Diệp Thiếu Cục Súc Sủng Vợ

Chương 39

Diệp Đình Dực nhìn lướt qua với sắc mặt tái mét, đi qua bên cạnh Cố Phi tiếp tục lau tóc.

Bị bơ? Cố Phi nhướng mày, mắt thấy thân hình cao lớn của Diệp Đình Dực đi ra ban công, liền vội vàng đứng lên, hai bước đuổi theo: "Chồng, em sai rồi!”

Ngăn Diệp Đình Dực lại, bắt lấy bàn tay to của anh, Cố Phi nũng nịu nhận sai.

Không cần quan tâm đến mưu kế của người phụ nữ Cố Mạn Kỳ kia, khiến Diệp Đình Dực hiểu lầm điều gì đó, cô phải nhận sai, tỏ thái độ tốt trước.

"Thực xin lỗi, xin lỗi, chồng, em không nên giấu chiếc nhẫn Phùng Minh Triết tặng, lúc anh hỏi em, em nên thành thật nói cho anh biết, không nên chơi trờ khôn vặt." Cô nghiêng đầu làm nũng.

Trong lòng cân nhắc... Diệp Đình Dực không hất tay cô ra, vẫn có cửa!

Cố Phi tiếp tục nói: "Anh đừng tức giận, em không có ý gì khác, chỉ là, chỉ là... em không muốn anh hiểu lầm nên không nói với anh. Em thật sự không muốn nhìn thấy chiếc nhẫn kia nữa, nó khiến em cảm thấy ghê tởm, lúc này mới ném nó, không phải bị mất, mà là em ném nó đi. ”

Mặt Diệp Đình Dực không chút thay đổi nhìn Cố Phi, vẫn không nói gì.

"Không muốn để ý tới em? Còn giận nữa? "Cố Phi mím môi, kéo Diệp Đình Dực đi tới trước ghế sofa, ấn anh ngồi xuống sofa, cầm khăn mặt trên tay anh, tỉ mỉ lau tóc vẫn còn nhỏ giọt cho anh: "Đừng không quan tâm em, đừng giận dỗi nữa mà!”

"Đàn ông trưởng thành, thật có khí phách!" Cô tiến đến bên tai anh, hừ một tiếng nói.

Diệp Đình Dực yên lặng ngồi trên sofa, tùy ý để tay Cố Phi nhẹ nhàng lau tóc ướt của anh, đến gần anh cảm giác được hơi ấm của Cố Phi? Nhiệt độ cơ thể và hương thơm dễ chịu của cơ thể.

Một loại cảm xúc không rõ ràng, tràn ngập nội tâm Diệp Đình Dực.

Cả hai đều không nói chuyện, trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng khăn lau tóc "xào xạc".

Một lát sau, Cố Phi để khăn mặt xuống, ngồi xổm, mắt nhìn thẳng vào mắt Diệp Đình Dực, nghiêm túc nói: "Chồng, nể tình em phục vụ anh như vậy, có thể thưởng cho em một câu không?”

"Sao em lại nghĩ đến việc tới đây tìm anh?" Diệp Đình Dực thản nhiên nói.

"Tối hôm qua anh không về nhà, đến công ty anh lại không chịu gặp em, đành phải đến đây thử vận may, quả nhiên là gặp anh mà." Thấy anh rốt cục mở miệng, Cố Phi thuận thế ngồi bên cạnh Diệp Đình Dực, kéo cánh tay anh lên, đáng thương nói.

"Cố Phi, rốt cuộc em muốn thế nào?" Ánh mắt Diệp Đình Dực sâu thẳm nhìn cô.

"Cái gì mà thế nào?" Cố Phi hỏi ngược lại.

"Anh nghĩ em tìm tới đây, là để ngả bài nói thật với anh. Em không phải cần ở trước mặt anh giả bộ hồ đồ, tiếp tục dỗ dành trêu ghẹo anh!" Diệp Đình Dực rút cánh tay ra, đứng dậy.

"Chờ đã, ý anh là sao? Em dỗ dành trêu ghẹo anh từ khi nào chứ? "Cố Phi không khỏi nhíu mày.

Diệp Đình Dực bỗng nhiên nở nụ cười, trong nụ cười còn có châm chọc, có bất đắc dĩ, tâm tình rất phức tạp: "Cố Phi, nếu như em còn chưa biết làm sao để nói với anh thì em về đi. Khi nào em nghĩ xong, đến tìm anh một lần nữa. ”

"Diệp Đình Dực, anh xong chưa?"

Cố Phi nhìn anh tự nói chuyện, bộ dáng tự cho là đúng, trong lòng liền tức giận, cô đứng lên, một tay kéo lấy anh: "Diệp Đình Dực, anh nói rõ ràng xem nào!”

"Anh muốn em ngả bài gì với anh? Còn cái gì mà nói thật?”

