Định Hải Phù Sinh Lục

Quyển 2 - Chương 46: - Cầu cứu

"Ưm! Ưm!"

Con ngựa chạy xóc lên xóc xuống, Trần Tinh bị trói hai tay ra sau buộc ngang trên lưng ngựa, áo giáp đánh vang, Tư Mã Vĩ mặc giáp sắt mang cậu chạy khỏi Âm sơn, dọc theo con đường buôn bán ngoài Trường Thành quay về phía Đông.

Tư Mã Vĩ bắt cóc cậu, chẳng mấy chốc đã giục ngựa lao đi mấy trăm dặm, trên đường còn ngang qua Sắc Lặc xuyên, nhưng không theo con đường phía Nam đến Trường Thành mà hướng thẳng về phía Đông.

Đến trưa, Tư Mã Vĩ quăng Trần Tinh xuống đất, cởi trói, ném cho cậu bánh bột mì và thịt khô, sau đó chỉ vào một con suối cách đó không xa.

Trần Tinh: "......"

"Hạng Thuật sẽ đến cứu ta." Trần Tinh ăn ngấu nghiến, xé thịt khô nhấm nuốt, vì hiện giờ cậu đang đói cồn cào, quyết định làm kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, có chống cự cũng vô dụng, thà cố nghĩ cách làm chậm tốc độ của Tư Mã Vĩ thì hơn.

Bất kể trên đường Trần Tinh có nói gì, Tư Mã Vĩ vẫn giữ im lặng, thế mà giờ lại trầm giọng bảo: "Hắn sẽ không, vì hắn tưởng ngươi đã tự bỏ đi."

Lời này đột ngột gõ trúng tâm bệnh của Trần Tinh, nguy rồi, nếu Hạng Thuật nghĩ vậy thật thì sao? Dù gì trước khi lên núi, cậu cũng từng đề cập tới việc này.

Rất có khả năng! Lần trước cậu cũng chẳng nói chẳng rằng đã bỏ đi. Khác với việc Hạng Thuật tận mắt thấy cậu bị bắt cóc, Tiêu Sơn lại đang ngủ, không ai báo cho Hạng Thuật rằng Trần Tinh cậu bị bắt đi. Cũng trong khoảng thời gian này, Trần Tinh vẫn không thôi nghĩ ngợi, Hạng Thuật có trách nhiệm làm Đại Thiền Vu, nên cậu luôn ẩn ý mỗi người một ngả với hắn.

Giả như Hạng Thuật lầm tưởng Trần Tinh không muốn cáo biệt nên lặng lẽ bỏ đi, hắn cũng về Cáp Lạp Hòa Lâm, thì không còn ai tới cứu cậu nữa, phải nghĩ cách thoát thân mới được!

Vài con quạ đậu trên cây, Trần Tinh thử thôi thúc Tâm Đăng mấy lần, không cảm nhận được Hạng Thuật, có lẽ họ ở xa nhau quá, hoặc có lẽ... cậu đành phải thừa nhận sự thật bất đắc dĩ rằng Hạng Thuật chưa tới cứu cậu.

Trần Tinh đành phải lên kế hoạch tự mình phản kháng, cậu không ngừng suy nghĩ về nó, phải làm sao chạy trốn nhân lúc kẻ này không chú ý, ngặt nỗi Tư Mã Vĩ không ăn không ngủ, lần nào dừng lại cũng chỉ nghỉ ngơi chốc lát vì suy xét cho Trần Tinh, đợi cậu lấy sức xong lại tiếp tục lên đường, không tài nào tìm được cơ hội chạy trốn.

Trần Tinh nói nhảm với hắn liên tục, Tư Mã Vĩ lại kín miệng như bưng không thèm đáp, tiếp tục ra roi thúc ngựa chạy gấp rút sáu ngày đường.

Tư Mã Vĩ: "Đứng lên, lên đường."

Trần Tinh: "Rốt cuộc ông muốn mang ta đi đâu?!"

Tư Mã Vĩ không trả lời, Trần Tinh nói tiếp: "Ta muốn ngủ một lát, cưỡi ngựa nhiều tới mức sắp thành chân vòng kiềng luôn rồi, đau chân quá."

Tư Mã Vĩ đành để cậu lại đó, còn mình thì đứng dậy kiểm tra động hướng chung quanh.

Trần Tinh thấy Tư Mã Vĩ ra khỏi rừng, cậu bèn nhìn xung quanh, lập tức xoay người bỏ chạy.

