[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân) - 唐朝小闲人

Quyển 1 - Chương 183:Vốn liếng đặt chân

Nếu như nói hai ngày trước Phượng Phi Lâu mới chỉ là tạo thành oanh động nhất thời, vậy thì hôm nay Phượng Phi Lâu đã nghênh đón sự chuyển biến thật sự. Trước đây không cần nói Phượng Phi Lâu, toàn bộ thanh danh của cả hẻm Bắc cũng đã thối rồi, đừng nói quý tộc, ngay cả hàn môn có một chút mặt mũi cũng sẽ không đến hẻm Bắc, không phải vì hẻm Bắc kém thế nào, hẻm Bắc cũng có cô nương xinh đẹp, chỉ là vì vấn đề mặt mũi thôi, bởi vì mọi người đều nói kẻ đến đây đều là người ti tiện, cho nên phàm là người sĩ diện đều sẽ không đến đây. Đây cũng chính là nguyên nhân mấu chốt mà Hoa Nguyệt Lâu không cần tốn nhiều sức cũng có thể khiến cho Phượng Phi Lâu suýt nữa đóng cửa. Nhưng hôm nay, đương triều đệ nhất nhân giá lâm hẻm Bắc, giá lâm Phượng Phi Lâu, thử hỏi còn ai dám nói người đến hẻm Bắc đều là những người ti tiện? Qua ngày hôm nay, hẻm Bắc đã thay đổi 180 độ, Tào Tú kia lao tâm lao lực khiến cho thanh danh của hẻm Bắc thúi hoắc, nhưng Hàn Nghệ chỉ trong ba ngày đã tẩy sạch hẻm Bắc. Có thể nghĩ tới, sẽ không còn ai còn cho rằng đến hẻm Bắc là chuyện mất mặt nữa, bởi nếu ngươi nói như vậy, chẳng phải ngươi nói Trưởng Tôn Vô Kỵ là người ti tiện sao, vậy ngươi phải hảo hảo ước lượng lại, trên cổ ngươi có mấy cái đầu. Không thể nghi ngờ là, người được lợi lớn nhất chắc chắn là Phượng Phi Lâu, đặc biệt là vở kịch《 Bạch Sắc Sinh Tử Luyến 》 này, ngay cả Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng vỗ tay khen hay, đây là một sự khẳng định cực lớn đối với kịch nói vừa mới xuất hiện. Bách tính không cần xem, cũng biết vở kịch này nhất định là hay, cho dù không hay, ngươi cũng phải nói hay. Huống hồ vở kịch này quả thực rất xuất sắc, không có gì để chê, nếu đã như vậy, có lý gì mà mấy vị quan to hiển quý kia không đến. Hiện Hàn Nghệ đã nổi tiếng như cồn. Kỳ thật khi vở kịch mới bắt đầu, ánh mắt của mọi người vẫn đặt vào vở kịch, chứ không có chú ý đến Hàn Nghệ, dù sao cũng là người từ nông thôn đến. Cho đến hôm nay khi Hàn Nghệ đưa câu đối lên sân khấu, cùng với lúc kết thúc, hắn khéo léo đối lại câu đối của Thôi Tập Nhận, khiến hắn bỗng dưng nổi tiếng. Lúc đầu hắn đã nói, phải dẫm lên Thôi Tập Nhận để thượng vị, bây giờ hắn đã làm được. Tiểu tử nông gia đến từ Dương Châu này đã chấn kinh Trường An, nhất thời danh tiếng vang dội. Trong đại viện của Phượng Phi Lâu. "Ài ài ài, các người nhìn ta như vậy làm gì, cũng đâu phải chưa gặp qua bao giờ." Hàn Nghệ ngồi trong viện, nhìn vào từng khuôn mặt phía trước, có chút hoang mang. Chỉ thấy Tứ Mộng và Hùng Đệ, Tiểu Dã đều nhìn Hàn Nghệ với vẻ mặt hưng phấn. Hùng Đệ tiến thẳng đến sát mặt Hàn Nghệ, cười hắc hắc nói: "Hàn đại ca, huynh thật là lợi hại." Hàn Nghệ một tay đẩy Hùng Đệ ra, nói: "Được rồi, tiểu tử đệ đừng có ở đây nịnh hót nữa." Nói xong, hắn lại quay sang các nàng Mộng Nhi nói: "Các cô cũng đừng kiêu ngạo, vẫn phải tiếp tục nỗ lực, ta nói cho các cô biết, diễn xuất trên sân khấu này, cũng chính là một con