Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

Chương 44: - Sát thủ

Mùng một nhà nhà thắp đèn sáng rực cả con phố, hai bên đường vẫn tấp nập người qua lại, hữu thuyết hữu tiếu, giữa trời xuân ấm áp tâm tình cũng đặc biệt thư sướng. Đứng trên cầu, mắt ngắm nhìn dòng sông sẫm màu chứa đựng cả một vầng trăng sáng, đáy mắt phản chiếu một tia sáng bàng bạc.

Giờ đã khá trễ, Triệu Tuyên ngại bản thân là quân quý không muốn ở bên ngoài quá lâu, nhưng Diệp Hy lại không có ý định để nàng trở về, gấp đến độ trán đổ đầy mồ hôi. Cả ngày hôm nay nàng đi đến chân cũng muốn gãy, cầm cự đến được bây giờ cũng xem như là một loại kỳ tích, không khỏi âm thầm tự ngưỡng mộ bản thân.

"Tiểu thư."

Cuối cùng vẫn nhịn không được nữa mà tiến lên, nghiêng đầu quan sát sườn mặt trắng nõn cùng hàng mi thật dài của đối phương.

Diệp Hy lại không đáp lời nàng, nghiêng người quan sát dòng nước cuồn cuộn chảy dưới chân cầu, hơi buông rũ làn mi, dường như là đang trầm tư suy nghĩ gì đó mới không nghe nàng hỏi.

"Tiểu thư." Lần này Triệu Tuyên cố ý gọi lớn hơn, bước đến gần tiểu thư hơn, hỏi: "Thời gian cũng trễ rồi, không nên tiếp tục lưu lại, hay là để nô tỳ gọi người đưa ngài hồi phủ?"

"Sắp tới..." Diệp Hy quay đầu nhìn Triệu Tuyên, thay vì trả lời câu hỏi của nàng lại lảng sang chuyện khác: "Ta cùng ngươi thi vào Văn Hoa Uyển."

"Sao?" Triệu Tuyên sửng sốt: "Văn Hoa Uyển? Tiểu thư ngài hảo đùa giỡn, Văn Hoa Uyển là địa phương nào chứ? Mười người đi thi còn không đậu nổi một người, chỉ sợ nô tỳ sẽ phải phụ lòng của ngài rồi."

"Chỉ có cách này mới có thể nâng cao thân thế của ngươi." Diệp Hy lưu loát nói ra suy nghĩ của mình: "Ngươi cũng biết hiện tại thân phận của ngươi thế nào, ở Triệu phủ bị chèn ép ra sao, nếu không tự mình vùng vẫy thoát ra thì cả đời cũng chỉ có thể làm nha hoàn cho người khác."

Triệu Tuyên trước là kinh ngạc sau lại trầm mặc suy nghĩ, lời ngũ tiểu thư nói không phải không có đạo lý, nàng xuất thân thấp kém, lại còn là nho nhỏ huyền quân cấp C, không thể phủ định nàng so với nha hoàn trong phủ còn thấp kém hơn. Nếu như nàng cứ như vậy không có chí tiến thủ, nhất định sẽ giống như lời tiểu thư vừa nói, cả đời đều chỉ có thể làm nha hoàn cho người khác tùy thời trút giận.

"Tiểu thư, ta thật sự rất muốn tham gia Văn Hoa Uyển, tìm cho mình một chỗ đứng trong cung, nhưng địa phương đó..."

"Yên tâm, ta tin ngươi làm được."

Diệp Hy chăm chú nhìn nàng, đôi mắt thuần đen dưới ánh đèn đêm càng trở nên thâm thúy, lóe lên một tia sáng nhàn nhạt như đang ẩn giấu một vì tinh tú bên trong. Ánh mắt kia nhìn nàng không hiểu sao lại cảm thấy có chút ý vị, đặc biệt câu nhân, tưởng chừng muốn đem hồn phách của nàng giam giữ lại.

Triệu Tuyên cảm thấy tim đập mạnh, bất tri bất giác sờ mặt một cái, đều nóng thành như vậy rồi. Chuyện này cũng không thể trách nàng, đây cũng chỉ là bản năng tìm phối ngẫu cường đại, dù là quân quý phẩm cấp nào cũng sẽ muốn ở bên cạnh một tước quý có thể bảo hộ mình. Dường như đã không nhận ra nổi đứa nhỏ nghịch ngợm ở trên xe trưng cầu ý kiến của nàng làm sao dỗ dành tứ tỷ hài lòng, cũng không còn là đứa nhỏ cùng nàng chạy qua một con phố đông người, chen chúc giữa dòng người vội vã.

