn Nghệ gật đầu nói: "Ta muốn cứu vớt tất cả các ca kỹ trong thiên hạ thoát khỏi nước sôi lửa bỏng." Dương Phi Tuyết kinh ngạc hỏi: "Cho nên ngươi muốn đi mở thanh lâu?" "Khụ khụ khụ!" Hàn Nghệ bị nàng hỏi cho nhất thời cười đau sốc hông, nói: "Cô trước hết nghe ta nói xong đã, ta mở ra thanh lâu này không giống với những thanh lâu khác." Dương Phi Tuyết nghi ngờ hỏi: "Không giống chỗ nào?" Hàn Nghệ nói: "Dương cô nương, thanh lâu sở dĩ dơ bẩn, đó là bởi vì bên trong toàn là nhục dục và tình sắc, dùng da thịt của nữ nhân đi kiếm tiền, đó đích xác là rất vô sỉ, nhưng nếu thanh lâu chỉ là một chỗ cho nữ nhân triển lãm tài nghệ, không bồi cười, không bồi ngủ, thì liệu cô còn sẽ cảm thấy đê tiện vô sỉ sao?" Dương Phi Tuyết ngẫm nghĩ một chút, nói: "Nói vậy, ngược lại cũng được." "Đâu chỉ là được, quả thực chính là mộng tưởng của quốc gia ấy chứ!" Hàn Nghệ bắt đầu lừa dối nói: "Cô phải nghĩ như vầy, nếu trong thiên hạ không có thanh lâu, thì sẽ có bao nhiêu nữ tử chết ở ven đường, bởi vì nữ tử khuyết thiếu sức lao động, mộng tưởng của ta chính là biến thanh lâu thành một bình đài có thể để cho nữ nhân không ngừng vươn lên, tuyệt đối sẽ không thiết lập giao dịch tình sắc gì hết, hơn nữa thanh lâu của ta không giới hạn nam nữ, nam nữ đều có thể đến, giống như là săn thú vậy, khỏe mạnh hưu nhàn." Dương Phi Tuyết kinh ngạc nói: "Thật sao?" "Tuyệt đối là thật." Hàn Nghệ lại than một tiếng: "Dương cô nương, cô còn không hiểu ta sao, ta chính là một người ngại nhiều việc, có thể ngồi thì tuyệt đối sẽ không đứng, kỳ thật tiền của ta đã đủ để ta an an ổn ổn sống cả đời, ta căn bản không cần đi làm việc nữa, ta làm hết thảy chuyện này chỉ vì một nguyên nhân, chính là vì muốn thay đổi thanh lâu, khiến cho thanh lâu thoát ly định nghĩa cấp thấp, khiến cho nữ nhân không cần miễn cưỡng cười vui, không cần phải dựa vào nam nhân, mà cũng có thể không ngừng vươn lên." "Cô suy nghĩ một chút xem, nếu như ta mở loại thanh lâu thuần khiết như vầy mà còn có thể kiếm được tiền, hơn nữa còn kiếm nhiều hơn so với những thanh lâu khác, thì những thanh lâu khác nhất định sẽ noi theo, vậy thì loại thanh lâu thuần khiết này sẽ được mở rộng ra, đây chính là mộng tưởng của ta." Dương Phi Tuyết nghe vậy cảm thấy ngạc nhiên không thôi, hỏi lại: "Ngươi nói đều là thật?" "Đương nhiên." Hàn Nghệ cười nói: "Đến lúc đó cô cũng có thể đến cổ vũ đấy." Dương Phi Tuyết gật gật đầu, nghĩ thầm rằng, hắn nói cũng đúng, là thật hay giả, đến lúc đó nhìn là biết ngay, vì thế nói: "Tốt lắm, ta tạm thời tin ngươi lần này. Vậy ngươi khi nào dọn đi?" "Ngày mai." "Nhanh như vậy?" "Trước sau gì