Điện Quang Ảo Ảnh

Chương 33: 33 Cứ Xem Như Em Đi Hẹn Hò Đi

Thái Quyển giảm tốc độ và nhìn chằm chằm vào Tiểu Viên từ gương chiếu hậu, "Ý em là...".

"Thì là...!thử xem sao...", Tiểu Viên không hiểu ý của Thái Quyển, cô cắn móng tay cái, "Nói không chừng có thể giúp diễn xuất của em...".

Thái Quyển nuốt nước bọt, "Đừng nói với anh, em ký hợp đồng với Vĩ Trang đã có...!cân nhắc như vậy hả?".

Cho nên Vĩ Trang trở thành đối tượng thử nghiệm hay sao? Em ấy hẳn đang cố gắng xem liệu yêu đương với phụ nữ có giúp ích được gì cho việc đóng cảnh tình cảm không à, Điều này cũng rất giống tác phong của Hướng Tiểu Viên.

Tiểu Viên chớp mắt và gãi gãi cằm, "Em cũng không biết nữa...!Chỉ là em cảm thấy như vậy thôi.

Nữ chính của bộ phim chiếu mạng "Anh Yêu Em!" trước đó đã kêu em gọi điện thoại cho cô ấy, hỏi em thích con gái hay không, lúc đó em thực sự không nghĩ tới".

"Vậy ý em là bây giờ em nghĩ tới hả?" – Thái Quyển nghiêng tai chú ý lắng nghe.

"Anh có biết Vĩ Trang bao nhiêu tuổi không?"

"Anh không gặp chị ta nhiều lắm...!Mà không phải em đã gặp chị ta vài lần rồi sao?"

"Nhưng mà em nhìn không ra"

"Chắc là lớn hơn anh Chi Thạch vài tuổi đấy..."

"Thật sao?", Tiểu Viên ngạc nhiên rồi ngồi thẳng dậy, "Em thật sự không nhìn ra luôn!".

Thái Quyển tò mò, "Trẻ như vậy sao?".

Tiểu Viên gật đầu, "Da trắng hơn em nè, không nhìn thấy một nếp nhăn nào luôn".

Làn da trắng đến phát sáng, đôi môi mỏng, khuôn mặt vô cảm, không một đường nét biểu cảm, huống chi là nếp nhăn.

"Này cũng bình thường thôi.

Với xuất thân giàu có như vậy, số tiền chị ta bỏ ra để chăm sóc da coi chừng bằng tiền cát-xê đóng được mấy bộ phim đấy!"

Tiểu Viên vẫn còn đang hoảng hốt, "Không ngờ nhiều tiền như vậy, này...".

"Thôi, thôi, em làm ơn đừng có làm loạn nữa.

Như đêm qua chúng ta đã nói, có thể trì hoãn bao lâu thì trì hoãn, tới nửa năm sau thì đường ai nấy đi rồi.

Em đừng có thêm ý tưởng điên rồ nào nữa, không đùa được đâu"

"Muốn yêu đương với một cô gái là chuyện không dễ dàng gì.

Sau nửa năm, em định gọi lại cho cô gái đó à?"

Tiểu Viên gãi cằm như không nghe thấy anh nói, "Vĩ Trang quả thực hơi lớn tuổi, sẽ có khoảng cách thế hệ...!phải không?".

Thái Quyển: "...".

Em suy nghĩ một cách nghiêm túc thật à?

Tiểu Viên thì thào tự nhủ: "Hình như lớn tuổi thật, nhưng tuổi tác không phải là vấn đề lớn...!đúng không?".

"Thôi ăn cơm đi, ăn cơm!", Thái Quyển lớn tiếng hô, "Chúng ta ăn cơm đi! Hôm nay là một ngày vui!".

Anh vội vàng chuyển đề tài, dù sao thì ngày mai sẽ đi Hoành Điếm1, tạm thời sẽ không gặp mặt nhau.

1.

Phim trường Hoành Điếm: Là phim trường tọa lạc ở trấn Hoành Điếm, thành phố cấp huyện Đông Dương, thành phố Kim Hoa, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.

Hiện nay, đây là phim trường rộng nhất thế giới.

Tập đoàn Hoành Điếm do Từ Văn Vinh sáng lập là đơn vị sở hữu phim trường này.

Ngay khi suy nghĩ của anh vừa lóe lên, ông trời giống như muốn chống lại anh.

Chuông điện thoại vang lên, đó là của Tiểu Viên, và tim anh đập thình thịch.

"Alo, vâng, trợ lý Cao", Tiểu Viên nhấc máy lên, cô và Thái Quyển nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên, "...!Tối nay sao? Được rồi, tôi hiểu rồi".

Cuộc gọi rất nhanh đã kết thúc.

Cô im lặng một lúc.

Thái Quyển cũng hiểu rõ mà im lặng, thở dài thườn thượt.

Quá thần thông quảng đại.

Buổi tối, Tiểu Viên đọc kịch bản trong khi chờ xe đến đón.

Kịch bản được in ra, cô cầm bút, đọc kỹ từng dòng thoại.

Thái Quyển còn hồi hộp gấp ngàn lần cô, đi vòng quanh phòng, không thể ngồi yên.

"Đêm nay anh không ngủ, sẽ đợi em trở về...!Này, nếu muộn quá thì đừng về nhé, không an toàn đâu...!Cũng không phải, nhất định bên kia sẽ có xe đưa em trở về, không để em về một mình đâu ha....!"

Tiểu Viên không ngẩng đầu lên, nói qua loa, "Anh đừng căng thẳng như vậy.

Không sao đâu".

Thái Quyển ngồi xuống và thở ra liên tục, "Má ơi, anh hồi hộp hơn buổi hẹn hò đầu tiên của mình nữa!", rồi nhìn sang Tiểu Viên, "Em mặc như vậy mà đi luôn hả?".

Tiểu Viên mặc một chiếc áo len cashmere2 màu sô-cô-la và quần jean, áo len còn có một chiếc mũ hình tai mèo.

"À, vâng" – Tiểu Viên không tập trung mà đáp lại.

"Không trang điểm sao?" – Thái Quyển lại hỏi.

"Cũng đâu cần thiết? Đợt lát nữa em đi rửa mặt" – Tiểu Viên lật một trang.

Thái Quyển: "...".

Cô liếc nhìn điện thoại, đặt kịch bản xuống, vào phòng vệ sinh để rửa mặt, chăm sóc da, chải đầu lại, đeo một cặp kính râm gọng đen.

Sau đó lấy một chiếc ba lô nhỏ, đi đến phòng khách, đặt kịch bản và bút vào đó.

Thái Quyển thắc mắc, "Em còn mang cái này à?".

Em cho rằng mình định ngủ lại nhà bạn học hay sao, còn đem theo "vở bài tập" nữa?

"Đúng vậy, nếu có chán thì có thể xem mà", Tiểu Viên đeo ba lô và đội một chiếc mũ lưỡi trai, "Em đi đây".

Thái Quyển đi theo cô đến lối ra vào và nhìn cô lấy ra một đôi giày thể thao trắng đen từ trong tủ, "Thật sự không cần anh đi theo em à?".

"Không cần đâu", Tiểu Viên quay lại cười với anh, "Cứ xem như em đi hẹn hò đi, em lớn rồi mà!".

Cô cười một cách thoải mái, nụ cười của Thái Quyển khô khốc, nhìn rất miễn cưỡng.

Tiểu Viên đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, chiếc xe vẫn là Mercedes-Benz, nhưng đắt hơn nhiều so với chiếc xe trước đó.

Chú tài xế vẫn như cũ, lái xe đưa cô đến trung tâm thành phố rồi đến khu vực trung tâm phồn hoa đô hội.

Sống ở thành phố Thân nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô đến khu vực này.

Quân Duyệt Uyển, khu nhà cấp cao và sang trọng bậc nhất này trực thuộc tập đoàn Đồng Hoa, tọa lạc tại vị trí đẹp nhất của khu vực này, tính riêng tư cao và hệ số an ninh cũng rất cao.

Vào tầng hầm đỗ xe phải qua một số trạm kiểm soát, người lái xe phải có chứng minh thư và giấy tờ chứng nhận rồi quét khuôn mặt để vào.

Tiến vào bãi đỗ xe, mỗi hộ đều có một khu vực để xe độc ​​lập, cũng cần có giấy chứng nhận và quét thẻ mới được lái xe vào.