"Quác! Quác!" quạ đen thình lình vỗ cánh, bay lên vì bị kinh động, Trần Tinh cắm đầu chạy vào rừng, phát động một cuộc rượt đuổi với Tư Mã Vĩ, chưa đầy một nén nhang đã bị hắn bắt được trong sơn động rồi. Thế là thứ đợi cậu sau đó chính là bị trói thành bánh chưng, vứt lên lưng ngựa, tiếp tục hướng về phía Đông.

Chạy thêm chừng mười ngày, Tư Mã Vĩ vẫn đi dọc theo Trường Thành, mỗi lần cắm trại nghỉ tạm đều có quạ đen, Trần Tinh vùng vẫy trên lưng ngựa mà bảo: "Ngươi không thể mang ta đến nơi có người à?"

Tư Mã Vĩ chở Trần Tinh nhưng chưa hề vào cửa quan gần Trường Thành lần nào, sau cùng thì rời khỏi đó, lần thứ hai lên Bắc tiến vào địa giới U Châu, trong lúc đi đường Trần Tinh nhiều lần bắt gặp quân Tần ở đằng xa, nhưng vì kỹ năng ẩn nấp của Tư Mã Vĩ quá cao siêu nên lần nào cũng có thể vòng qua quân đội đổi hướng sang Đông Nam.

Cho đến khi Trần Tinh trông thấy tấm bia "Trác Quận", tiếp tục hướng về Đông Nam chính là địa bàn của Cao Câu Ly, sau khi rời khỏi Trung Nguyên, Tư Mã Vĩ mới không còn trông chừng cậu quá kĩ nữa.

"Ta thực sự không chạy!" Trần Tinh nói, "Sắp tới Tân La luôn rồi, có chạy cũng không tìm được đường về, mau cởi trói cho ta, Tư Mã Vĩ!"

Tư Mã Vĩ đáp: "Quá tam ba bận!"

Trần Tinh được thả ra như nguyện, hai người tới đại thành Bình Nhưỡng của Cao Câu Ly, hầu hết những người sống ở đây đều đến từ Phù Dư, phần lớn có thể nghe hiểu tiếng Tiên Ti. Tư Mã Vĩ thay một bộ thường phục không biết kiếm đâu ra, bỏ áo giáp vào bọc quần áo mang theo bên người, đội đấu lạp che nửa gương mặt.

Người Phù Dư thấy hai lữ hành ngang qua bèn tò mò nhìn họ, có người hiếu kỳ hỏi thăm, Trần Tinh nhân cơ hội đáp lại bằng tiếng Tiên Ti.

"Tới đây làm gì?" người Phù Dư hỏi, "Các người đến từ Tấn quốc à?"

Tư Mã Vĩ hỏi Trần Tinh: "Họ nói gì?"

Thế Trần Tinh mới biết Tư Mã Vĩ nghe không hiểu, có thể lợi dụng điểm này bắt bí hắn.

"Họ hỏi chúng ta đi đâu." Trần Tinh nói.

Tư Mã Vĩ bảo: "Hỏi họ xem nơi nào có thuyền."

Thế là Trần Tinh dùng tiếng Tiên Ti nói với người trong thành: "Ta bị tên này bắt cóc! Mang ta từ Sắc Lặc xuyên tới đây!"

Người trong thành bắt đầu mồm năm miệng người nghị luận, không ít người vây quanh, ai cũng mặc áo bào văn sĩ, đội đấu lạp, đây là trang phục của nho sinh.

Kể từ khi Tiểu Thú Lâm Vương của Cao Câu Ly lên nắm quyền, thì lập ra Thái học viện ở Bình Nhưỡng, bồi dưỡng người đọc sách, từ Hán tới Tào Ngụy tới Tấn, học thuyết Nho gia Trung Nguyên luôn được phần lớn chư hầu ở các quốc gia ngưỡng mộ, các tộc bắt đầu học tiếng Hán, coi đọc sách Hán là vinh quang. Nhóm học giả này vừa tan học từ Thái học viện, noi theo tấm gương hào hiệp gặp chuyện bất bình bèn rút dao tương trợ, nhanh chóng cản đường hai người, nhìn chằm chằm vào tổ hợp kỳ quái là Tư Mã Vĩ và Trần Tinh đây.

Một nho sinh hỏi: "Làm sao cứu ngươi? Ta có thể giúp gì cho ngươi không?"

