[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân) - 唐朝小闲人

Quyển 1 - Chương 176:Gió nổi mây phun

Cửa đều mở hết, ý tứ đã quá rõ ràng rồi. Là mời các ngươi rời đi đấy. Hiện tại Hàn Nghệ không sợ không có người đến, bởi vì những người này đã lên thuyền giặc với hắn rồi, thuyền này lên thì dễ chứ rời đi thì khó lắm. Chỉ cần một ngày chưa có đại kết cục, thì những người này chắc chắn sẽ lại đến. Không còn cách nào khác, các vị khách đành phải đứng dậy ra về, mỗi người đều là ủ rũ, thật là mất hứng, dừng ngay chỗ mấu chốt nhất, đêm nay nhất định lại là một đêm không ngủ rồi. Nhưng họ không chịu nghĩ tới, nếu không dừng ở chỗ mấu chốt này, thì ngày mai các ngươi còn có thể vội vã tới sao. Nửa ngày qua đi, Phượng Phi Lâu vừa rồi còn kín hết chỗ ngồi, hiện giờ đã lại rỗng tuếch, đám tửu bảo đã bắt đầu quét tước dọn dẹp. "Tiểu Nghệ ca, chúng ta diễn như thế nào?" "Còn có ta, còn có ta nữa." Hàn Nghệ vừa về đến hậu viện, Mộng Nhi và Mộng Đình đã chạy tới vây quanh, mang đầy sự chờ mong mà hỏi. Hàn Nghệ bảo các nàng gọi mình là Tiểu Nghệ, nhưng dù sao cũng là ông chủ, không thể gọi thế được, cho nên bọn họ đặt ở phía sau tiếng Tiểu Nghệ một chữ ca. Hàn Nghệ gật đầu cười nói: "Hai người đều diễn rất tốt." Trên mặt Mộng Nhi và Mộng Đình đều là nụ cười vui vẻ. Mộng Nhi nói: "Tiểu Nghệ ca, ngươi thật đúng là biết cách làm nha, không nói gạt ngươi làm gì, ta ở Phượng Phi Lâu nhiều năm như vậy, đánh đàn đến sưng cả tay, cũng chưa bao giờ được vỗ tay nhiều như vậy đâu." Mộng Đình cũng gật gật cái đầu nhỏ. Hàn Nghệ cười nói: "Hiện tại chỉ mới bắt đầu thôi, các cô cũng không thể nhiêu đó đã thỏa mãn, bất quá chiếu theo tình hình này, một ngày nào đó nếu ai muốn nhìn mặt hai người, chỉ sợ phải trả cái giá ngàn quan mới được nha." "Thật sao?" "Đương nhiên, sau ngày hôm nay, hai người nhất định sẽ nổi tiếng, một khi danh tiếng lớn, vậy thì địa vị tài phú tự nhiên cũng sẽ theo nước lên thì thuyền lên thôi." "Ân công, còn chúng ta thì sao?" Đông Hạo đột nhiên bu lại, cười ha ha hỏi. Hàn Nghệ liếc nhìn Đông Hạo, thở dài: "Các ngươi gần đây tốt nhất ít đi ra ngoài thôi." Đông Hạo thắc mắc: "Vì sao?" Hàn Nghệ nói: "Bởi vì ta sợ các ngươi đi trên đường bị người ta đánh. Các ngươi còn không để ý sao, khi các ngươi nhục mạ Mộng Đình, có rất nhiều khách nhân chuẩn bị ném vỏ hạt dẻ lên đấy." Khuôn mặt của Đông Hạo lập tức ỉu xỉu như bóng xì hơi. Mộng Nhi, Mộng Đình đều che miệng mỉm cười. Lời này tuyệt đối không có khoa trương, ở hậu thế, một số diễn viên chuyên đóng vai phản diện còn hay bị người ta mắng khi đi trên đường. Không có biện pháp, quá nhập vai thôi. "Tiểu Nghệ ca, còn chúng ta thì sao?" Mộng Tư cùng Mộng Dao nước mắt lưng tròng nhìn Hàn Nghệ. Lần này tuy rằng các nàng cũng có diễn, nhưng đều là vai phụ, nguyên bản còn không cảm