Sau đó, chú tài xế mở cửa mời cô xuống xe thì chú ấy tỏ vẻ chỉ đưa được tới đây thôi.

Một thang máy, một hộ gia đình, trực tiếp nhập mật khẩu đi từ tầng hầm lên tầng 33.

Sau khi đi ra thang máy, trước mặt cô là một hành lang vô cùng rộng lớn, sang trọng nhưng vắng vẻ, sàn nhà sáng bóng đến mức có thể thấy được bóng người.

Ban đầu, Tiểu Viên không lo lắng lắm, nhưng khi vừa ra khỏi thang máy, tim cô đập nhanh hơn mà không rõ lý do.

Cô đứng trước cửa hít một hơi dài, chuẩn bị tâm lý trước.

Cô và Vĩ Trang không cùng thân phận và trong hợp đồng có sự bất bình đẳng giữa tiền tài và địa vị, nhưng cô không muốn lợi dụng Vĩ Trang nên không cần phải sợ chị ta.

Cô bấm mật khẩu do trợ lý Cao đưa và bước vào cửa.

Đèn cảm ứng bật sáng, cả phòng sáng trưng.

Cô thay giày ở cửa ra vào rồi đi vào.

Căn hộ rộng lớn nhưng không có ai nên cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Căn hộ rất lớn, có phòng khách lớn, phòng tiếp khách3, sảnh phụ nhỏ, phòng làm việc, phòng sinh hoạt thường ngày và nhiều phòng ngủ, cô dạo quanh một lượt để chắc rằng không có ai ở đó.

Tốt lắm, cô đã hoàn toàn yên tâm.

Một người sao có thể sống trong một căn nhà lớn như vậy?

Không thể hiểu nổi cuộc sống của người giàu mà!

Tiểu Viên ngồi trên ghế sô pha trong sảnh gần cửa nhất, và đợi mười phút, nhưng vẫn không có thấy bóng dáng của Vĩ Trang.

Cô không đoán được ý của tổng giám đốc nên thôi không đoán nữa, đứng dậy đi lại một vòng và chọn phòng tiếp khách.

Bởi vì bên trong có một cái bàn lớn với một cửa kính lớn trong suốt, có thể nhìn ra bên ngoài xem có ai đi ngang qua hay không.

Cô ngồi xuống và tiếp tục đọc kịch bản.

Cô đọc đến say mê, cầm hai cây bút có màu sắc trung tính khác nhau gạch tới gạch lui và thỉnh thoảng nhẩm lên.

Trong phòng tiếp khách có một quầy bar nhỏ, đều là rượu.

Cô đứng dậy đi đến phòng ăn, dạo quanh một vòng rồi tìm tủ lạnh, lấy một hộp sữa.

Xem đồng hồ thì đã mười giờ rưỡi rồi, vậy mà Vĩ Trang vẫn chưa xuất hiện.

Cô lấy điện thoại muốn gửi một tin nhắn cho trợ lý Cao, hỏi chị ta mình có thể về nhà không, thì thấy trên điện thoại của cô có tin nhắn mới, vừa rồi cô mải mê đọc kịch bản nên không để ý.

"Cô Hướng, tổng giám đốc Vĩ còn có việc phải giải quyết, xin ngài kiên nhẫn chờ đợi"

Đợi cái gì mà đợi, cũng sắp đến giờ ngủ của cô rồi, Tiểu Viên ngáp một cái, tiếp tục đọc tiếp, "Ở phòng ngủ chính đầu tiên đã chuẩn bị quần áo và đồ dùng vệ sinh cho ngài rồi".

Nhưng vấn đề là, làm sao cô biết cái nào là phòng ngủ đầu tiên?

Tiểu Viên nhớ lại đường đi hồi nãy, và tự hỏi liệu bây giờ mà rời đi cô có thể đi được không? Ý tưởng này quẩn quanh trong đầu cô một lúc sau đó cô từ bỏ.

Cho dù cô có thể vượt qua các trạm kiểm soát đi nữa, cũng không có một chiếc xe hơi nào xuất hiện ở đây.

Cô lại ngáp một cái, uống hết sữa rồi ném hộp vào thùng rác phân loại.

Căn nhà này giống như mê cung, vất vả lắm cô mới quay về được phòng tiếp khách thì chợt ngẩn ra và lập tức nín thở.