cũng phải chuyển, đương nhiên là càng sớm càng tốt rồi, thu dọn càng sớm một chút, thì thanh lâu của ta liền có thể mở cửa sớm một chút, mở cửa sớm được chút nào, mộng tưởng của ta càng có thể được thực hiện sớm chút đó." Dương Phi Tuyết tất nhiên là không nỡ, hiện giờ nàng ở trong này, nhất định phải ngoan, để cho Nguyên thị có một ấn tượng tốt, như vậy đến lúc đàm phán với cha nàng, thì sẽ có đầy đủ vốn liếng, cho nên nàng cũng không dám giống như ở Dương Châu, nghĩ đủ mọi cách ra ngoài chơi đùa, giờ suốt ngày chỉ có thể ở trong phủ, nếu Hàn Nghệ ở đây, thì nàng có thể thường xuyên tìm Hàn Nghệ tâm sự, chứ nếu Hàn Nghệ dọn đi rồi, thì nàng sẽ càng thêm cô độc. Nhưng, bất luận lý do gì, cũng không thể ngăn cản người khác nỗ lực thực hiện mộng tưởng của mình, hơn nữa còn là một mộng tưởng vĩ đại như vậy. Sau khi từ biệt Dương Phi Tuyết, Hàn Nghệ về tới trong viện. "Hàn đại ca." Tiểu Dã và Hùng Đệ nhìn thấy Hàn Nghệ, lập tức bước nhanh tới, trong mắt tràn đầy quan tâm. Hàn Nghệ nhìn Hùng Đệ, thấy hai bên má của nó bóng loáng, hiển nhiên là đã bôi thuốc mỡ rồi, trong lòng hắn cảm thấy đau nhói, bèn hỏi: "Tiểu Béo, mặt của đệ còn đau không?" "Không đau, kỳ thật cũng không có chuyện gì." Hùng Đệ chà xát mặt mình, cười ha ha, rồi lại nói: "Hàn đại ca, đệ...đệ có lỗi với huynh, luôn gây ra phiền toái cho huynh, huynh yên tâm, đệ...đệ sẽ không đi tìm Oánh Oánh nữa." "Vì sao không tìm?" Hàn Nghệ cười một tiếng. Hùng Đệ kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ. Hàn Nghệ dùng một tay khoác lên vai của cậu, nói: "Việc này đệ không có sai, Oánh Oánh cũng không sai, sai là ta, ta thân là đại ca của các đệ, nhưng mà ngay cả tôn nghiêm cơ bản nhất cũng không thể cho các đệ được." Hùng Đệ vội vàng nói: "Hàn đại ca, huynh ngàn vạn không cần nói như thế, nếu không có huynh, thì hiện tại đệ đã phải sống trong lao ngục rồi." Nói xong, một tay cậu khoác lên trên vai Tiểu Dã, cười ha ha nói: "Kỳ thật có huynh cùng Tiểu Dã, đệ cũng đã rất thỏa mãn rồi, Tiểu Dã, đệ nói có đúng không?" Tiểu Dã dùng sức gật đầu, lại dùng sức ừ một tiếng. Hàn Nghệ cười cười nói: "Tiểu Béo nói không sai, nhưng tôn nghiêm là thứ mỗi người đều cần có, mấy bàn tay đệ phải chịu sẽ không uổng phí, ta sẽ không để cho các đệ bị người coi khinh nữa." "Đại ca nói rất có lý." Tiểu Dã lại gật đầu bảo: "Sư phụ đệ từng nói, làm một nam tử hán, phải đầu đội trời chân đạp đất, sống là phải có tôn nghiêm." Hùng Đệ gãi đầu hoang mang hỏi: "Chúng ta phải sống thế nào cho có tôn nghiêm?" Hàn Nghệ cười nói: "Đầu tiên là dọn ra ngoài ở, ăn nhờ ở đậu vốn là chuyện rất không có tôn nghiêm rồi."