thấy gì, nhưng hôm nay thấy kịch nói được hoan nghênh đến vậy, tiếng vỗ tay không ngừng, cho nên các nàng đương nhiên là vô cùng hâm mộ Mộng Nhi và Mộng Đình, mọi người đều họ Mộng, vì sao chúng ta không được diễn chứ. Hàn Nghệ nói: "Hai người cũng đừng gấp, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, về sau ta sẽ có an bài, ta đã từng hứa với mọi người, bốn người nhất định sẽ nổi tiếng khắp kinh thành mả, mấy cái cô Nha Nương, Chân Nương gì đấy, ngay cả tư cách hít khói cũng không có, còn Hoa Nguyệt Lâu á, biến mẹ Hoa Nguyệt Lâu đi." Tứ Mộng nghe vậy vui sướng không thôi, lại nghe được câu mắng cuối cùng của Hàn Nghệ, liền không khỏi cười trộm, hiện tại mặc kệ Hàn Nghệ nói câu gì, thì các nàng đều cảm thấy quá đẹp choai. Mộng Nhi đột nhiên nói: "Tiểu Nghệ ca, kết cục cuối cùng sẽ thế nào, Hùng Phi có được bên nhau với Thôi Tinh Tinh không?" Kỳ thật các nàng cũng chỉ biết được một nửa, không có ai biết đến kết cục cả. Dù sao các nàng đều có cái tâm của thiếu nữ, tự nhiên là mong đợi một tình yêu đẹp, cho nên nàng vô củng bức rức muốn biết kết cục. Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ta còn chưa suy xét tốt, đến lúc đó các cô tự nhiên sẽ biết." Lúc này, Lưu Nga đột nhiên đi tới nói: "Được rồi, được rồi, Hàn tiểu ca bận rộn một ngày đã đủ mệt mỏi rồi, các cô đừng quấn quít lấy hắn nữa, mau trở về nghỉ ngơi một chút đi." "Vâng." Tứ nữ ngoan ngoãn thi lễ, sau đó vứt cho Hàn Nghệ một cái mị nhãn, rồi mới trở về phòng. Lưu Nga nhìn bốn nàng, nhẹ lắc đầu, thầm nghĩ, các nàng chung quy vẫn còn nhỏ tuổi. Hàn Nghệ, Lưu Nga cũng không có nói hàm nghĩa phía sau lời kịch cho các nàng biết, các nàng cũng không biết được chính mình kỳ thật đã đi đến bờ vực, một khi không cẩn thận, là có khả năng tan xương nát thịt. Hàn Nghệ đều nhìn thấy trong mắt, hắn nói: "Lưu giả mẫu, cô yên tâm đi, nếu không có nắm chắc, thì ta nhất quyết sẽ không làm như vậy đâu." Lời này nếu là nói lúc trước, Lưu Nga chắc chắn sẽ không tin, nhưng bây giờ, nàng thật sự đã có chút tin tưởng, bởi vì đến tận bây giờ, hết thảy tựa hồ vẫn được khống chế trong tay Hàn Nghệ. Nàng cười nói: "Hàn tiểu ca này, kịch nói thật sự là lợi hại nha, vừa rồi ta còn nhìn thấy khách nhân bàn tán mãi không dứt, tranh nhau thảo luận." Các ngươi suốt ngày gảy đàn ca hát, khúc nhạc tuy có dễ nghe, nhưng nghe trăm lần nó cũng chỉ có vậy. Hàn Nghệ nói: "Đạo lý này rất đơn giản thôi, bởi vì vừa rồi ngồi ở đấy đều là Hùng Phi cả." Lưu Nga sửng sốt, lập tức cười nói: "Ta hiểu được, nhưng nếu ngươi lại cho ta cơ hội này một lần nữa, ta cũng không cách nào nghĩ ra hay tính đến, cũng không có khả năng biên soạn ra vở Bạch sắc sinh tử luyến này, tuy rằng lúc các ngươi luyện tập, ta cũng đã thấy, nhưng vừa rồi khi xem, vẫn vô cùng nhập tâm nha." Nói tới đây, nàng dừng lại