Qua tấm kính, Vĩ Trang đang đứng ở bên cạnh bàn và lại mặc nguyên bộ đồ đen, quay lưng về phía cô và xem kịch bản của cô.

Tiểu Viên chậm rãi đi qua cửa, Vĩ Trang dường như có dự cảm mà quay người lại, mái tóc đen chạm ngang vai tạo thành một vòng cung mê hoặc trong không khí, ánh mắt cũng nhìn theo.

Bên trong mặc một chiếc áo sơmi cổ đứng và đường viền cổ của áo vest rất đặc biệt, nền đen được nổi bật với các hoa văn màu trắng.

Hoa văn nhỏ giống như một đám mây bay quanh cổ nên toàn bộ cơ thể đều màu đen cũng không thấy đơn điệu.

"Tổng giám đốc Vĩ" – Trong đáy mắt Tiểu Viên vẫn còn vẻ không ngờ, cô vội vàng gọi người.

"Ừ" – Đôi môi mỏng đỏ mọng đã lau son của Vĩ Trang khẽ nhúc nhích, "Cô đến lâu rồi à?".

"Cũng tạm", ánh mắt Tiểu Viên lướt qua kịch bản trong tay chị ta, "Tôi đã đọc kịch bản được một lát".

"Diễn Lăng Dao à?" – Chị ta lại hỏi.

"Vâng" - Những ghi chép trọng điểm đều là lời thoại của nữ thứ hai Lăng Dao.

Vĩ Trang lại gật đầu, đặt kịch bản xuống và đi về phía quầy bar.

Sau đó, Tiểu Viên mới nhận ra chị ta không đi giày cao gót, đúng rồi, ở nhà đi giày cao gót để làm gì?

Trong nhà nên chị ta ăn mặc thoải mái, khi đi ngang qua Tiểu Viên, chị ta vẫn cao hơn cô nửa cái đầu.

Khi chị ta đi đến quầy bar, Tiểu Viên bước vào và cầm tập kịch bản của cô lên, ánh mắt không tự chủ mà chú ý tới động tác của Vĩ Trang.

Chị ta rót rượu và uống vài ngụm rồi ngồi xuống ghế sô pha.

"Bây giờ ngài mới tan ca sao?" – Tiểu Viên liếc nhìn đồng hồ, chính xác là mười một giờ, cô hỏi rất tự nhiên, nhưng lại cảm thấy từ ngữ có vẻ không phù hợp, không nên nói sếp lớn "tan ca" nhỉ?

"Ừ" – Vĩ Trang khẽ gật đầu, cái cổ trắng như tuyết hơi nâng lên, nhấp một ngụm rượu, giọng nói khàn khàn và mệt mỏi.

Làm tổng giám đốc cũng không dễ dàng gì! Tiểu Viên thở dài trong lòng.

Cô ngồi xuống một lần nữa, lật đến kịch bản đến vị trí hồi nãy và quyết định xem thêm một chút.

Ngẩng đầu nhìn Vĩ Trang, chị ta ngồi ở chỗ đó như đang nghỉ ngơi, uống rượu, cũng không có ý phản đối.

Tiểu Viên vùi đầu và tiếp tục xem kịch bản.

Cô quên hỏi Thi Hải nam nữ chính của bộ phim này là ai, khi nhớ ra thì ngại làm phiền người khác nên chỉ còn cách chạy đua với thời gian để làm quen với kịch bản.

Hai người ở cùng một phòng, và rất yên tĩnh.

Không ai làm phiền ai, tạm thời không muốn nói chuyện, có một loại cảm giác hài hoà và ăn ý đến kỳ lạ.

Mái tóc ngắn đã dài ra của Tiểu Viên được buộc thành một búi nhỏ, trên chiếc cổ xinh đẹp có rất nhiều sợi tóc rơi ra, khuôn mặt không hề trang điểm, dưới ngọn đèn trắng có cảm giác trẻ trung và tràn đầy thanh nhã.

Nhìn từ góc độ của Vĩ Trang, có thể thấy một chiếc mũ tai mèo buông thõng ở sau gáy, hai cái tai nhọn nhọn.

Nhoài người trên bàn học rất giống bộ dáng của một học sinh chăm chỉ.

Vĩ Trang cầm ly rượu, nhìn cô và chậm rãi uống cạn ly..