Trong lòng có chút tưởng niệm, chỉ mới một năm thôi mà, như thế nào lại thay đổi nhiều như vậy?

Triệu Tuyên ngập ngừng một lúc, rồi nói: "Nếu như tiểu thư đã nói như vậy, Tuyên nhi cũng sẽ thử một lần."

"Cứ quyết định vậy đi." Diệp Hy liếc mắt suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Đúng rồi, ngươi có đặc biệt giỏi ca vũ hay tấu khúc gì không?"

Triệu Tuyên ngẩn ra một lúc, mặt đỏ bừng bừng mà lắc đầu: "Đều không biết, ngay cả may vá cũng không."

"..." Diệp Hy buồn bực liếc nàng một cái: "Ngươi có phải quân quý không vậy?"

Mặt càng lúc càng đỏ, xấu hổ đến mức muốn độn thổ, nàng không thể so với quân quý khác giỏi khoản này, nhưng nói về tâm tư linh động cùng hiểu biết thì Triệu Tuyên tự tin bản thân giỏi hơn những quân quý khác, ngay cả lão sư cũng nhìn nàng bằng ánh mắt khác hoàn toàn.

"Được rồi, ngày mai ta lại đưa ngươi đến chỗ Tiêu Ngọc, nhờ nàng dạy dỗ ngươi học thập lục cầm."

"..."

Triệu Tuyên ngốc ngốc hỏi lại: "Học thập lục cầm làm gì?"

"Ngươi nghĩ dựa vào bản thân đậu Văn Hoa Uyển sẽ có thể làm quan trong cung sao?" Diệp Hy liếc trắng mắt, hận thiết bất thành cương: "Ngươi nghĩ bọn họ sẽ cho ngươi vào vị trí nào? Xếp sách? Hay làm thư đồng? Hảo hảo tự trao dồi cho bản thân thật tốt đi, có ta ở sau nâng đỡ, đem ngươi an bài vào Lễ Nhạc Ti, sau này không cần lo lắng cho tương lai nữa."

"Nhưng mà..." Triệu Tuyên bất đắc dĩ mà nói: "Nô tỳ đối với nhạc thuật đều không có hứng thú, trước giờ đều là bắt chước người khác tấu thử vài điệu."

"Ngươi cần gì có hứng thú, chỉ cần cố gắng đậu được đại hội tuyển chọn cầm sư sắp tới, ngươi cuối bảng cũng được!!"

"..."

Có cần phải xem thường người khác đến vậy không?

Triệu Tuyên chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng ai oán, cứ như vậy sau khi tan khóa ở học đường nàng lại phải đến chỗ của Tiêu lão bản kia sao?

Hai người một trước một sau hồi phủ, dù sao Triệu Tuyên cũng là quân quý, không thể đi đến phủ của một tước quý, cho nên Diệp Hy chọn đưa Triệu Tuyên về phủ, còn bản thân sẽ về sau.

Xe ngựa của Diệp gia chờ ở bên ngoài, là do các nàng ở hội chợ quá đông đúc không tiện đưa xe ngựa vào nên đành phải tự thân đi bộ ra ngoài.

Mặc dù trời đã tối nhưng dòng người vẫn tấp nập như cũ, vài tiểu cô nương chưa cài trâm uyển chuyển thanh thoát, mặt hoa da phấn ngượng ngùng đối thoại cùng vài tước quý. Đôi mắt kia trong trẻo nhu hòa, đều là những cô nương chưa nhận rõ thế tục, được tước quý dỗ ngọt vài câu đã ngượng ngùng nâng khăn giấu đi gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Dù gì đây cũng là cơ hội để kết giao, bọn họ làm gì cũng không thể xem là đi quá giới hạn!

Nhưng đột nhiên ngũ tiểu thư dừng lại cước bộ, liếc nhìn sang con hẻm nhỏ gần đó, không nghĩ nhiều đã bước vào trong.

Triệu Tuyên hốt hoảng đuổi theo, kêu to: "Tiểu thư, ngài đi đâu vậy?Xe ngựa ở ngoài kia mà!"

Nhưng Diệp Hy lại không có ý trả lời nàng, một đường đi thẳng vào trong hẻm, từ con hẻm nhỏ rẽ ra đường lớn, rồi lại tìm hẻm nhỏ khác rẽ vào, lòng vòng như vậy không biết là bao lâu.

