Định Hải Phù Sinh Lục

Quyển 1 - Chương 1: - Tù phạm

Năm Thái Nguyên thứ tư thời Tấn, mùng một tháng hai, thành Tương Dương.

Gió tuyết bất chợt nổi lên, trong một đêm đã cuốn lấy cổ thành nghìn năm này. Trận gió lạnh ấy đã đóng băng tất cả ánh đèn ấm áp còn sót lại không nhiều trong thành, chỉ để lại tiếng tuyết "sột soạt" và tiếng nứt của bếp lò đỏ.

Ngoài thành, hai mươi vạn đại quân Tần tạo thành tầng tầng lớp lớp vòng vây, chờ đợi thời khắc khởi xướng trận quyết chiến sau cùng với quân Tấn thủ thành.

Hiện giờ Trần Tinh mù tịt chẳng biết gì, hết sức âu lo, cậu tới không sớm không trễ, cớ gì lại chọn đến vào lúc này? Sau khi dùng hết mọi thủ đoạn trà trộn vào thành Tương Dương, muốn tìm một người như mò kim đáy bể, dù có tìm được, thì sáng mai phải ra khỏi thành kiểu gì?

Thành Tương Dương bị bao vây chừng một năm, đến tận hôm nay đã sớm hết cạn đạn lương, binh lính đói tới nỗi không đủ sức đánh giặc, còn dân chúng thì đói tới mức không đủ sức chạy trốn, nhưng vẫn có hơi mắng người. Nhất thời, tinh thần quần chúng trong thành sôi trào, gây rối khắp nơi.

Sau khi vào thành, Trần Tinh vất vả mãi mới tìm được Thứ sử Lương Châu phụ trách thủ thành — Chu Tự, cậu tỏ rõ thân phận của mình, còn chưa kịp nói rõ mục đích tới đây, Thứ sử đã triệu tập khẩn cấp một đám quân sư võ tướng dưới trướng, thoáng chốc chiếm đầy cả phòng, hoặc đứng hoặc ngồi, chờ Trần Tinh lên tiếng.

"Ngươi nói lại lần nữa, nói trước mặt mọi người, ngươi là cái gì chứ?" Chu Tự hỏi.

Trần Tinh mặc một thân hắc bào, ngồi ngay ngắn trước mặt hắn, nghiêm túc trả lời: "Thầy, trư huyền trừ, ta huyền tà."

Chu Tự nói với mọi người: "Cậu ta bảo mình là pháp sư."

"Không phải pháp sư." Trần Tinh kiên nhẫn giải thích: "Là thầy trừ tà, ta nói tới lần thứ ba rồi đấy."

Đèn đuốc trong chính sảnh phủ Thứ sử sáng rực, rọi lên gương mặt cậu, một thân áo đen của Trần Tinh tôn lên làn da trắng nõn. Cậu mặc Hán bào vải gấm vân chìm, ôm một cái lò sưởi tay nhỏ bằng kim loại mạ vàng, eo treo túi thuốc nhỏ, mang một đôi giày Thiệp Vân.

Đôi mắt cậu được miếng vải đen che lấy, lộ ra đôi môi hồng xinh đẹp cùng sống mũi cao — là một người mù.

"Xin tự giới thiệu, ta tên là Trần Tinh." Thiếu niên nói: "Truyền nhân thứ bốn trăm tám mươi mốt của thầy trừ tà Thần Châu, hiện giờ là thầy trừ tà duy nhất trên thế gian này, năm nay mười sáu, cao bảy thước chín tấc, nặng một trăm ba mươi cân. Nhân sĩ Hán Trung, kế thừa đại nghiệp trừ tà, đến Tương Dương giải quyết việc công, mong Chu Tự đại nhân giúp đỡ, này, ngài xem, đây là công văn do Lại bộ thượng thư Đại Tấn — Tạ An Tạ đại nhân viết ra từng đề mục đó."

Trong phủ Thứ sử, người đứng kín cả phòng, các quân sư châu đầu ghé tai, võ tướng dưới trướng nhiều vô kể, đồng loạt nhìn vị khách không mời mà tới này với ánh mắt nghi hoặc.