dao hai lưỡi, các cô diễn tốt thì khách sẽ coi các cô như nữ thần, phủ phục dưới váy các cô. Nhưng nếu các cô diễn kém, bọn họ sẽ không lưu tình mà nhổ nước bọt vào các cô." Các nàng Mộng Nhi gật đầu. Hiện giờ bọn họ đều tin tưởng không hề nghi ngờ đối với lời nói của Hàn Nghệ, bởi vì cho đến bây giờ, Hàn Nghệ có thể nói là tính toán không chút sơ hở. Hàn Nghệ nói: "Còn nữa, sắp tới các cô đừng có ra ngoài, phàm là người ngoài thì đều không gặp." Mộng Nhi nói: "Tại sao lại vậy?" Hàn Nghệ trợn mắt nói: "Tất nhiên là để duy trì cảm giác thần bí a! Các cô càng rụt rè, càng cao quý, thì những người đó sẽ càng chen chúc như ruồi bọ mà đến, ặc... so sánh này không ổn lắm, ừm... sẽ như ong mật cả ngày quấn lấy các cô. Các cô phải ghi nhớ, thứ càng không chiếm được, thì càng muốn có. Những sĩ tộc kia cũng như vậy, cho nên trước mặt người ngoài, các cô nhất định phải giữ tư thái cao quý, ra ngoài đều phải mang khăn che mặt, đừng dễ dàng nói chuyện với người khác, bất kể đối phương là công tử nhà nào, nếu như nhân vật lớn đến, tự ta sẽ ra mặt, biết chưa?" Các nàng Mộng Nhi cái hiểu cái không gật gật đầu, bởi vì cách làm này của Hàn Nghệ hoàn toàn tương phản với cách thức kinh doanh trước đây của các nàng, cho nên nhất thời hơi khó lý giải diệu dụng trong đó. Hàn Nghệ cũng không muốn nói nhiều, cái này chỉ có thể dựa vào hắn đi bên cạnh giám sát thôi, nói: "Được rồi, các cô mau đi nghỉ ngơi đi, đọc lại lời thoại cho kỹ, hiện tại càng ngày càng nhiều người chú ý đến chúng ta, chúng ta càng cần phải cố gắng, nhớ đó, không được tự mãn." "Vâng, chúng ta biết rồi." Ở hậu thế Hàn Nghệ đã thấy rất nhiều minh tinh vì nổi tiếng quá nhanh mà ngủ quên trên vinh quang, không cố gắng, kết quả dẫn đến tụt dốc không phanh, chỉ có một ít người có thể nổi tiếng lâu dài, nhưng những người này đều có một đặc điểm chung vô cùng rõ ràng, đó là chuyên nghiệp, đó là cố gắng. Trên đời này không có chuyện không làm mà hưởng. Các nàng Mộng Nhi, Mộng Đình khó tránh khỏi sẽ có một quá trình bành trướng, đây là nhất định, không thể tránh khỏi, bất luận kẻ nào cũng sẽ như vậy, còn việc Hàn Nghệ phải làm chính là giữ các nàng lại, để các nàng bước đi chậm rãi, vững chắc. Các nàng Mộng Nhi dù sao cũng còn nhỏ tuổi, trong lòng cũng có chút sợ hãi, bị Hàn Nghệ nạt như vậy, mau chóng quay về đọc lời thoại, còn Tiểu Béo, Tiểu Dã cũng bị các nàng kéo đi huấn luyện, hiện giờ hai người bọn họ đã trở thành bồi luyện viên chuyên nghiệp rồi. Bọn họ đi rồi, một mình Hàn Nghệ ngồi trong viện, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng, hắn biết một khi đi trên con đường này thì không thể thoát thân nữa. Hắn chỉ có không ngừng bò lên, nhưng hắn bò lên, nhất định phải dẫm lên người khác, nói cách khác kẻ thù của hắn sẽ càng ngày càng nhiều. Hắn cẩn thận lọc lại một lượt trong đầu những chuyện xảy ra hôm nay, ngẫm xem có bỏ sót thứ gì hay không, nhưng lại không nghĩ ra được gì, bởi vì hắn cũng vừa mới tiếp xúc đến giai cấp quý tộc, chẳng hiểu gì, mà thế lực rắc rối phức tạp khiến hắn có chút lực bất tòng