[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân) - 唐朝小闲人

Quyển 1 - Chương 173:Thật nhiều người nha!

Không lâu trước đó, Hàn Nghệ thật sự cho rằng loại bối cảnh như mình, không có khả năng trở nên nổi bật ở Đường triều, mặc dù hắn là người xuyên không, nhưng khi hắn chân chính muốn đi khiêu chiến truyền thống của thời đại này, thì hắn phát hiện ra kỳ thật cũng không phải là quá khó, so với sự lo lắng, sợ hãi của Lưu Nga, hắn ngược lại có vẻ rất hưng phấn và chờ mong. Sau khi sắp xếp ổn thỏa hết thảy mọi chuyện. Phượng Phi Lâu đã im ắng nhiều ngày rốt cuộc có động tác. Trong vòng hai ngày, Lưu Nga dẫn theo Trà Ngũ, đã đạt thành hợp tác với hơn hai mươi quán ăn, việc này kỳ thật cũng không khó làm, bởi vì ta tiêu tiền bao hết toàn bộ rượu và đồ ăn ở quán của các ngươi, các ngươi chỉ cần giúp ta hét to vài câu, chuyện này thì có gì khó. Ông chủ của các quán này đều cực kỳ sảng khoái đáp ứng, loại chuyện tốt này chỉ có thẳng ngốc mới cự tuyệt thôi. Thậm chí có không ít lão bản của các quán rượu khác tự mình tới cửa, tìm kiếm cơ hội hợp tác cùng Phượng Phi Lâu. ... "Ài, vị khách quan kia, ngài có nghe nói gì chưa, ba ngày sau, Phượng Phi Lâu ở hẻm Bắc sẽ khai trương lại, hơn nữa bọn họ còn có hoạt động "Một văn tiền" gì ấy." "Một văn tiền? Hoạt động một văn tiền là gì?" "Chính là ngài chỉ cần bỏ ra một văn tiền, thì lập tức có thể vào Phượng Phi Lâu uống rượu ăn thịt đấy, hơn nữa còn có thể thưởng thức màn biểu diễn của ca kỹ trong Phượng Phi Lâu." "Chuyện này làm sao có thể?" "Khách quan, ngài đừng vội không tin, Phượng Phi Lâu còn lo lắng rượu thịt trà bánh không đủ, còn đặc biệt đến tiểu điếm mua lượng lớn rượu thịt trà bánh về mà." "Nếu quả thật như thế, vậy chẳng phải bọn họ sẽ bị lỗ chết sao." "Cái này ngài không biết rồi, Phượng Phi Lâu người ta đã sớm đổi chủ rồi, nghe nói lão bản mới là phú hào đến từ Giang Nam, người ta có tiền, không cần để bụng mấy cái này." "Ồ, nếu thật như thế, vậy thì ta phải tới kiến thức một chút. À, cụ thể là lúc nào?" "Chính là giữa trưa ấy." "Tiểu nhị, mang lên ba cân thịt chín, một bầu rượu." "Thật có lỗi, khách quan, rượu thịt của tiểu điếm đã bán hết rồi." "Bán hết rồi? Lúc này còn chưa đến giữa trưa mà!" "Thật không dám giấu diếm. Rượu thịt của quán chúng ta đều bị Phượng Phi Lâu mua hết rồi." "Phượng Phi Lâu? Không phải là Phượng Phi Lâu đã sớm đóng cửa rồi sao?" "Nhưng hiện tại người ta chuẩn bị khai trương lại rồi, à, còn tổ chức hoạt động "Một văn tiền" gì ấy." "Hoạt động "Một văn tiền"?" "Đúng vậy! Chính là ngài chỉ cần trả một văn tiền, lập tức có thể vào Phượng Phi Lâu ăn nhậu chơi bời." "Một văn tiền đã có thể ăn nhậu chơi bời à, ngươi bớt gạt người đi." "Ta lừa ngài làm chi, nếu ngài không tin thì có thể đến Phượng Phi Lâu hỏi một chút, hiện tại tất cả mọi người đều biết cả rồi." "Lại có chuyện như vậy sao, ta phải đến xem mới được." Gần hai ngày, dưới sự dốc sức tuyên truyền của những tửu quán có liên quan. Việc Phượng Phi Lâu tổ chức hoạt động "Một văn tiền" đã lập tức