"Tạ đại nhân?" Mọi người truyền nhau xem thủ dụ do thiếu niên trình lên, Chu Tự thiếu chút nữa thở không ra hơi, hỏi: "Viện quân đâu? Ta muốn viện quân từ Tạ An, hắn phái pháp sư tới cho ta là có ý gì?"

Trần Tinh cất giọng thành khẩn: "Ta cũng không biết, nhắc lại lần nữa, ta không phải pháp sư."

Tiếng nghị luận ngừng lại, tim Thứ sử Chu Tự đập dồn dập, hỏi ra câu nói vẫn luôn lẩn quẩn trong lòng.

"Ngươi có thể giúp ta đẩy lui đại quân ngoài thành không?"

Trần Tinh gãi cổ, cân nhắc một hồi rồi đáp: "Khó nói chắc được, phải coi tình huống thế nào đã, ta thấy tám phần đẩy lui không được."

"Thầy trừ tà." Một tham tướng quan sát đã lâu, lúc này mở miệng: "Ngươi biết rải đậu thành binh không?"

"Không biết." Trần Tinh đáp cực kỳ ngắn gọn dứt khoát.

"Ngươi từng xem thiên tượng về đêm chưa?" Chu Tự hỏi: "Có biết hô gió gọi mưa, giúp già trẻ trên dưới thành Tương Dương ta thoát khỏi hiểm cảnh trước mắt không?"

Trần Tinh: "???"

Trần Tinh chỉ miếng vải bịt mắng của mình, ý bảo ngươi kêu ta đi xem thiên tượng á? Ta cũng phải thấy đường mới xem được chứ!

"Tiểu tử! Thế ngươi biết pháp thuật gì, biến được ảo thuật gì?" Lại thêm một võ tướng hỏi: "Dù là thể hiện bản lãnh trước mặt bách tính, hay để mọi người có niềm tin thủ thành cũng được!"

Trần Tinh lộ ra vẻ mặt vô tội, đáp: "Rải đậu thành binh toàn là sách viết gạt người, trên đời không có pháp thuật này, ít nhất thì hiện giờ chưa có."

"Hầy —"

Thứ sử Chu Tự, tính luôn tất cả người trong phòng đều đồng loạt thở vắn than dài.

"Thứ sử đại nhân." Trần Tinh lại bảo: "Mục đích chuyến này ta tới đây, là để tìm một người."

Người trong sảnh tản đi, Chu Tự vốn tưởng vớ được cọng rơm cứu mạng, lúc này chỉ biết đáp một cách nhạt nhẽo: "Người nào?"

"Đối với ta, đó là người đã được định sẵn trong số mệnh." Trần Tinh nghiêm túc nói, "Hộ pháp Võ thần của ta, ngay ở trong thành Tương Dương. Người này, đối với ta hay cả thiên hạ, đều hết sức quan trọng."

Chu Tự nghi hoặc nhìn Trần Tinh.

Trần Tinh lại giải thích: "Người được định sẵn trong số mệnh này đã xuất hiện trong mộng ta ba lần, lần sau rõ hơn lần trước, cho đến lần cuối cùng, ta cực kỳ xác định, người này đang ở trong thành Tương Dương, chỉ cần tìm được hắn, ta sẽ..."

Chu Tự như nhìn thấy hy vọng, trái tim lại nhấc lên cổ họng.

"Ngươi có thể giúp ta đánh bại đại quân Tần quốc ư?"

Trần Tinh giải thích một cách chân thành: "Không phải... ta sẽ rời đi thật nhanh, mọi người bộn bề nhiều việc, ta không nên làm lỡ ngài đánh giặc."

Chu Tự: "......"

"Xin ngài hãy tập hợp tráng đinh toàn thành tới đây." Trần Tinh lại nói: "Để ta quan sát... chọn ra vị hộ pháp Võ thần này, ta đảm bảo với ngài, việc này sẽ mang đến phúc lợi nghìn năm cho đại địa Thần Châu, ngài sẽ không hối hận đâu."