tâm, cái này cần hắn từ từ mò mẫm, lúc này hắn nhất định phải cẩn thận. "Hàn tiểu ca." Khi Hàn Nghệ đang suy nghĩ đến nhập thần, thì chợt nghe có người gọi hắn, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lưu Nga đã đi đến, mặt đầy mồ hôi, vừa đi còn vừa lau mồ hôi, tò mò nói: "Oa! Cô đi đâu vậy? Sao ra nhiều mồ hôi thế kia." Lưu Nga đã đi tới, lòng còn sợ hãi nói: "Ngươi không biết đó, lúc nãy có rất nhiều con cháu quý tộc vây lấy ta, hi vọng có thể gặp Mộng Đình một lần." Một đám soái ca vây quanh một nữ nhân, nhưng lại là... Ài, ông trời ơi! Cái này đúng là một chuyện xưa bi thương nha. Hàn Nghệ rất đồng cảm với Lưu Nga, nói: "Vậy cô nói thế nào?" Lưu Nga nói: "Ta nói Mộng Đình phải luyện tập, thật sự không có thời gian rảnh." Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Rất tốt, cô cứ nói vậy đi." Lưu Nga có chút khó xử nói: "Nhưng bọn họ đều không phải người dễ chọc, hơn nữa bọn họ nhất định sẽ lại đến, ta cứ nói như vậy, bọn họ khẳng định sẽ bất mãn." Trước đây nàng đều tùy hứng mở cửa thanh lâu, nhưng lúc đó nàng vẫn hi vọng những con cháu quý tộc này đến, chứ không phải là đẩy họ ra ngoài, việc này nàng chưa làm bao giờ. Hàn Nghệ cười nói: "Cứ nói vậy mãi, hiển nhiên là không được, chỉ có kẻ ngốc mới cứ tìm mãi một cái cớ để thoái thác, cho nên cô phải nghĩ thật nhiều câu từ chối, phải biết tùy cơ ứng biến, đây chính là việc sau này cô luôn phải làm, nếu chỉ việc này mà cũng làm không được, vậy cô dựa vào cái gì đi đấu với Tào Tú. Tóm lại, kệ mẹ bọn chúng, quyết không thể để bọn chúng dễ gặp người được." Ngươi nói nghe thì dễ. Lưu Nga thầm than khổ trong lòng, gật đầu nói: "Ta biết rồi." Hiện tại chắc chắn nàng không dám trái lời Hàn Nghệ, bây giờ chuyện làm lớn như vậy, nếu Hàn Nghệ buông tay mặc kệ, thì con đường duy nhất của nàng chính là tự sát, bởi vì nàng căn bản không có năng lực lớn như vậy để xử lý những chuyện này. Lưu Nga lại nói: "Còn một chuyện nữa, ta muốn thương lượng với ngươi một chút." Hàn Nghệ nói: "Chuyện gì?" Lưu Nga nói: "Hiện giờ mọi người đều mê vở kịch này rồi, chúng ta có phải nên hủy bỏ hoạt động 'Một văn tiền' kia không, ta vừa mới qua phòng thu chi xem thử, chỉ ba hôm nay, chúng ta đã lỗ hơn chục quan tiền, tiếp tục kéo dài, chúng ta nhất định sẽ không chịu nổi." Trên thương trường, danh tiếng cũng không thể làm cơm ăn. Ngươi còn phải đem danh tiếng chuyển hóa thành lợi ích. "Việc này ta cũng đang muốn thương lượng với cô một chút." Hàn Nghệ gật gật đầu, đột nhiên chỉ vào vị trí bên cạnh, nói: "Cô đừng mãi đứng đó, ngồi đi, đều là người một nhà, cô cũng đừng bắt ta cứ phải mời cô ngồi xuống." "Ờ, phải, phải." Lưu Nga cười ngượng, ngồi xuống. Hàn Nghệ cười khổ một tiếng, nói: "Cô nói rất đúng, cho dù chúng ta nâng giá tiền, cũng không sợ không có người đến. Nhưng mà, cho dù là làm người, hay là làm buôn bán, trước tiên phải xác lập vốn liếng đặt chân, Phượng Phi Lâu chúng ta chính là dựa vào 'Một văn tiền' này đi lên, 'Một văn tiền' này chính là vốn liếng đặt chân của chúng ta, cho nên cái này tuyệt không thể