gây ra sóng to gió lớn ở thành Trường An, gần như là mỗi người đều đàm luận việc này. Điều này thật sự là không thể tin nổi! Đến nay vẫn còn có người không dám tin tưởng, một văn tiền có thể ăn nhậu chơi bời, đây là bánh từ trên trời rơi xuống sao? Có tiền cũng không thể tiêu như vậy được, việc này so với làm từ thiện càng khiến cho người ta cảm thấy chủ nhân của Phượng Phi Lâu là một kẻ não tàn, cho dù ngươi có tiền đến đâu, thì cách phá của này của ngươi, có thể duy trì được bao nhiêu ngày đây? Nhưng tất cả những điều này, chỉ sợ phải chờ đến ngày Phượng Phi Lâu khai trương lại, mới có thể công bố đáp án. Tuy nhiên, chỉ bằng vào điểm này, cũng đã đủ để hấp dẫn không ít người đến Phượng Phi Lâu rồi, tin rằng mỗi người cũng sẽ không keo kiệt một văn tiền này đâu. Bất kể là từ góc độ lợi ích, hay từ góc độ nhân tính, chuyện này đều quá hấp dẫn. Hoa Nguyệt Lâu! Một vị phu nhân mặc váy đỏ ung dung ngồi trong sảnh, thưởng thức trà thơm, nhưng dường như đang suy nghĩ chuyện gì, qua chốc lát ả mới chợt giật mình tỉnh lại, dường như là bị nước trà nóng làm bỏng, nên nhẹ nhàng sờ soạng môi dưới. Đột nhiên, một người thanh niên trẻ tuổi khoảng hai mươi mặc áo xám bước nhanh từ bên ngoài vào, cung kính nói: "Giả mẫu, người tìm ta à!" Vị phu nhân này chính là Tào Tú. Tào Tú nói: "Chuyện ta sai ngươi đi hỏi thăm, đã hỏi được gì rồi?" Người thanh niên trẻ tuổi lộ vẻ mặt khó xử, nói: "Người ở bên trong Phượng Phi Lâu đều không ra khỏi cửa, ta căn bản là không có cơ hội nghe được rốt cuộc là bọn họ tính làm gì." Tào Tú nói: "Sao có thể vậy được, bọn họ nếu không ra mặt, vậy thì là quỷ đàm phán với các tửu quán kia sao?" Thanh niên trẻ tuổi kia nói: "Giả mẫu có điều không biết, đây hết thảy là do Lưu Nga kia tự mình ra mặt, ta cũng đã hỏi thăm qua ở các quán rượu, bọn họ đều nói là Phượng Phi Lâu chỉ mua rượu thịt từ quán của bọn họ, đồng thời yêu cầu bọn họ báo lại hoạt động "Một văn tiền" kia của Phượng Phi Lâu cho các khách nhân qua lại, không có gì thêm nữa cả." Tào Tú nghe vậy thì nhíu mày. Thanh niên trẻ tuổi kia lại nói: "Ta thấy Giả mẫu không cần lo lắng vì chuyện này, ta cảm thấy việc này rất bất hợp lý. "Một văn tiền" là có thể ăn nhậu chơi bời sao, điều này sao có thể được, nếu bọn họ thực sự làm như vậy, thì có nhiều tiền hơn nữa cũng không duy trì được, ta thấy bọn họ chính là cố lộng huyền hư thôi." Tào Tú lắc đầu nói: "Sự tình sẽ không đơn giản như vậy, trong đó nhất định có âm mưu." Thanh niên trẻ tuổi kia lại bảo: "Giả mẫu, người xem liệu có phải bọn họ là nghĩ muốn dùng thâm hụt tiền để kiếm lấy danh tiếng, lợi dụng thủ đoạn này hấp dẫn khách nhân đến Phượng Phi Lâu." "Quả thật có khả năng này." Tào Tú gật đầu, lại nói: "Nhưng tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, bọn họ làm thế, cũng chỉ có thể hấp dẫn được đám người ti tiện thôi, nếu Lưu Nga cam nguyện như thế, thì Phượng Phi Lâu kia của nàng ta cũng sẽ không đóng cửa, ta thấy cử động này của bọn họ khẳng định vẫn là nhằm vào Hoa Nguyệt Lâu của chúng