một chút, hỏi: "Đúng rồi, Hàn tiểu ca, ngươi đoán chừng người Thôi gia lúc nào sẽ tới cửa?" Hàn Nghệ hơi híp mắt, nói: "Tạm thời có lẽ còn không có quá nhiều người liên tưởng đến trên đầu Thôi gia đâu, dù sao thì bọn họ đã hoàn toàn nhập tâm vào nội dung vở kịch rồi, hơn nữa mâu thuẫn chân chính còn chưa có bạo phát ra hoàn toàn, nhưng Tào Tú nhất định có thể nghĩ đến, ả ta nhất định sẽ đứng giữa châm ngòi thổi gió, ta thấy chắc là hồi thứ ba hay thứ tư sẽ tới cửa đó, ngày mai hẳn là không có việc gì. À, có chuyện quên không nói với cô, hiện tại kịch bản đã ra ngoài sáng rồi, không cần phải ẩn giấu nữa, chúng ta có thể tuyển thêm người ngoài rồi, sau này các nhân vật lên sân khấu càng ngày càng nhiều, nhân thủ hiện tại của chúng ta khẳng định là không đủ, nhưng cô nên tuyển người cho cẩn thận, chớ có dẫn sói vào nhà đấy." "Uhm, ta biết rồi." Lưu Nga gật đầu, nói: "Ta đi làm việc đây." "Đi đi." Sau khi Lưu Nga đi, Hàn Nghệ nhìn xung quanh, đột nhiên không thấy Tiểu Dã và Tiểu Béo đâu, vì thế hỏi Đông Hạo: "Tiểu Dã và Tiểu Béo đâu?" Đông Hạo nói: "Vừa rồi ta còn nhìn thấy hai người bọn họ ngồi ở trong lâu đấy." "Vậy à?" Hàn Nghệ nhíu lông mày, bảo: "Để ta đi xem." Lúc hắn trở lại trong lâu, phát hiện bên trong đã được quét tước không sai biệt lắm, mà Tiểu Béo và Tiểu Dã ngồi ở hàng đầu, Tiểu Béo dùng một tay chống cằm, ngơ ngác nhìn Đại Thố và Nhị Thố trong lồng, mà Tiểu Dã thì dùng vẻ mặt lo lắng nhìn Tiểu Béo, nhìn thấy Hàn Nghệ đi tới, nó đang chuẩn bị lên tiếng, thì lại bị Hàn Nghệ ngăn lại. Hắn đi đến bên người Tiểu Béo, đột nhiên vỗ vai Tiểu Béo một cái, Tiểu Béo run run một chút, mới quay đầu lại: "Hàn đại ca." Hàn Nghệ cười nói: "Đang nghĩ đến Oánh Oánh à." Hùng Đệ ra sức lắc đầu. "Nghĩ thì cứ nghĩ đi, còn ngượng ngùng cái gì." Hàn Nghệ cười cười, ngồi xuống, nói: "Nói không chừng hiện tại Oánh Oánh cũng nhớ đệ đấy." Hùng Đệ lập tức nhào tới, chờ mong nói: "Hàn đại ca, huynh nói Oánh Oánh cũng đang nhớ đệ sao." Hàn Nghệ gật đầu nói: "Đương nhiên. Không phải đệ nói Oánh Oánh vốn dĩ vô cùng cô đơn, chỉ có một người bằng hữu là đệ sao." Hùng Đệ ra sức gật đầu. Kịch bản mở đầu vở kịch này đều là tham khảo từ lần gặp gỡ giữa Hùng Đệ và Thôi Oánh Oánh, có thể nghĩ được, Hàn Nghệ đã từ miệng Hùng Đệ biết được chuyện trước kia của nó và Oánh Oánh. Hóa ra Thôi Oánh Oánh cũng cực kỳ đáng thương, dưới sự bảo bọc của Thôi Tập Nhận, nàng không có được lấy một người bạn, thật vất vả mới quen biết Hùng Đệ, mà Hùng Đệ không biết gì cả, trời sinh tính thiện lương hồn nhiên, cho nên rất nhanh hai người đã trở thành bằng hữu rồi. Hàn Nghệ cười nói: "Vậy không phải đúng rồi sao. Đệ là người bạn duy nhất của nàng, lâu như vậy không nhìn thấy đệ, nàng đương nhiên sẽ nhớ đến đệ rồi, có lẽ còn nhớ cả Đại Thố và Nhị Thố nữa." Hùng Đệ liên tục gật đầu, lại nói: "Hàn đại ca, huynh nói xem liệu Oánh Oánh có thể vì đệ mà bị phạt không?" "Nhất định là không đâu, Thôi Tập Nhận kia sở dĩ làm vậy với đệ, đơn giản chỉ là vì muốn bảo hộ Oánh Oánh thôi, cho nên gã tuyệt đối sẽ không thương tổn Oánh Oánh đâu. Đương nhiên, gã làm vậy là không đúng." "Có đúng hay không, đệ thật ra cũng không ngại, đệ chỉ sợ Oánh Oánh sẽ vì đệ mà bị trừng phạt thôi." Hùng Đệ lắc đầu nói. Hàn Nghệ cười nói: "Vừa rồi có phải đệ đang lo lắng cho Oánh Oánh không?" Hùng Đệ gật đầu. Hàn Nghệ lại nói: "Cũng lẽ đó, Oánh Oánh cũng sẽ lo lắng cho đệ, nếu đệ cả ngày mặt mày nhăn nhó, thì sau này nếu Oánh Oánh biết, trong lòng chắc chắn sẽ không dễ chịu đâu, cho nên đệ hẳn là vui sướng mà sống, như vậy thì sau này Oánh Oánh biết được, chắc chắn sẽ rất vui vẻ." Tiểu Dã liên tục gật đầu bảo: "Tiểu Béo, Hàn đại ca nói rất có lý." Hùng Đệ ngẫm nghĩ một chút, mới gãi mặt bảo: "Kỳ thật sau khi đệ tới nơi này, nhận nhức có tỷ tỷ Mộng Nhi, đệ thật sự rất vui vẻ, nhưng mỗi lần vui vẻ, đệ lại nghĩ tới Oánh Oánh đang không vui, mà đệ lại vui vẻ ở đây, thì thật là có lỗi với nàng ấy." Hàn Nghệ sửng sốt một chút, thầm nghĩ, nhìn không ra tiểu mập mạp này còn rất hiểu chuyện đấy. Nhưng ngoài miệng lại cười nói: "Sao lại vậy được, Oánh Oánh nếu coi đệ là bằng hữu, thì khi nàng biết được đệ quen biết nhiều bạn bè như vậy, nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ cho đệ đấy, đến lúc đó đệ cũng có thể giới thiệu bạn bè của mình cho nàng ấy rồi." Trên mặt Hùng Đệ lại lộ ra nụ cười, gật đầu nói: "Đệ biết rồi, đệ biết rồi." Trong lòng Hàn Nghệ hơi thở phào, thầm nghĩ, nhìn không ra ca đây còn biết an ủi người khác đấy. Đáp án của "Một văn tiền" rốt cuộc được vạch trần, nhưng hôm nay không có ai suy nghĩ tiếp về hoạt động "Một văn tiền" kia nữa, đều đã xem nhẹ nó. Kịch nói. Bạch Sắc Sinh Tử Luyến. Nháy mắt đã trở thành chủ đề nói chuyện say sưa của dân chúng Trường An, thanh danh của Phượng Phi Lâu chẳng những không có bị rơi xuống, ngược lại một đường tăng vọt, về đề tài kịch nói, thì đều được nhắc đến long trời lở đất, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều đang đàm luận về vở kịch này. Không hiểu cái gì là kịch nói. Thật có lỗi, ngươi lỗi thời rồi. Rất nhanh, những lời này đã truyền đến tai đám con cháu quý tộc, bọn họ nghe thấy vậy đều vô cùng tò mò, tranh nhau hỏi thăm, kịch nói là gì, mà Bạch Sắc Sinh Tử Luyến lại là gì? Tại sao lại được nhiều người săn đón như vậy? Nói thật, bọn họ thật sự rất muốn đến để nhìn xem rốt cuộc là cái gì. Nhưng, hẻm Bắc là danh từ đại diện cho sự ti tiện, bọn họ là quý tộc, một mặt muốn đi xem lắm, nhưng mặt khác lại ngại mặt mũi. Rối rắm nha. Hoa Nguyệt Lâu. "Tào tỷ, Phượng Phi Lâu dám làm trò như vậy trước mặt nhiều người, còn nhục mạ chúng ta, việc