Tư Mã Vĩ: "Nói gì thế?"

Trần Tinh xua tay với họ, mặc dù thái độ Tư Mã Vĩ ôn hòa hơn mấy Bạt vương kia nhiều, nhưng Trần Tinh không biết liệu hắn có đột nhiên nổi điên không, nhỡ đâu đại khai sát giới ngay trong thành sẽ hại biết bao bách tính vô tội, nên cậu không kêu cứu, chỉ giải thích: "Tên này phát cuồng, trên đường tới đây đã gϊếŧ rất nhiều người, mọi người đừng manh động."

Tư Mã Vĩ: "?"

Mọi người hỏi: "Vậy phải làm sao?"

Trần Tinh nói xong thì quay sang bảo với Tư Mã Vĩ: "Họ nói mấy ngày nay không có thuyền, bảo hai ta ngủ lại trong thành, đợi thêm dăm hôm nữa."

Tư Mã Vĩ quan sát nét mặt của đám người này, nói với Trần Tinh: "Ngươi chớ có gạt ta."

Trần Tinh: "Ta không có gạt ông."

Tư Mã Vĩ: "Ban nãy họ nói có bốn chữ, sao tới miệng ngươi lại biến thành một câu dài?"

Trần Tinh: "Tiếng Tiên Ti toàn thế cả! Ông không biết người Tiên Ti à? Chê ta dong dài thì tự đi mà nói, ta bỏ."

Tư Mã Vĩ: "Ra bến tàu tìm thuyền."

Trần Tinh: "Chờ đã..."

Trần Tinh cân nhắc, bình tĩnh hòa nhã cười chắp tay với mọi người: "Các vị ca ca, xin hãy giúp ta thông tri cho đội bảo vệ trong thành, ta lừa hắn tới khách điếm nghỉ chân tạm thời, nếu có gặp ai tới hỏi thăm, thì báo cho họ biết."

Tư Mã Vĩ: "Ngươi mới lại nói gì?"

Trần Tinh: "Ta hỏi họ khi nào thuyền mới ra khơi."

Tư Mã Vĩ: "Rõ ràng ngươi đang dùng ngữ điệu trần thuật, không phải câu nghi vấn."

Trần Tinh lại dùng tiếng Tiên Ti: "Khách điếm trong thành ở đâu?"

Có người chỉ hướng đằng xa, Trần Tinh ra hiệu cho Tư Mã Vĩ, đấy, ta đang hỏi mà.

Một thư sinh nói: "Ta sẽ bẩm báo cho đội bảo vệ của vương, ngươi nhất định phải cẩn thận."

Trần Tinh vội gật đầu.

Tư Mã Vĩ: "?"

Trần Tinh: "Họ bảo, ít nhất phải chờ ba tới năm ngày, đi thôi."

Thế là trước mắt bao người, Trần Tinh đảo khách thành chủ, dẫn Tư Mã Vĩ đi, hai người ngang qua chợ, Trần Tinh mừng thầm, biết tỏng hiện giờ Tư Mã Vĩ hẳn nghi hoặc lắm, phải tìm cớ tạm thời đổi hướng suy nghĩ của hắn, vậy nên cậu chỉ vào hàng hóa trong chợ: "Ông muốn mua phấn không?"

Tư Mã Vĩ: "???"

Trần Tinh nói: "Có vẻ họ hơi nghi ngờ ông, vì mặt ông có màu xanh."

Tư Mã Vĩ: "......"

"Bôi miếng phấn," Trần Tinh nói, "để ngụy trang, có tiền không? Lấy chút tiền ra xài đi." rồi cậu thầm nghĩ, nếu có đội bảo vệ tới cứu, cậu cũng tiện phủi sạch quan hệ với hắn, dù sao tới lúc đó chỉ cần nói bách tính vây xem thấy sắc mặt Tư Mã Vĩ bất thường nên mới báo quan là được rồi.

Tư Mã Vĩ không ngờ phải trả tiền, trên người không có đồng nào, Trần Tinh nảy ra ý tưởng: "Ông có thể cầm bớt áo giáp của mình, ta thấy mũ giáp kia có giá trị lắm đấy."

Tư Mã Vĩ: "Ngươi muốn cầm áo giáp của ta?"

Trần Tinh: "Không thì sao? Đi thuyền không cần tiền chắc? Còn phải ăn uống mua y phục nữa, ông không ăn nhưng ta còn phải ăn mà."