Triệu Tuyên dù gì cũng là quân quý, đi một chút đã bắt đầu thấy mệt, mắt thấy đuổi không kịp Diệp Hy nữa liền kêu to: "Tiểu thư!! Ngài chậm một chút, coi chừng lạc đường đó!"

Đối phương dường như nghe thấy, giảm dần cước bộ quay sang nhìn Triệu Tuyên, không nghĩ nhiều dứt khoát nắm lấy cổ tay nàng, tay kia đỡ ở bên hông, lưu loát đem Triệu Tuyên kéo ngã lên lưng.

Còn chưa kịp hiểu gì đã bị nhấc lên, đối phương như tên bắn một đường chạy thật nhanh, cố ý rẽ vào những con hẻm quanh co.

Triệu Tuyên sợ đến mặt mũi trắng bệt, liên tục kêu Diệp Hy dừng chạy, nhưng nàng lại cảm giác có gì đó không đúng. Đưa mắt nhìn lọn tóc dài lay lay động, Triệu Tuyên vội giữ lấy tóc của mình, ngước nhìn bốn phía yên ắng không nổi gió, tuyết cũng ngừng rơi rồi, rốt cuộc là cảm giác lạnh sống lưng ấy từ đâu mà ra?

Một tiếng xé gió cắt ngang suy nghĩ của Triệu Tuyên, nàng so với quân quý khác tâm tư linh động hơn rất nhiều, tự khắc đoán ra được có người đuổi theo!!

"Tiểu thư!!" Triệu Tuyên đè thấp giọng gấp gáp nói: "Chúng ta phải làm gì đây?"

"Trước cắt đuôi bọn chúng, chúng ta chỉ có hai người đấu không lại đám sát thủ đó đâu."

"Sát thủ?"

Triệu Tuyên lẩm bẩm, nàng đưa mắt nhìn lên bờ tường đóng rêu ở bên cạnh, trong lòng rét run, cảm giác bị theo dõi thật không dễ chịu chút nào. Không chỉ nàng mà ngũ tiểu thư cũng bắt đầu khó chịu, tốc độ chạy càng lúc càng tăng, hai bên tai chỉ nghe tiếng gió ù ù ngoài ra không còn cảm nhận được gì.

Nhưng ở trên lưng đối phương lại cảm thấy rất an tâm, có chút ỷ lại mà dựa dẫm, mặc dù không biết tại sao có cảm giác này nhưng Triệu Tuyên lại đùn đẩy cho bản năng khát cầu một người bảo hộ.

Một đường chạy không biết bao lâu, cuối cùng vẫn không thoát được, đám người kia từ trên mái nhà, bờ tường, ngõ hẻm lần lượt đổ ra.

Có lẽ đã chạy theo một đoạn mệt mỏi, bọn họ sợ Diệp Hy cố tình kéo dài thời gian khiến chúng mất sức, liền bỏ kết hoạch trong tối ám sát chuyển thành lộ diện đối chiến.

Diệp Hy cũng chỉ chờ có vậy, nàng nheo nheo mắt nhìn, phát hiện tên thủ lĩnh đeo một kim bài trơn không có chữ, cũng có nghĩa đám người này chính là sát thủ vô danh được Lăng đế bồi dưỡng ở trong cung.

Tên thủ lĩnh nhận ra Diệp Hy phát hiện thân phận của bọn chúng, nhất tề đồng loạt xông lên, trong ngày hôm nay nhất định phải giết chết hài tử này.

Diệp Hy trái lại so với bọn chúng vô cùng bình tĩnh, đảo mắt một vòng, hỏi: "Bao nhiêu?"

Triệu Tuyên không hề thắc mắc câu hỏi không đầu không đuôi này có ý gì, trực tiếp trả lời: "Trước mặt ba mươi, phải trái còn có hai mươi tên đang giương cung, sau lưng có ba tên cưỡi ngựa, sáu tên cầm nỏ."

Không hổ thẹn với hai chữ [thông minh], Triệu Tuyên nhìn một cái đã có thể nhớ hết tất cả, cũng thầm quan sát những vị trí mà Diệp Hy không thể nhìn thấy được.

"Ta xử lý phía trước, chuyện xảy ra xung quanh như thế nào đều phải nói rõ, nếu không ta với ngươi rất có thể chết ở đây."

"Tiểu thư." Triệu Tuyên bất đắc dĩ liếc trắng mắt: "Lần nào đi với ngài cũng bị ám sát."

