Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

Chương 14: - Say

Trăng treo trên cao, sáng vằng vặc, nhưng ánh sáng ấy lại dần khuất sau hàng dương liễu xanh. Mặt hồ xuất hiện mặt trăng thứ hai, méo mó, nhưng vẫn cố phát ra ánh sáng, nó vẫn tỏa sáng dù ở nơi nào, vì nó là trăng.

Hương rượu thơm nồng, lửa tí tách cháy sáng. Ở một nơi nào đó, than lô âm ỉ, cửa cài then kín, hơi thở rối loạn cùng thân thể trắng mịn như tơ lụa thượng hạng.

Nơi đó, là tim ai đập loạn nhịp vì ai, là hơi thở ai cùng ai quấn quít, là nụ cười của ai xóa tan đêm dài giá lạnh?

Say đến điên đảo, trước mắt một mảng mờ mịt, hình ảnh đối phương khi ẩn khi hiện, khi mờ ảo khi rõ ràng, sắp không phân biệt nổi thực hư rồi.

"Chúc Vi!?"

Tiểu Hiểu xông vào trù phòng, đem bình rượu trong tay Chúc Vi ném xuống đất, tức giận quát: "Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi điên rồi sao?"

"Kệ ta đi!"

Chúc Vi lạnh lùng gạt tay Tiểu Hiểu ra, rồi loạng choạng chống tay xuống bàn để đứng dậy, bật ra tiếng cười chua xót đến thê lương. Đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô độc của đối phương, Tiểu Hiểu bất giác thở dài, trong mắt một mảnh thương xót, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay đến trắng bệt.

"Tiểu Hiểu!"

Tiểu Hiểu giật mình, đưa mắt nhìn ra sau, thấy Tử Minh đang ngồi xổm trên ghế, một tay cầm bình rượu, tay kia gõ nhịp nhịp trên bàn, đưa mắt nhìn nàng.

"Chúc Vi đó làm sao vậy?"

"Ngươi làm ta giật mình!" Tiểu Hiểu bực mình trừng mắt: "Đi đứng gì mà không có chút tiếng động, dọa chết ta!!"

"Là do người chỉ lo nhìn Chúc Vi mà không biết ta đến thì có."

"Cũng đúng."

Tiểu Hiểu chán chường ngồi xuống ghế, đoạt bình rượu trong tay Tử Minh đặt lên bàn, trừng mắt: "Tới ngươi nữa à?! Tước quý các ngươi chỉ biết dùng phương pháp ấu trĩ này để quên sầu."

"Ta có uống được giọt nào đâu!!" Tử Minh buồn bực quắc mắt: "Theo ta thấy hình như ngươi biết gì đó, nói xem, ta là tước quý biết đâu có thể giúp nàng."

"Chuyện này dù là quân quý hay tước quý đều không giúp gì được."

Tiểu Hiểu bắc chước Tử Minh gõ gõ tay lên bàn, tay kia nghịch bình rượu bị hất đổ bên cạnh, sóng mắt trong trẻo tưởng chừng có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng. Chính bởi vì từ nhỏ đã được đưa đến chăm sóc cho Diệp Cẩm, Tiểu Hiểu không học được tranh đoạt, cũng không biết lừa dối, dần dần giống Diệp Cẩm một mặt thiên chân vô tà.

Đôi mắt Tiểu Hiểu rất đẹp, rất to, còn lấp lánh. Tử Minh trộm nhìn mấy lần, còn nghĩ có ánh sao nào rơi vào đôi mắt đẹp đẽ này, hóa ra quân quý Diệp gia đều có đôi mắt xinh đẹp như vậy.

"Là ý tứ gì?"

Tử Minh uống một ngụm rượu, vị cay nồng lan khắp khoang miệng, tê buốt nhưng sảng khoái.