Thế là Tư Mã Vĩ bị Trần Tinh lừa mang mũ giáp đi đổi tiền, hai người thuận lợi ở trọ, sau khi rời khỏi tiệm cầm đồ, Trần Tinh nhác thấy vài con quạ đen bay ra khỏi tiệm, cứ luôn ngờ ngợ hình như mình đã gặp mấy con quạ đen này trên đường rồi thì phải?

Mà thôi, quạ trong thiên hạ con nào mà chẳng na ná, mà chẳng đen, có lẽ do mình nhìn nhầm.

Một tia sét chớp lóe trên trời, sấm nổ vang rền, mưa như trút nước bất ngờ ập đến, bách tính vội vã tránh xuôi theo mép phố.

Vào khách điếm rồi, Trần Tinh tảng lờ Tư Mã Vĩ luôn, sai tiểu nhị chuẩn bị nước ấm tắm rửa, thay y phục xong xuôi mới cảm thấy khoan khoái hơn.

"Để ta ngụy trang cho ông." Trần Tinh soi xét Tư Mã Vĩ, bắt đầu bôi son trát phấn, giúp hắn che lấp bộ mặt người chết kia.

Tư Mã Vĩ đóng hết cửa sổ trong phòng, Trần Tinh chỉnh lượng phấn, khi đến gần thì bị hắn bất ngờ nắm lấy cổ tay.

"Thầy trừ tà, cứu ta." Tư Mã Vĩ hạ giọng cực thấp.

Trần Tinh: "!!!"

Nghe xong Trần Tinh suýt tí nữa đánh đổ nguyên dĩa phấn, thình lình nhận ra điều gì, bèn ngẩng đầu nhìn đòn dông trên phòng, thấp thoáng nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp trên mái ngói.

"Thi Hợi phái lũ quạ giám thị chúng ta suốt đường," Tư Mã Vĩ thì thầm, "phải đưa ngươi tới cung Huyễn Ma là việc làm bất đắc dĩ."

Trần Tinh: "Ông.... ông... Tư Mã Vĩ?"

Tư Mã Vĩ tiếp tục nói: "Nói tóm lại, ngươi có thể dùng Tâm Đăng ngăn Thi Hợi khống chế ta không?"

Trần Tinh lầm bầm: "Không biết nữa, khi còn sống ông là Sở vương Tư Mã Vĩ thời Đại Tấn, đúng không? Chờ đã, ông đã chết gần trăm năm rồi, tại sao còn chưa vào mạch Thiên luân hồi?"

Lại một tiếng đùng đoàng, vài tia sáng trắng xuyên qua cửa sổ.

Tư Mã Vĩ đứng dậy, dạo bước trong phòng, giọng nói lộ ra chút mê man.

"Ta không biết mình là ai nữa," Tư Mã Vĩ thì thầm, "chỉ nhớ vài đoạn khi còn sống, ký ức của ai cũng có, nhiều nhất, chính là về Tư Mã Vĩ, nhưng ta.... ta... ta chỉ biết, ta khác với bọn họ."

"Bọn họ?" Trần Tinh hỏi, "Bát vương đã được hồi sinh bao nhiêu người rồi?"

Tư Mã Luân gặp trong thành Trường An, Tư Mã Việt ở phương Bắc, tính thêm Tư Mã Vĩ, đây đã là Bạt vương thứ ba mà Trần Tinh nhìn thấy.

"Sáu người." Tư Mã Vĩ nói, "Thi Hợi muốn bắt ngươi, dùng oán khí luyện hóa pháp bảo Tâm Đăng của ngươi, làm mắt trận cho trận Vạn Linh, hiến tế cho Ma thần."

Trần Tinh hỏi ngay: "Trận Vạn Linh là thứ gì?"

"Trận Vạn Linh có bảy cái," Tư Mã Vĩ đáp, "ta nghe được một phần từ cuộc trò chuyện của chúng, dùng pháp bảo được phát động bởi oán khí, khi bảy trận mở ra cùng lúc, Ma thần sẽ sống lại. Gã đánh thức Bát vương bọn ta, cốt để thủ trận cho gã."

Trần Tinh lập tức yên lặng, Tư Mã Vĩ tiếp tục nói: "Âm Dương giám, Tranh cổ đều do Thi Hợi sắp xếp, ngươi đã có được hai pháp bảo, còn về trận Vạn Linh, ta chỉ biết có một cái ở Trường An."