Diệp Hy chột dạ, cũng không có trả lời, khuynh thân hướng về phía trước mà chạy.

Đám sát thủ còn tưởng nhân nhi này làm gì, hóa ra là bỏ trốn, đều rút kiếm ra hướng về phía nàng mà xông tới.

Chính lúc này Diệp Hy lại lách người một cái, bội đao bên hông liền rơi xuống đất, chân trái nâng lên chuẩn xác đem bội đao đá lên trên không. Triệu Tuyên không nói một lời vươn tay tiếp lấy bội đao, tương đối nặng, nhưng mặt vẫn không suy suyển trực tiếp đem đao và vỏ tách ra.

Tiếng vỏ rời đao vang lên cực kỳ chói tai, tựa như tiếng mãnh thú hung hãn gầm lớn, xung quanh đều tỏa ra nồng nặc sát khí.

Diệp Hy tay không tấc sắt tiếp tục xông về phía trước, tưởng chừng như nàng muốn tại chỗ này thí mạng của mình. Đám sát thủ kia hoàn toàn không biết được Diệp Hy muốn làm gì, trong đôi mắt kiên định kia tan rã, lộ ra một chút lo âu.

Diệp Hy cứ như vậy xông đến, nhân lúc bọn chúng hoảng hốt một cước đá văng tên cầm trường kiếm hắc sắc, kiếm cũng loạn vũ bay lên không trung.

Lần này Diệp Hy chính tay bắt được, dứt khoát vung mạnh một đường, đem đám người xung quanh đẩy lùi về ba bước. Trên lưng còn cõng theo Triệu Tuyên nhưng di chuyển hoàn toàn không chậm chạp, thoắt ẩn thoắt hiện một lần đánh lùi hơn hai mươi tên.

Đám sát thủ ẩn nấp sau tường đã nhịn không được kéo cung, nhưng bởi vì Diệp Hy di chuyển quá nhanh không xác định được vị trí, bọn chúng cứ chần chờ hết lần này đến lần khác.

Tên thủ lĩnh thấy tình hình bất ổn, thần không biết quỷ không hay phất tay một cái, gương mặt một mạt lãnh đạm, thí hết đám sát thủ này để giết Diệp Hy cũng là đáng.

Mưa tên xối xả rơi xuống, Triệu Tuyên tất nhiên không phải nằm yên để người ta ghim thành nhím, trực tiếp nâng đoản đao lên, do đoản đao quá nặng nàng không thể di chuyển nó, chỉ còn cách tên đến đâu che chắn đến đó.

Nhờ vậy Diệp Hy mới không phân tâm, một kích lại một kích giết thêm mười tên, cũng nhờ màn mưa tên kia giúp nàng loại bỏ không ít.

"Ngươi biết bắn cung không?"

Triệu Tuyên ở trên lưng Diệp Hy bĩu bĩu môi: "Ta là quân quý, biết cái đó làm gì?"

Diệp Hy trợn trắng mắt, đè thấp giọng: "Ta đoạt nỏ cho ngươi, cố gắng nghe ta nói, biết không?"

"Ân."

Vừa dứt lời Diệp Hy đã lao vào đám sát thủ đang cầm nỏ loay hoay không biết nên xuất thủ hay không, chỉ lóe lên một cái, bọn chúng thấy vai đau nhức ngã lăn xuống đất la hét. Trên vái máu tuôn không ngừng, da rách toạt để lộ xương trắng, giãy dụa một lúc cùng cũng cùng đổ gục xuống đất.

Nỏ tay an toàn nằm trong tay Diệp Hy, lần nữa dùng sức đá lên để Triệu Tuyên đón được.

"Trên đó có dây, cẩn thận cài vào tay, khá nặng đó, ngươi phải dùng hai tay."

Triệu Tuyên nhất nhất nghe theo, đem nỏ tay cài vào xong nàng cũng không nhấc nổi tay lên, thứ này so với đoản đao của ngũ tiểu thư còn nặng hơn!!

"Dùng tay trái đỡ lấy." Diệp Hy loay hoay né tránh đường kiếm sượt qua mặt, cao giọng nói: "Trong nỏ có tên rồi, ta nghĩ cũng trên dưới ba mươi, ngươi sau khi giật chốt đừng sợ hãi, cứ hướng về phía có người mà bắn."

"Nhưng mà..."