vứt bỏ, nếu như vứt bỏ, rất có thể chúng ta sẽ thất bại thảm hại." Lưu Nga nói: "Nhưng chúng ta không có nhiều tiền như vậy để bù vào nha." "Cô nghe ta nói xong đã." Hàn Nghệ khẽ nhấc tay, tiếp tục nói: "Nhớ ngày Phượng Phi Lâu khai trương, ta đã hung hăng phê phán Hoa Nguyệt Lâu, hơn nữa còn mượn Hoa Nguyệt Lâu để đề cao Phượng Phi Lâu chúng ta. Đã từng nói khách chính là khách, bất luận xuất thân của ngươi ra sao, chỉ cần ngươi tiêu 'Một văn tiền' này, chúng ta sẽ tôn trọng ngươi, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa chúng ta và Hoa Nguyệt Lâu. Cũng chính vì vậy, chúng ta mới có thể nhanh chóng lôi kéo một lượng khách trung thành, nếu như chúng ta thấy thị trường đã tốt rồi, liền nâng giá lên, vậy là đối đãi khác biệt rồi, chúng ta sẽ chả có gì khác với Hoa Nguyệt Lâu. Cho nên một văn tiền này là không thể vứt bỏ, đây sẽ là văn hóa của Phượng Phi Lâu chúng ta. Đương nhiên, chúng ta cũng không thể bù tiền, cho nên ta dự tính qua một ngày nữa sẽ hủy bỏ miễn phí đồ ăn, chuyển đồ ăn miễn phí thành hàng tiêu dùng trả tiền, nhưng nhất định phải rẻ, đảm bảo bách tính thông thường cũng có thể mua được. Cô đến mấy tửu quán kia nói chuyện, ép bọn họ giảm giá xuống mức thấp nhất, đồng thời chúng ta còn phải thu phí dụng nhất định trong đó, phí dụng này không cần quá nhiều, nhưng nhất định phải có, chúng ta nhất định phải cho bọn họ biết, là bọn họ phát tài nhờ vào chúng ta, chứ không phải chúng ta phát tài nhờ vào bọn họ, chúng ta phải lấy lại quyền chủ đạo." Lưu Nga nói: "Việc này e rằng bọn họ sẽ không đáp ứng." Hàn Nghệ cười nói: "Vậy thì bỏ, lãi ít mà tiêu thụ mạnh, vĩnh viễn tốt hơn tiêu thụ không tốt, quyết không thể để lòng tham của bọn họ phá hoại văn hóa và căn cơ của chúng ta, ta tin tuyệt đối sẽ có người đồng ý hợp tác với chúng ta. Còn một điểm, cô không thể tiếp tục nghĩ như vậy nữa, Phượng Phi Lâu hiện giờ đã không còn là Phượng Phi Lâu trước đây rồi, chúng ta không cần phải đi ăn nói khép nép cầu xin người khác, lúc cô đàm phán với bọn họ, nhất định trấn áp bọn họ, để bọn họ biết phải tôn trọng cô, tôn trọng Phượng Phi Lâu chúng ta, nếu bọn họ khó chịu, không sao cả, cứ để bọn họ đi." Lưu Nga ngẫm lại cũng phải, hơn nữa đối phó với những người này, nàng thật ra cũng không sợ, gật đầu nói: "Ta biết nên làm thế nào rồi." Ngưng một chút, nàng lại hỏi: "Nhưng chúng ta nên kiếm tiền thế nào đây?" "Danh tiếng." "Danh tiếng?" Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Bách tính thì có thể có bao nhiêu tiền chứ, nếu chúng ta đặt toàn bộ nguồn thu trên người bọn họ, vậy cũng không khỏi không có tiền đồ, hơn nữa cũng không phát tài nổi. Cái chúng ta cần là bọn họ giúp chúng ta tuyên truyền, hiện giờ kịch nói vẫn mới chỉ bắt đầu, theo việc kịch nói từ từ đi vào lòng người, danh tiếng của chúng ta sẽ càng ngày càng lớn, hình thành một loại trào lưu. Ta tin là những vị quan to hiển quý kia sẽ nghĩ hết biện pháp mời chúng ta đến phủ bọn họ biểu diễn, những người này có tiền, chúng ta cứ ra sức thịt, thịt bọn họ một đao còn hơn thịt người nghèo