Trần Tinh bèn hỏi: "Còn những pháp bảo khác thì sao?"

Tư Mã Vĩ lắc đầu, rõ ràng có rất nhiều nội tình mà kể cả hắn cũng không biết.

Trần Tinh lại hỏi: "Thi Hợi trốn ở đâu?"

Tư Mã Vĩ lại chậm chạp lắc đầu, Trần Tinh nói: "Ta có thể làm gì cho ông?"

Tư Mã Vĩ: "Ngươi gϊếŧ gã được không? Chỉ cần ngươi gϊếŧ gã, ta sẽ được giải phóng."

Trần Tinh thậm chí không biết Thi Hợi là yêu quái gì, càng không rõ nơi gã ẩn thân, nói thì dễ hơn làm rồi?

Tư Mã Vĩ: "Thi Hợi kêu ông mang ta về Trung Nguyên, có hẹn gặp ở đâu không?" Trần Tinh lại hỏi.

Tư Mã Vĩ nhìn lên mái nhà, đáp: "Lũ quạ sẽ theo dõi hướng đi của ta mọi lúc mọi nơi, sau khi vào Trung Nguyên, tự khắc gã sẽ phái người tới tìm chúng ta."

Trần Tinh giơ tay, ra hiệu cho ông dành cho mình chút thời gian để suy xét, trận Vạn Linh, Thi Hợi, Ma thần... pháp bảo, Tư Mã Vĩ nói tiếp: "Giờ vẫn còn cách Thi Hợi khá xa, cũng vì khoảng cách nên sự khống chế của gã đối với ta bị suy yếu, ngươi phải nghĩ cách thả ta đi."

"Sau đó thì sao?" Trần Tinh hỏi, "Thả ông rồi thì ông định làm gì?"

Tư Mã Vĩ thì thào: "Ta không biết, tóm lại, ta không muốn bị gã tiếp tục nô dịch nữa."

Trần Tinh nói: "Ta... ta có thể cố thử xem sao, chỉ sợ không thành công, không có linh khí thiên địa trợ giúp, sức mạnh Tâm Đăng vẫn sẽ bị hạn chế."

Những lời của Tư Mã Vĩ gần như đã phá vỡ nhận thức của Trần Tinh, giúp cậu hiểu được mọi chuyện trong tích tắc, thế rồi cậu lại nghe thấy lũ quạ kêu trên mái nhà.

"Gã sinh nghi." Tư Mã Vĩ đứng dậy, đi tới mở cửa sổ ra, mưa to xối xả làm ướt bệ cửa sổ, vì vậy hai người không bàn tiếp nữa. Mưa càng lúc càng lớn, đất trời đầy những tấm màn nước trắng bóng, Trần Tinh định dò ra cửa sổ dòm thử, Tư Mã Vĩ ở trong tối ra dấu với cậu, quạ đen đang đậu trên mép ngói, nhìn chằm chặp vào bọn họ.

"Thả ta." Trần Tinh làm khẩu hình miệng với Tư Mã Vĩ.

Tư Mã Vĩ không đáp, liếc nhìn Trần Tinh bằng cặp mắt vẩn đục, Trần Tinh nhất thời không đoán được hắn đang nghĩ gì, dường như trong cơn mưa truyền đến tiếng va binh khí rất khẽ.

Cậu nhắm mắt, suy xét về tất thảy mối liên hệ này, thình lình Tâm Đăng chợt lóe lên trong bóng tối.

Tư Mã Vĩ lặng lẽ nhìn Trần Tinh, Trần Tinh nảy ra ý tưởng, hay nhân dịp này luôn đi? Cậu chưa thử truyền năng lượng Tâm Đăng vào cơ thể Bạt vương thậm chí là hoạt thi bao giờ, liệu có thể xua tan oán khí trong họ chỉ bằng cách này thôi không? Và sau khi xua tan rồi, Thi Hợi sẽ bị buộc phải cắt đứt sự kiểm soát và cảm ứng đối với họ, hay sẽ đốt thể xác họ thành tro tàn?

Một luồng sáng ôn hòa xuất hiện trên tay Trần Tinh, cậu hơi giơ tay lên, Tư Mã Vĩ lập tức xoay mặt về phía Trần Tinh, cũng giơ tay đặt lên vũ khí, như thể bản năng hắn đã sợ luồng sáng này, song vẫn gắng khống chế mình không đâm kiếm về phía Trần Tinh.