ta thôi." Thanh niên trẻ tuổi kia nói: "Nhưng khách nhân bọn họ thu hút đến, căn bản không cùng đường với khách nhân của chúng ta, không tạo được bất kỳ ảnh hưởng gì với chúng ta hết." "Đây chính là chỗ khiến ta hoang mang nhất." Tào Tú lại nói: "Đúng rồi, mấy ngày nay Phượng Phi Lâu có tuyển thêm người không?" Thanh niên trẻ tuổi lắc đầu, nói với vẻ mặt hoang mang: "Ta cũng đã hỏi thăm kỹ chuyện này rồi, nhưng hiện giờ Phượng Phi Lâu cũng không tuyển thêm bất cứ kẻ nào, chỉ là mời một ít tửu bảo ở các quán rượu vào ngày đó đến Phượng Phi Lâu hỗ trợ thôi, bây giờ ca kỹ của Phượng Phi Lâu cũng chỉ còn lại tứ Mộng kia thôi, đến ngày khai trương, nhất định có rất nhiều khách nhân tới cửa, nhưng chỉ có bốn ca kỹ, sao có thể đủ được?" "Đúng vậy a! Chút người ấy của bọn họ sao có thể ứng phó được." Tào Tú gật đầu, lại nói: "Chẳng lẽ bọn họ âm thầm mời giúp đỡ đến?" Thanh niên trẻ tuổi kia đáp lại: "Chuyện đó không có khả năng, hiện giờ ca kỹ đều tập trung ở hẻm Trung và hẻm Nam, nếu Phượng Phi Lâu có hành động gì, thì chúng ta nhất định đã biết được, không có khả năng có thể lừa gạt được." Tào Tú càng nghe lại càng cảm thấy hoang mang không thôi. Thanh niên trẻ tuổi kia cũng có chút ảo não: "Lúc này đây công tác giữ bí mật của Phượng Phi Lâu thật sự là quá tốt. Ta mấy lần muốn tìm hiểu tin tức, cũng không thể thành công." Tào Tú hừ lạnh một tiếng: "Bất kể thế nào, tới ngày khai trương, tất cả đều phải lộ ra chân tướng rõ ràng, ta ngược lại muốn xem bọn họ chơi thủ đoạn gì, ả Lưu Nga kia chẳng qua là bại tướng dưới tay ta, căn bản không đáng để lo." Nói tới đây, ả lại dừng một chút, mới bảo: "Ngược lại là vị lão bản mới kia, mới làm cho ta phi thường lo lắng, người này thật sự là rất thần bí." Ả sở dĩ có thể nhiều lần chiến thắng Lưu Nga, trong đó có một nguyên nhân cực kỳ trọng yếu, đó là công tác điều tra làm được vô cùng đúng chỗ, lúc trước Phượng Phi Lâu cũng đã bị ả làm cho đóng cửa, nhưng ả vẫn cứ để lại một tên nội gián ở Phượng Phi Lâu để theo dõi chặt chẽ hết thảy động tĩnh của Phượng Phi Lâu. Nhưng rất đáng tiếc, tên nội gián nằm vùng do ả sắp đặt, đã bị Lưu Nga phát hiện trước đó không lâu, nhưng ả vẫn không yên lòng, còn chuẩn bị lập lại chiêu cũ dụ dỗ các nàng Mộng Nhi dốc sức cho ả, nhưng Hàn Nghệ căn bản không cho ả có cơ hội này, từ sau khi Hàn Nghệ vào ở Phượng Phi Lâu, công tác giữ bí mật làm được không lọt một giọt nước. Ai cũng không được phép tự tiện ra khỏi Phượng Phi Lâu, cho dù là Lưu Nga, muốn đi ra, nhất định cũng phải được hắn phê chuẩn, hơn nữa còn có Tiểu Dã đang âm thầm giám thị nữa. Vì vậy, lúc này đây ở phương diện điều tra, Tào Tú đã chấm dứt bằng thất bại toàn diện, thế cho nên sau khi xuất hiện hoạt động "Một văn tiền" này, làm cho ả có chút không kịp trở tay, ả chưa bao giờ từng bị động như này, vì vậy tâm tư thường hay có chút hoảng hốt. Bất quá, là ngựa hay là lừa thì cũng phải lôi ra chạy mới biết được, hết thảy mọi việc chung quy là phải chờ công khai. Tào Tú cũng chỉ là có chút tâm tư hoảng