vạn đao." Lưu Nga nghe vậy mồ hôi vãi cả ra, lời này mà ngươi cũng dám nói ra à! Hàn Nghệ thì cũng không có chú ý đến cái này, lại nói: "Mặc dù hiện giờ Quốc cữu công đã tỏ thái độ rồi, nhưng chúng ta cũng không thể hoàn toàn dựa vào ông ta, bởi vì thứ ông ta suy tính không giống chúng ta. Nói trắng ra là ông ta có thể vứt bỏ chúng ta bất cứ lúc nào, cho nên chúng ta cần phải dựa vào chính mình, chúng ta phải nhân cơ hội Quốc cữu công vẫn đang chống lưng cho chúng ta, nhanh chóng thành lập mạng lưới quan hệ của mình." Lưu Nga khó hiểu nói: "Làm sao để thành lập?" Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên là dựa vào lợi ích để xây dựng quan hệ, hiện giờ các cửa hàng lớn cơ hồ đều bị quý tộc lũng đoạn, ví dụ như tiệm vải, tiệm đồ sứ, đại tửu lầu, ..v..v.." Lưu Nga lại hoang mang nói: "Việc này có quan hệ gì với chúng ta?" Mịa nó, với khả năng lĩnh ngộ này của cô, sao có thể không bị bại trong tay Tào Tú chứ. Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên là có quan hệ! Ta lấy ví dụ, tiệm vải nhà ai mà làm một bộ xiêm y thật là đẹp, rồi đem xiêm y này mặc trên người Mộng Đình. Mà Mộng Đình hiện tại đã có thể xem là một tiểu nữ thần rồi, nàng ấy có thể mang lại một vầng hào quang cho bộ y phục, mọi người nhìn thấy cô ấy mặc bộ y phục này đẹp như vậy, nhất định sẽ tranh nhau đi mua bộ y phục này cho thê tử của mình mặc. Lấy thêm một ví dụ nữa, xưởng nhà ai làm ra một món đồ sứ mới, chúng ta đặt món đồ sứ này ở một bên sân khấu, mọi người nhìn thấy món đồ sứ tinh xảo này, nhất định sẽ muốn mua một cái về nhà, đây chính là buôn bán nhờ danh tiếng. Chỉ cần danh tiếng của chúng ta càng ngày càng lớn, vô hình trung tài sản của chúng ta sẽ càng ngày càng nhiều, cứ nói Mộng Đình đi, trước đây mọi người có thể chỉ bỏ mấy trăm văn tiền là có thể nghe cô ấy hát, bây giờ không trên mười quan tiền, đến mặt cũng không được thấy." Nghe xong những lời này, Lưu Nga như được sấm sét quán đỉnh, thất khiếu khai mở, ánh mắt lóe lên, hưng phấn nói: "Chiêu này của Hàn tiểu ca thật đúng là tuyệt diệu." "Đây chỉ mới là bắt đầu, tiềm lực của kịch nói không chỉ có như vậy, việc chúng ta phải làm chính là vắt hết giá trị của nó." Hàn Nghệ khẽ cười, lại nói: "Những việc này sẽ đo cô đi đàm phán, cô muốn đánh bại Tào Tú, đầu tiên phải có đủ tư bản, thành lập mạng lưới quan hệ của mình, ít nhất trên địa vị phải bình đẳng với ả ta, sau đó cướp hết khách của ả ta, không có sự duy trì của những quý nhân này, ả ta chẳng là cái gì cả. Ta còn có chuyện khác phải làm, cũng không muốn tham dự chuyện nữ nhân các cô, việc này cô tự làm đi." Lưu Nga gật đầu nói: "Ngươi cứ yên tâm, lần này ta sẽ không thua Tào Tú nữa." Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: "Đương nhiên cô sẽ không thua, cô mà thua, ta cũng xong đời, nhưng có đôi lúc, thắng cũng phải thắng đẹp một chút, dù sao cô cứ tận tình trả thù đi." Lưu Nga cảm kích nói: "Đa tạ Hàn tiểu ca đã cho ta cơ hội này." "Câu này thì không cần nói, chúng ta là người một nhà, vốn nên trợ giúp lẫn nhau." Hàn Nghệ khoát tay nói.