Trần Tinh hít sâu, ngay đúng lúc này——

Một tiếng động lớn vang lên, Hạng Thuật mang theo kiếm phá vỡ tường gạch từ phòng bên cạnh, liều mình đâm sang đây!

"Cúi đầu!" Hạng Thuật hét to, "Tâm Đăng!"

Lũ quạ ngoài phòng bắt đầu rít gào inh ỏi, Tư Mã Vĩ nhanh nhẹn xuất kiếm!

Trần Tinh thu lại Tâm Đăng rồi cúi đầu, Hạng Thuật vung kiếm sượt qua lưng Trần Tinh nhằm vào Tư Mã Vĩ, lúc này Tư Mã Vĩ không còn mặc giáp nên bị kiếm đập vào ngực, ngực lõm xuống phát ra một tiếng vang trầm, tức khắc đánh bay hắn ra cửa sổ như diều đứt dây! Tiếp theo vang lên mấy tiếng lách cách, phá vỡ nóc nhà dân ngoài khách điếm!

Trần Tinh ngẩng đầu đối diện với Hạng Thuật, Hạng Thuật mặc trang phục đi săn trông hệt như dã nhân, toàn thân ướt đẫm, hai mắt đỏ ngầu, rõ ràng do đuổi theo họ liên tục gần mười ngày mà không ngủ, Hạng Thuật không ra trước cửa sổ xem xét làm chi, tay trái ôm Trần Tinh lùi về sau, đạp mạnh ra sau lấy đà, đâm vỡ nóc nhà, phi người ra ngoài!

Mưa trút rào rào như mở một cái lỗ trên trời, Trần Tinh ngâm trong nước bị Hạng Thuật kéo lê chân trượt theo hắn, lũ quạ vỗ cánh bay tới, nhưng rõ ràng hành động của chúng bị chậm đi trong cơn mưa như trút nước này. Chung quanh bỗng có tiếng máy bắn tên, hóa ra là võ sĩ do Cao Câu Ly phái tới, yểm trợ cho Hạng Thuật và Trần Tinh thoát thân.

"Ngươi đến đây khi nào!" Trần Tinh hét to.

"Vừa mới!" Hạng Thuật lớn tiếng đáp, Trần Tinh quay đầu lại, trông thấy một bóng xám bay ra rồi đáp xuống đất, vung trường đao, ấy là Tư Mã Vĩ trong chiếc áo bào xám, những nơi sóng không khí đi qua, mái ngói đều bị lật lên, bay lượn trên tầng không.

Hạng Thuật ôm nửa người Trần Tinh, hai người trượt từ mép ngói xuống! Trên đường tên rơi như mưa, che ngợp bầu trời chắn lối đi của Tư Mã Vĩ.

"Chú ý lũ quạ đen..."

"Chạy được không?!" Hạng Thuật hét to.

Trần Tinh: "Được mà! Được mà!"

Hai người ướt sũng, Trần Tinh thì lại vui mừng phải biết, cuối cùng ngươi cũng tới đây! Ta biết ngươi sẽ đến mà! Khoảnh khắc nắm tay Hạng Thuật, mọi lo lắng muộn phiền của cậu đều tan thành mây khói, trốn chạy như bay theo hắn dưới màn mưa.

Hạng Thuật xoay người nhìn hướng Tư Mã Vĩ đuổi theo, cung thủ bình thường không thể nào ngăn được hắn, phải dẫn hắn tới nơi ít người mới được.

"Chạy hết nổi rồi!" Trần Tinh muốn tắt thở tới nơi, "Thôi ôm ta chạy luôn đi!"

Hạng Thuật: "......"

Tư Mã Vĩ quát lớn, hai tay cầm kiếm trượt từ trên cao, trượt xuống con hẻm bằng đường tắt, chẳng mấy chốc lại có võ sĩ Cao Câu Ly xông tới chắn ngay hẻm, hét to: "Các ngươi đi mau!"

Trần Tinh thấy vậy cảm động không thôi, Hạng Thuật cứu người được rồi nên không hề ham chiếm, kéo Trần Tinh chạy ra khỏi hẻm, đằng trước lại xuất hiện đông đảo kỵ binh, Trần Tinh hết hồn tưởng lại gặp kẻ địch, ngờ đâu người mặc giáp dẫn đầu chỉ tay sang bên cạnh ra hiệu cho họ chạy theo hướng này, sau đó kỵ binh đồng loạt giơ vũ khí, chuẩn bị tiến công vào hẻm.