Chu Tự định nói ngươi đùa ta đấy à? Nhưng lại thấy thiếu niên này không có vẻ gì là đang nói dối, nếu thật sự tìm hắn để bày trò, sẽ không tới mức vào thành đúng thời khắc nguy cấp nhất này, nói thật, Chu Tự thậm chí không biết cậu trà trộn vào thành kiểu gì. Có lẽ do ngày tháng sống tạm không còn lại bao nhiêu, hoặc câu nói "phúc lợi nghìn năm" đả động Chu Tự, dù gì hy vọng cũng ngày càng mong manh, chí ít cậu cũng giữ công văn Lại bộ trong tay, Chu Tự bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ, muốn xem tiểu tử này đến tột cùng đang giở trò gì.

"Tráng đinh đều cho sung quân hết rồi." Chu Tự lãnh đạm nói: "Ngươi tìm trong quân đội đi, tìm được rồi nói sau."

Một canh giờ sau, một vạn hai nghìn hai trăm quan binh và dân binh còn lại trong thành đều được kêu gọi, mau chóng tập hợp ở ngoài sân phủ Thứ sử, không ít người vẫn còn đang ngáp dài.

Vào lúc hoàng hôn lại rơi thêm đợt tuyết nhỏ, trước phủ Thứ sử bày một cái giường, Trần Tinh ngồi trên chiếc giường mềm đó, đối diện với đám người đông nghìn nghịt bên dưới. Bên dưới nghị luận dồn dập, liên tục nhiều tháng qua, sau khi vào đông sẽ bắt đầu chịu đói, lần này tập hợp quân đội, nhất thời như tìm được cửa phát tiết, ai nấy cũng đồng loạt kêu gào.

"Im lặng! Im lặng!" Võ tướng dẫn đầu bắt đầu khiển trách.

Chu Tự thấy tình huống không ổn, cứ tiếp tục thế này sẽ xảy ra bạo động, vội bảo: "Mau bắt đầu đi."

Trần Tinh: "......"

Tay Trần Tinh run rẩy, hơi nâng lên, lại hạ xuống, một quân sư phủ Thứ sử chú ý chi tiết này, thế là thấp giọng: "Hình như ngươi hơi căng thẳng?"

"Ta tuyệt đối không căng thẳng." Trần Tinh lập tức phủ nhận cáo buộc rắp tâm bất lương này.

Không ở trong những người này, Trần Tinh đợi thật lâu, chỉ dẫn trong kỳ vọng không xuất hiện, cậu nghiêng tai lắng nghe, trong bóng tối vô biên vô hạn chỉ có tiếng tuyết rơi "sột soạt".

Tâm Đăng, mau... mau nói cho ta biết, hộ pháp Võ thần đang ở đâu? Sắp không kịp nữa rồi!

Tiếng người ồn ào, quân sĩ bên dưới bắt đầu phẫn nộ mắng chửi, có người đòi quân lương, khoảnh khắc được vải che mắt bao phủ trong bóng tối, một tia sáng xuất hiện từ nơi xa.

Tìm thấy rồi! Trần Tinh lập tức đứng dậy, bước nhanh về phía tia sáng kia.

"Này! Này!" Võ tướng canh giữ trong đám người bên cạnh Chu Tự vội la lên: "Ngươi đi đâu đó?!"

Trần Tinh xuyên qua đám quan binh ở hàng đầu, đi nhanh tới phía đông của sàn đấu võ, Chu Tự buộc lòng phải bước xuống thềm đuổi theo, các võ tướng giải tán binh sĩ, đuổi họ về, mọi người thấy tất cả chỉ là trò hề, sôi nổi phát ra mấy lời ngán ngẩm hết cách, lại mắng vài câu rồi ai về nhà người nấy.

Rời khỏi sàn đấu võ đi vào phủ Thứ sử, Trần Tinh quay đầu tìm kiếm chung quanh, tiếp theo hướng về phía tây.

"Đây là nơi nào?"

Chu Tự cùng chúng binh sĩ châm đuốc, vội vàng đuổi theo, đồng loạt nhìn Trần Tinh.

"Địa lao." Chu Tự đáp.

Một luồng sáng trắng chiếu rực rỡ đằng trước, ngày càng gần kề.

"Mở cửa ra." Trần Tinh nghiêm túc bảo.

"Ngươi không thể vào đó! Đó là..." Một võ tướng định ngăn cản, Chu Tự lại ra hiệu mở cửa ra.