Rượu chính là như vậy, cay đến cháy lòng, nhưng vẫn khiến phàm nhân như các nàng mê muội. Hương vị nồng nàn điên đảo, mê hoặc, tưởng chừng như có thể vứt bỏ được tất cả phiền muộn sầu não sang một bên, chỉ còn lưu lại vị tê buốt cay nồng đó. Ít nhất trong đời còn có một phút giây quên hết những nỗi ưu tư, chỉ buông thả mặc cho gió cuốn đến đâu, chỉ một phút giây ấy thôi cũng đã quá đủ rồi.

Tiểu Hiểu ngồi ở phía đối diện, nhìn thấy Tử Minh uống rượu, cũng muốn thử một chút, lại bị nàng ấy ngăn cản.

"Rượu này rất mạnh." Tử Minh ôn giọng nói: "Quân quý không nên uống đâu, sẽ sinh bệnh đó."

Tiểu Hiểu rùng mình một cái, cũng không táy máy tay chân nữa, lúc này mới chống cằm, nói: "Ngươi không để ý sao? Chúc Vi nàng đối với... đối với..."

Tử Minh tinh ý đáp lại: "Thập nhất vương phi!?"

"Ân, khi ta và Chúc Vi còn rất nhỏ đã được đưa đến Diệp phủ làm hạ nhân, ta thật không nhớ rõ lúc đó ta bao nhiêu tuổi, nhưng chuyện đã rất lâu rất lâu rồi, có nhiều thứ cũng không nhớ nổi nữa."

Tiểu Hiểu vừa nói vừa đưa mắt nhìn một bàn lênh láng rượu, hương rượu xộc vào mũi, khiến nàng choáng váng hoa mắt. Nhịn không được mà đưa tay cầm lấy bình rượu, không có uống, chỉ chăm chú nhìn vào làn rượu trong vắt sóng sánh trong bình, hình ảnh phản chiếu bên trong vặn vẹo.

"Chúc Vi thật sự rất thích tiểu thư, cũng đúng, người giống như tiểu thư rất được mọi người yêu thích, tuy có chút bướng bỉnh, nhưng lúc cần nhu thuận sẽ nhu thuận, lúc cần nghe lời sẽ nghe lời. Phẩm cấp tiểu thư cũng cao như vậy, là tước quý nhất định sẽ động lòng, chưa nói đến Chúc Vi ngày đêm gần gũi, sao không động lòng được chứ..."

Tử Minh đưa mắt nhìn Tiểu Hiểu, nội tâm khẽ run, nàng dường như phát hiện ra một mặt yếu đuối của nữ hài này, không nháo sự, không ồn ào, mà trầm lặng yếu ớt đến thê lương. Bộ dạng này của quân quý chính là đòn đánh mạnh nhất vào trái tim sắt đá của tước quý, nhu nhược mềm yếu khiến người khác động lòng thương cảm, không thể không thương xót.

"Ngươi thích Chúc Vi?"

"Ha." Tiểu Hiểu bật cười một tiếng, quay qua nhìn Tử Minh, híp híp mắt: "Để ngươi đoán đúng rồi, ta thích Chúc Vi, rất rất thích nàng."

Tử Minh nghiêng đầu nhìn, ánh mắt kia, là bi ai sao?

"Nhưng cũng đã rất lâu rồi, ta quên mất thích Chúc Vi." Tiểu Hiểu khoanh tay trên bàn, đầu áp vào tay, thì thầm thật khẽ: "Từ khi biết Chúc Vi thích tiểu thư, ta đã không thích nàng nữa, bởi vì ta biết mình không thể so sánh được với tiểu thư, có cố cũng như vậy thôi. Cho nên ta từ bỏ, triệt để từ bỏ, nhưng khi nhìn thấy Chúc Vi, vẫn không cầm lòng được mà quan tâm đến nàng, bị lạnh nhạt vẫn cứ không buông bỏ, ta thật sự rất đáng ghét..."

Móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, đưa mắt nhìn khăn the trong tay áo mình, hóa ra lần đó là cố tình đưa khăn lau cho Chúc Vi, chỉ là tiện tay mới đưa cho nàng.