này không thể để yên vậy được." "Đúng lắm, chúng ta không đi chọc chúng thì thôi, bọn chúng hẳn là nên thắp hương bái Phật rồi, vậy mà còn dám chọc tới chúng ta, nếu không dạy cho bọn chúng một bài học, thì chúng ta sau này sao còn có mặt mũi ở hẻm trung này nữa." "Tiểu tử kia chẳng qua chỉ là một dân chúng tầm thường ở Dương Châu mà thôi, hắn dựa vào cái gì mà muốn dừng chân ở tam hẻm này, chúng ta phải đuổi hắn ra khỏi tam hẻm, không, phải là ra khỏi thành Trường An." Chỉ thấy ở bên trong một gian đại sảnh của Hoa Nguyệt Lâu ngồi không ít người, đều là một vài phụ nữ trung niên, tuy đều rất có tư sắc, nhưng trên mặt đánh một tầng phấn dầy như vậy, thì cũng chỉ vậy mà thôi. Những người này là giả mẫu ở hẻm Trung, khi Phượng Phi Lâu khai trương, các nàng đương nhiên sẽ phái người đi tìm hiểu, những người này tới một hồi, thì nghe nói Hàn Nghệ bôi nhọ các nàng, thật sự là kỹ nữ có thể nhịn, nhưng tú bà không thể nhịn được nha, đều nhao nhao yêu cầu phải dạy cho Hàn Nghệ một bài học. Tào Tú là đại tỷ của hẻm Trung, rốt cuộc nên trừng phạt Hàn Nghệ thế nào, còn phải cần Tào Tú quyết đinh cuối cùng. Nhưng Tào Tú vẫn không có lên tiếng, đám giả mẫu này đều xoay đầu nhìn Tào Tú, trong mắt đều tràn đầy hoang mang, người ta đã cưỡi lên đầu của ngươi rồi, sao ngươi còn có thể thờ ơ như vậy. Qua hết nửa ngày, rốt cuộc có một giả mẫu không nhịn được nữa, bèn hỏi: "Tào tỷ, tỷ nói xem chuyện này nên làm thế nào, chúng ta đều theo ngươi như thiên lôi sai đâu đánh đó." Tào Tú khinh miệt cười: "Đây là bọn chúng tự tìm đường chết, căn bản là không cần chúng ta phải ra mặt." "Xin chỉ giáo cho." "Ngươi không có nghe nói sao, nội dung cái thứ gọi là kịch nói kia là một Thứ tộc yêu một Sĩ tộc, hơn nữa còn dẫn dắt quần chúng đồng tình với Thứ tộc kia, đồng thời oán hận Sĩ tộc, việc này đã phạm vào tối kỵ, mấu chốt nhất chính là, Sĩ tộc kia lấy họ gì không lấy, cố tình lại lấy họ Thôi, ta không biết là bọn chúng cố ý làm vậy, hay thật sự là quá ngu xuẩn, dù sao thì Thôi gia chắc chắn sẽ không bỏ qua bọn chúng đâu." "Đúng rồi, tại sao ta lại không nghĩ tới điểm này nhỉ." "Hừ lần này ả Lưu Nga kia thật sự đã tự mua dây buộc mình, ả chẳng qua chỉ là một cung kỹ bị đuổi khỏi cung thôi, vậy mà dám đắc tội Thôi gia, đây không phải là chuyện ả gánh được." "Ha ha, hiện tại chúng ta chỉ cần mở to hai mắt nhìn xem Lưu Nga chết như thế nào là được rồi." Tào Tú đột nhiên nói: "Cũng chưa đến mức như vậy, chúng ta còn chưa thể rảnh rỗi như thế đâu, hiện giờ tựa hồ rất nhiều người còn chưa nghĩ tới điểm này, cũng khá giống các ngươi đó, cho nên chúng ta còn cần châm thêm chút mồi lửa nữa." Nói xong, trong đôi mắt ả đột nhiên hiện lên vẻ tàn độc: "Mồi lửa này làm sao cũng phải thiêu chết Lưu Nga, còn có tiểu tử họ Hàn kia nữa, thiêu đến hồn phi phách tán."