hốt mà thôi, còn chưa đến mức sợ hãi, bởi vì thực lực chênh nhau quá lớn, mặc dù là lão bản mới kia vô cùng thần bí, nhưng cũng không phải là con cháu quý tộc gì, như vậy là đủ rồi, chỉ bằng bối cảnh của Hoa Nguyệt Lâu, trước mắt còn không có thanh lâu nào lay động được địa vị bá chủ của Hoa Nguyệt Lâu cả. Dưới sự chờ mong của mọi người, rốt cuộc lại nghênh đón ngày tân khai trương của Phượng Phi Lâu. Bắt đầu từ buổi sáng, toàn bộ hẻm Bắc đã đầy người là người, lít nha lít nhít, đặc biệt là lúc sắp đến giữa trưa, từ đầu hẻm đến cuối hẻm, thực sự là một cây châm cũng không chen lọt được, khiến cho những hộ cá thể khác không thể làm ăn được, bởi vì chật chội đến mức đều không mở được cửa. Loại tình huống này chưa bao giờ xảy ra ở Bình Khang Lý cả. Nhưng cũng không thể nói những người này là vì tham món lợi nhỏ mà tới, mà càng nhiều người tới đây là vì tò mò, một văn tiền có thật sẽ được ăn nhậu chơi bời không? Thế cho nên đám quan to hiển quý vốn dĩ muốn đi hẻm Trung hoặc hẻm Nam thì đều trì trệ không tiến qua, nhìn vào hẻm Bắc đông nghìn nghịt, đành phải tò mò đi qua, quá là kinh khủng. Rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Bọn họ đều muốn đi qua đánh giá, nhưng bây giờ căn bản là đi không được rồi, nhiều người như vậy, muốn tránh ra một lối cho bọn họ cũng là điều không thể nào, không ít con cháu quý tộc đều hối hận vì chính mình không sớm đi giành chỗ ở Phượng Phi Lâu, bởi vì bằng vào địa vị của bọn họ, chẳng lẽ Phượng Phi Lâu dám không mở cửa sau cho bọn họ à. Nhưng bọn họ thật sự không ngờ tới sẽ xuất hiện loại tình huống này. Người chính là như vậy, đều là hiếu kỳ, dưới sự điều khiển của lòng hiếu kỳ, thanh danh hay gì đó, cũng đã vứt tới chín từng mây rồi. Không thể nghi ngờ, hôm nay thanh danh của hẻm Bắc đại chấn. Đương nhiên, Phượng Phi Lâu tuyệt đối không thể chứa được nhiều người như vậy, nên không có cách nào khác, chỉ có thể dựa vào chen chúc thôi, đến trước được trước, có thể chen chúc vào bao nhiêu thì tính bấy nhiêu. "Oa! Thật nhiều người a!" Trên lầu hai của Phượng Phi Lâu, Hùng Đệ và Tiểu Dã ghé vào cửa sổ, nhìn đám người rậm rạp phía dưới, đều cảm thấy da đầu có chút tê dại, bọn họ thật sự chưa từng nhìn thấy qua nhiều người như vậy. Lưu Nga đứng phía sau bọn họ nhìn Hàn Nghệ nói: "Hàn tiểu ca, ta xem như phục ngươi rồi, ngẳn ngủi có mấy ngày, đã có thể thu hút nhiều khách nhân đến vậy." Hàn Nghệ cười ha ha đáp lại: "Đây vẫn chưa là gì, cá lớn chân chính còn ở phía sau." Lúc này, Tang Mộc đột nhiên đi tới: "Ân công, thời điểm đã không sai biệt lắm." Hàn Nghệ gật đầu, nói: "Vậy thì mở cửa buôn bán đi. À, nhớ kỹ, nhất định phải chú ý trật tự, ngàn vạn không thể xằng bậy, trước tiên bảo bọn họ xếp hàng, sau đó lại mở cửa, bằng không nhất định không thể mở cửa." Nếu chẳng may mà phát sinh sự kiện giẫm đạp, vậy thì phỏng chừng là bọn họ đều phải đi gặp quan phủ rồi, Hàn Nghệ cũng không muốn chưa kịp xuất sư, bản thân đã chết trước, hơn nữa còn bị chết bất đắc dĩ như vậy nữa. "Vâng. Ta đã biết."