Tử Minh cầm lòng không được, vươn tay đỡ lấy hai vai Tiểu Hiểu, để nàng dựa vào vai mình. Kỳ lạ là Tiểu Hiểu cũng chẳng bài xích, dựa vào vai Tử Minh khóc hô một trận, là lần đầu tiên nàng ở trước mặt người khác mà khóc, bày tỏ hết tất cả đau đớn trong lòng.

"Đừng khóc nữa." Tử Minh vỗ vỗ vai Tiểu Hiểu an ủi: "Khóc to thế nào, khóc có sưng mắt hay sáng dậy không nổi thì nàng ta cũng không có biết, có khi biết cũng chẳng muốn quan tâm đến."

"Ta thật sự rất buồn, thật sự..." Tiểu Hiểu giấu mặt vào vai Tử Minh, vừa khóc vừa gào thét: "Tại sao chứ? Rõ ràng là đã nói không quan tâm đến nữa, nhưng vẫn cầm lòng không được, ta thật sự không muốn như vậy đâu!!"

"Hảo, hảo, muốn khóc liền khóc, muốn đánh cứ đánh, cho ngươi đánh một trận, đánh xong thì về ngủ một giấc, nhé?"

Tiểu Hiểu cũng không nể tình mà đánh vào người Tử Minh, lực đạo không lớn, nhưng đánh nhiều sẽ rất đau. May mắn Tử Minh da dày, bị quân quý đánh mấy cái cũng không sao, nhưng nếu đối phương vừa đánh vừa khóc, thật sự là không có đủ dũng khí mà trêu chọc nữa, chỉ biết vỗ lưng đối phương an ủi.

"Hết hôm nay thôi, sẽ không như vậy nữa." Tiểu Hiểu lầm bầm gì đó, càng nói càng nhỏ, có lẽ là khóc mệt rồi: "Không bao giờ như vậy nữa, hứa đó..."

"Hảo."

Còn đang lẩm bẩm nói gì đó, lại nghe thấy tiếng đẩy cửa từ phía sau, cả hai không ai nói ai đều quay lại nhìn.

Lăng Tam Nguyệt vừa đẩy cửa vào phòng, nhìn thấy Tiểu Hiểu dựa vào vai Tử Minh tình cảm nói gì đó, vừa nhìn đã biết hai người này có vấn đề, không khỏi xấu hổ hắng giọng một cái.

"Khụ, ta vào lấy chút nước, các ngươi cứ tiếp tục đi."

Tử Minh: "..."

Tiểu Hiểu: "..."

Đến lúc Lăng Tam Nguyệt đi rồi, Tử Minh với Tiểu Hiểu mới hiểu hết ý tứ từ câu nói của thập nhất gia, liền tá hỏa gào lên.

"Gia ngài đừng có hiểu lầm!!!"

...

"Gia, làm gì mà lâu vậy?"

Lăng Tam Nguyệt dùng tay trái đóng cửa lại, ngăn từng đợt gió lạnh lùa vào, nhẹ thở ra một làn khói mỏng.

Diệp Cẩm từ trên giường muốn ngồi dậy, lại bị Lăng Tam Nguyệt lên tiếng ngăn lại: "Không nên ngồi dậy, ta mang nước đến cho nàng."

Nói xong liền tăng nhanh cước bộ, đưa chén trà nóng hổi nghi ngút khói cho Diệp Cẩm.

Đón lấy chén trà từ tay Lăng Tam Nguyệt, Diệp Cẩm hỏi lại câu hỏi vừa rồi: "Làm gì mà lâu vậy a?"

"Gặp Tử Minh và Tiểu Hiểu trong trù phòng." Lăng Tam Nguyệt ngồi xuống giường, giúp Diệp Cẩm xoa bóp thắt lưng, mờ ám cười: "Nàng đoán xem ta thấy gì?"

Diệp Cẩm hớp một ngụm trà, còn khá nóng nên nàng không vội uống nữa, đưa đôi mắt trong veo của mình nhìn Lăng Tam Nguyệt, chắc chắn mười phần nếu không có gì đặc biệt thì nàng ấy sẽ không bắt nàng đoán.