Trần Tinh mang bịt mắt bước vào tầng hầm phủ Thứ sử, băng qua con đường u ám chỉ châm đèn dầu, rẽ mấy vòng, rồi tiến vào nơi sâu nhất trong địa lao. Luồng sáng kia thoắt ẩn thoắt hiện như tim đập, bỗng nhiên cả căn phòng sáng bừng lên, mọi âm thanh thình lình chìm lắng trong hắc ám, không ngừng chớp tắt ở nơi sâu nhất trong nhà tù.

Sâu trong địa lao, hai bên nhà tù trải đầy xương trắng và tiếng kêu rên của tù nhân, đi tới cuối đường, trong một phòng giam bằng sắt, tiếng rêи ɾỉ trầm thấp của một con thú đang hấp hối truyền ra.

Trần Tinh ngừng lại trước nhà tù cuối cùng, lặng lẽ đứng cách hàng rào sắt.

Tù nhân là một nam nhân bị trói bởi xích sắt, hắn đang cuộn mình trên đất, cả người chỉ mặc mỗi đoản khố rách nát ngay hông, trước mặt đặt một cái chậu gỗ mốc meo, máng nước đã sớm chạm đáy, hiển nhiên đã đói khát suốt mấy ngày. Hiện giờ đại quân vây thành, ngay cả dân lành còn sống khốn khổ, ai lại đi để ý việc ăn uống của một tên tù nhân.

Nam nhân kia tóc tai xuề xòa, gầy tới độ xương gồ lên lỏm chỏm, trên người, trên đùi, trên lưng chằng chịt vết roi, ở sâu trong nhà tù ẩm mốc này, hắn đã bệnh chỉ còn nước thở ra chứ không có hít vào. Mặc dù đã là nửa người chết, nhưng khi cuộn mình lại vẫn có thể nhìn ra vóc người cao lớn ra sao, chỉ có mặt bị bẩn là không thấy rõ được ngũ quan.

"Làm phiền ngài mở cửa ra." Trần Tinh nói.

"Không được!" Chủ bộ ngăn cản: "Tiểu tử! Ngươi không biết lai lịch kẻ này! Không thể thả hắn ra!"

Trần Tinh nghiêm túc nói: "Tâm Đăng chọn hắn."

"Thả con mẹ ngươi chứ thả!" Một võ tướng rốt cục kiềm chế hết nổi, bắt đầu mắng chửi: "Tên lừa đảo! Đại nhân, đây là một kẻ lừa đảo!"

Chu Tự lại không nói gì, ra hiệu mở cửa lao.

Trần Tinh bước vào nhà tù, quỳ trước người nam nhân kia, nam nhân vô cùng yên lặng, không hề động đậy, ngay sau đó, Trần Tinh tháo miếng vải che mắt màu đen, lộ ra đôi mắt trong veo quan sát nam nhân kia.

Mọi người: "......"

Trần Tinh nói với nam nhân: "Ngươi còn sống không?"

Nam nhân nhắm nghiền mắt, trán nóng hầm hập, lại lạnh tới mức phát run, môi xanh tím, trong lao đầy mùi rỉ sắt sau khi đi tả, lại do nhiều ngày chưa được ăn cơm nên cả người hư thoát, hấp hối sắp chết, bị Trần Tinh chọt như thế nhất thời lại thở dốc kịch liệt.

Trần Tinh lập tức quỳ một gối, một tay đè trán hắn, ngay sau đó nam nhân kia mở hai mắt, môi hơi phát run, cuối cùng nhắm mắt ngất lịm.

Trần Tinh lập tức ra hiệu hai bên tháo bỏ xiềng xích, ôm nam nhân kia, phát hiện người này mặc dù đói khát lại còn bệnh, gầy tới nỗi không còn ra hình người, nhưng vóc người vẫn nặng như trước, cao gần chín thước, ôm ngang thì không nổi, chỉ có thể đổi thành nửa vác nửa tha đi...

"Phụ một tay coi!" Trần Tinh cau mày.

Thứ sử Chu Tự cùng mọi người nhìn Trần Tinh bằng vẻ mặt ngờ vực.

"Nó đang giả mù!" Chủ bộ la lên: "Là giả! Quả thật là kẻ lừa đảo!"