Trong lòng Triệu Tuyên hoảng hốt, nơi này không phải đồng hoang, hiện tại ngoài kia hội chợ vẫn còn náo nhiệt, nếu lỡ như có ai đi ngang qua đây bị nàng ngộ thương thì làm sao?"

"Yên tâm, mười dặm quanh đây không có người, ta chính là cố ý dẫn bọn chúng đến đây."

Triệu Tuyên như được uống một viên định tâm đan, hoàn toàn tin tưởng vào Diệp Hy, hướng tay về đám cung thủ, lưu loát kéo chốt ra. Chốt khóa này đặc biệt cứng, một quân quý tay yếu chân mềm như Triệu Tuyên phải dùng hết sức bình sinh mới kéo ra được, xong xuôi cũng đã mệt đứt hơi. Nhưng tay trái lại vẫn phải đỡ cổ tay phải nặng trịch, giữ nguyên tư thế như thế, mũi tên vừa nhỏ vừa nhọn bắn ra lấy mạng đám cung thủ ở bờ tường phía đông. Lần nữa kéo tay về phía tây, đám cung thủ kia không kịp trở tay, mũi tên trực tiếp ghim vào cổ họng bọn chúng, bật người ngã ra phía sau.

Khi đám cung thủ đổ gục toàn bộ thì mũi tên trong nỏ cũng đã hết, Triệu Tuyên dứt khoát đem thứ phiền phức này ném xuống đất, vẫn là dùng đoản đao thoải mái hơn nhiều.

Mà Diệp Hy cũng đã xử lý xong xuôi, trường kiếm hạ dọc xuống, máu tươi chảy nhuộm đỏ cả con hẻm, xung quanh là xác người chất chồng.

"Tiểu thư."

Triệu Tuyên hồi hộp nhìn Diệp Hy, lúc này bỗng cảm thấy ngực quặn thắt, phát hiện ra nha đầu này phóng xuất chiến đấu tin tức tố nồng đậm. Còn không phải do Triệu Tuyên toàn bộ tinh thần đều tập trung ở nỏ tay nên mới không phát hiện, thân thể thất thố tự động đáp lại, sau gáy đều đã đỏ bừng bừng lên hết.

Diệp Hy tất nhiên biết, nhưng thân thể nàng thật chưa trải qua vỡ lòng, dù biết được hương thơm kia có ý nghĩa gì, lại vô pháp đáp trả.

Nhìn qua sắc mặt Diệp Hy, Triệu Tuyên ôm ngực thở phào, thật may tiểu tổ tông này còn chưa vỡ lòng, nếu không mặt mũi đều không còn.

Trong đám xác chết chất chồng đó vẫn còn một kẻ sống sót, chính là tên thủ lĩnh!

Diệp Hy vốn muốn lôi hắn về Diệp phủ, nào ngờ hắn cứ như vậy cắn vỡ độc dược giấu trong kẽ răng, tự mình kết liễu!?

Triệu Tuyên nhận ra sắc mặt Diệp Hy không tốt, đành lên tiếng an ủi: "Tiểu thư ngài đừng tức giận, dù gì cũng biết thân phận của họ, không cần phải giữ lại mạng chúng kẻo nguy hiểm về sao."

Có lẽ cảm thấy lời Triệu Tuyên nói có lý nên Diệp Hy cũng buông xuôi không nhắc đến nữa, đem nàng ấy thả xuống đất, bản thân tiếp nhận lại đoản đao tra vào vỏ.

Triệu Tuyên có chút luyến tiếc, mặc dù nàng là quân quý, đối với việc cầm thương lộng đao không có nhiều hứng thú, nhưng vừa nãy 'đánh' đến hăng say như vậy, đối với thanh đoản đao kia ngược lại có ý muốn sở hữu làm kỷ niệm.

Vẻ mặt thất vọng kia của Triệu Tuyên vừa nhìn đã đoán ra được bảy phần, Diệp Hy bất đắc dĩ thở dài, rất có thể sau này nàng đem cả Diệp gia giao cho Triệu Tuyên giống như lời của đại tỷ!!

Tuy nghĩ vậy nhưng Diệp Hy vẫn đưa đoản đao cho Triệu Tuyên, căn dặn: "Thứ này rất nặng, không sử dụng thì cất thật kỹ, đừng để làm tổn thương bản thân."

"Tạ ơn ngũ tiểu thư ban thưởng!!"

Triệu Tuyên trong lòng kích động không thôi, đây có thể xem như một phầnchứng minh 'chiến công' hiển hách của nàng!!