"Hẳn là Tiểu Hiểu đánh ngất Tử Minh rồi đi?"

Tuy biết rằng khí lực của Tiểu Hiểu không hơn nàng là bao, nhưng nếu là chuyện đặc biệt, có thể là Tiểu Hiểu đã đánh chết Tử Minh rồi không chừng?!

"Sai rồi." Lăng Tam Nguyệt cười lớn, nói: "Ta vào chính là nhìn thấy các nàng dựa vào vai nhau, khanh khanh ta ta, trông rất tình cảm."

"Thật sao!?!?"

Đánh chết Diệp Cẩm cũng không tin Tiểu Hiểu dựa vào vai Tử Minh tình cảm khanh khanh ta ta, tính cách của Tiểu Hiểu nàng rõ nhất, nàng ấy không phải dạng quân quý hay e thẹn vậy đâu, hơn nữa còn có điểm thô lỗ. Nếu nói Tiểu Hiểu đánh chết Tử Minh nàng còn tin!!!

"Thật, chính mắt ta nhìn thấy còn giả sao?"

Lăng Tam Nguyệt nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Cẩm, nói: "Quân quý các nàng a, đều cùng một bộ dạng nội ngoại bất nhất, khẩu thị tâm phi. Đều đã thích đến như vậy, vẫn cứ chối tới chối lui, hơn nữa còn hay bày ra bộ dạng hung dữ, chẳng những không kéo được chút khí phách, lại còn có vẻ giận dỗi đáng yêu."

"Ngài..." Diệp Cẩm buồn bực nói: "Là kiêu ngạo!"

"Hảo, hảo, kiêu ngạo." Lăng Tam Nguyệt dở khóc dở cười, đưa tay xoa đầu Diệp Cẩm: "Kiêu ngạo cái gì, đều chẳng phải đã yêu nhau rồi sao? Kiêu ngạo như vậy cũng chẳng khiến tình cảm tốt lên thêm, sao không thành thật một chút?"

Diệp Cẩm nheo nheo mắt: "Ngài nói như vậy là ám chỉ quân quý bọn ta chỉ biết kiêu ngạo sao?"

"Ai dám nói nàng kiêu ngạo đây?"

Lăng Tam Nguyệt ôn hòa cười, đưa tay ôm Diệp Cẩm vào lòng, nói: "Tiểu khả ái, nàng kiêu ngạo hay không kiêu ngạo cũng không quan trọng, quan trọng là nàng đã ở đây, ở bên cạnh ta."

Diệp Cẩm an ổn dựa vào lòng Lăng Tam Nguyệt, hưởng thụ hương thơm nhàn nhạt trên người đối phương, thật thích, cũng thật an tĩnh.

Ngoài sân hoa nở ngập tường trắng, cánh hoa yếu ớt chịu từng cơn gió lạnh, cố vươn lên hướng về ánh trăng vằng vặc trên cao. Hương hoa ngào ngạt, cát chảy chậm rãi, thời gian đến từng nhịp từng nhịp, uể oải trong một đêm xuân lạnh lẽo.

Nghĩ về nhiều chuyện, không biết rõ bắt đầu từ lúc nào, nhưng thật sự không thể tin nổi sẽ có ngày hôm nay.

Diệp Cẩm suy nghĩ vẩn vơ, rồi lại kéo vạt áo của Lăng Tam Nguyệt, thì thầm khe khẽ: "Ngày mai cùng ta về nhé?"

Lăng Tam Nguyệt sững người một lúc lâu, nàng nhìn Diệp Cẩm trong lòng mình, lời từ chối đến môi lại không nói ra được, ánh mắt chờ mong ấy nàng không cách nào phụ lại.

"Hảo, mai về cùng nàng."

Diệp Cẩm vui mừng, mắt cười cong cong, ở bên khóe môi Lăng Tam Nguyệt ấn lên một nụ hôn.

"Phu quân, chúng ta cùng nhau ngủ."

"Hảo, cùng nhau ngủ."