"Ngày hôm qua anh không nói một lời liền đi, sau đó chơi trò mất tích với em. Rõ ràng anh ở công ty, nhưng sống chết không chịu gặp em, em nhọc nhằn khổ sở tìm đến đây, nói hết lời ngon ngọt, anh vẫn làm bộ dạng âm dương quái khí này, rốt cuộc anh muốn thế nào?" Vẻ mặt Cố Phi tức giận, lớn tiếng nói.

Diệp Đình Dực sửng sốt, tiếp theo là lửa giận đùng đùng, nắm lấy cổ tay Cố Phi, lớn tiếng quát lớn: "Tôi muốn thế nào? Người phụ nữ này, em không có trái tim đúng không? Ông đây đối với em không tốt sao? Em trêu đùa ông đây, chỉ vì tên vô dụng Phùng Minh Triết, em lấy lòng tôi, để có thể cùng hắn ta bỏ trốn, em cái gì cũng nguyện ý làm vì hắn ta.”

"Cố Phi, ông đây nói cho em biết, em muốn cùng tên họ Phùng song túc song phi*, nằm mơ đi! Tên cháu trai Phùng Minh Triết kia, sớm muộn gì ông đây cũng gϊếŧ chết hắn!” Trong mắt Diệp Đình Dực toát ra sự tàn nhẫn không chút che dấu.

*双宿双飞(song túc song phi): phép ẩn dụ ý chỉ tình yêu giữa hai người không thể tách rời giống như đôi chim cùng ở bên nhau.

"Ai muốn cùng Phùng Minh Triết song túc song phi? Anh đang nói bậy gì vậy? "Cố Phi nhíu mày, chất vấn.

"Nói bậy? Nửa tháng trước, em còn nháo muốn ly hôn với ông đây, hận ông đây đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này mới qua mấy ngày, em cái gì cũng theo ông đây, mặt ngoài muốn cùng ông đây bắt đầu lại, sau lưng lại đem tín vật định tình của họ Phùng kia đeo lên người, tôi mới chỉ hỏi một câu, em liền ném nó đi, đây không phải chột dạ thì là cái gì? Diệp Đình Dực đen mặt nói.

"Ha ha..." Cố Phi đột nhiên cười rộ lên, chỉ vào Diệp Đình Dực nắm lấy tay cô: "Ông đây là ai, anh? Anh nắm em đau quá, buông ra!”

"Em nhận sai với anh, muốn bắt đầu lại với anh, anh không tin sao? Cái gì mà em vì muốn bỏ trốn với Phùng Minh Triết mà làm bộ làm tịch với anh? "Cố Phi bình tĩnh hỏi: "Lời này là ai nói cho anh biết? Ai nói em sẽ bỏ trốn với anh ta?”

"Đương nhiên là..." Diệp Đình Dực nghe Cố Phi kêu đau, vội vàng buông tay ra.

"Là Cố Mạn Kỳ nói cho anh biết, đúng không?" Cố Phi không đợi Diệp Đình Dực nói xong, liền cướp lời.

"Có phải cô ta nói với anh là em và Phùng Minh Triết hẹn năm giờ chiều gặp mặt tại nhà hàng Úy Hải, bàn chuyện bỏ trốn, kêu anh đến xem đúng không?"

"Chẳng lẽ không phải sao?" Diệp Đình Dực ngẩn ra, nhìn vẻ mặt cố Phi không thèm để ý chút nào, trong lòng có chút dao động.

"Chuyện chiếc nhẫn, có phải cũng là cô ta nói cho anh biết không?" Cố Phi cười hỏi.

"Không phải, là tôi tìm người điều tra." Diệp Đình Dực đăm chiêu nhìn cô.

Cố Phi gật đầu, ấn Diệp Đình Dực trở lại sofa, sau đó đứng dậy lấy điện thoại di động anh để quên ở nhà từ trong túi xách ra, ấn vài cái rồi đưa cho anh.

"Anh xem, ngày hôm qua sau khi anh đi, em nhìn thấy điện thoại di động của anh, ở phía trên hiện cuộc gọi của Cố Mạn Kỳ, sau đó em gọi lại cho cô ta, cô ta nói cho em biết, anh và cô ta hẹn gặp ở nhà hàng Úy Hải, cô ta còn gợi mở với em, ám chỉ anh và cô ta hẹn hò, để lừa em tới..."

"Em vừa mới đến đó, đã gặp phải Phùng Minh Triết, anh ta không ngừng lôi kéo em nói em có thể nói chuyện một chút được không, một lát sau, Cố Mạn Kỳ cũng tới, trong tay còn cầm áo khoác của anh."

Cố Phi lấy tay nhấn nhẹ Diệp Đình Dực một cái: "Còn nữa, về cái áo khoác của anh, cô ta nói anh hẹn cô ta ra ngoài, thấy cô ta lạnh nên cố ý khoác lên cho cô ta, cho nên, chồng, có phải anh cũng nên giải thích với em không.."

Nói xong, hai tay cô ôm ngực, nhìn Diệp Đình Dực với vẻ mặt "tới phiên anh".