"Sao ngươi biết ta bị bắt, ta còn tưởng ngươi sẽ không tới!"

"Ta sắp bị ngươi chọc cho tức chết!" Hạng Thuật vuốt sạch nước trên mặt, giận dữ hét với Trần Tinh.

Sấm nổ đùng đoàng, Trần Tinh không nghe thấy hắn nói gì, bèn cười hỏi lại: "Gì cơ? Ngươi mới nói gì?"

Hạng Thuật: "Họng đau! Mặc kệ ngươi!"

Hạng Thuật băng qua dãy phố, đâm đầu vào làn mưa xối xả, đột nhiên không còn bị cản trở, lộ ra bến tàu vuông vức nằm cách đó mấy dặm. Một con thuyền đang nhổ neo, giăng buồm rời khỏi bến, cố gắng ra khơi trong mưa.

Hạng Thuật ngoảnh đầu nhìn, Trần Tinh tiếp tục hỏi: "Người vừa nãy là ai? Ngươi quen à?"

"Vua Cao Câu Ly." Hạng Thuật đáp, gác kiếm, bế bổng Trần Tinh lên ——

Trong con hẻm ngoài bến tàu, Tư Mã Vĩ vác ngoại bào ướt đẫm nhảy vọt mấy phát như đạn nước, mang theo những bọt nước lấp lánh, mỗi lần hắn giẫm lên tường sẽ nghiền cho gạch dưới chân văng tứ tung, sau mấy lần tăng tốc, hắn giơ trường kiếm mang theo luồng gió mạnh, phóng về phía Hạng Thuật và Trần Tinh.

Hạng Thuật bế Trần Tinh chạy lấy đà, nhân cơ hội này nhảy lên hộp gỗ trên bến tàu, đạp cho hộp gỗ vỡ tan tành, rồi hắn tiếp tục phi thân nhảy lên con thuyền cách đó hơn ba trượng!

Hạng Thuật và Trần Tinh vừa rời khỏi mặt đất thì một đòn kinh thiên động địa từ Tư Mã Vĩ cũng đồng thời chém tới, một luồng năng lượng bằng hơi nổ rầm trời phía sau họ, khiến cho đống gạch lát đất bị đập cho vỡ nát! Trong cơn khiếp sợ ấy, Trần Tinh được Hạng Thuật mang theo nhảy ra khỏi bến tàu, bay về con thuyền lớn đang lênh đênh trên mặt biển!

Tư Mã Vĩ hạ đòn không trúng mục tiêu, Hạng Thuật cùng Trần Tinh xoay người, ngã vật lên boong thuyền, trượt xa gần một trượng, người chèo thuyền xì xào lùi về, ngạc nhiên quan sát hai người họ.

Trần Tinh bị ngã cho mắt nổ đom đóm, khó khăn đứng dậy, Hạng Thuật chống kiếm, gắng gượng ngồi dậy thở dốc, cả người đang liên tục nhiễu nước.

Tư Mã Vĩ nhảy lên mái nhà cao nhất trước bên tàu, dõi nhìn hai người rời đi cùng con thuyền kia.

Trần Tinh: "Hộc... hộc..."

Hạng Thuật từ từ đứng dậy, Trần Tinh trượt từ boong thuyền ra tới mạn thuyền, ôm tâm trạng phức tạp mà nhìn Tư Mã Vĩ.

"Cuối cùng ông ta không tiếp tục đuổi theo nữa." Trần Tinh thở dốc.

Sau đó võ sĩ Cao Câu Ly vây kín ngôi nhà kia, Tư Mã Vĩ ngạo nghễ đứng trên nóc nhà, tay trái khóa chuôi kiếm, cổ tay phải xoay ngang, quanh cơ thể đột nhiên bùng lên oán khí ào ạt bay vút lên trời!

Hạng Thuật: "......"

Lúc này, con thuyền lớn cách Tư Mã Vĩ gần năm mươi bước, người trên thuyền sôi nổi quay cường nỏ nhắm vào phía xa, Tư Mã Vĩ lại không động đậy, oán khí trên thân kiếm tập hợp thành một cây cung đen hình bán nguyệt, theo từng đợt hắn vung kiếm, một luồng sức mạnh cực kỳ khủng bố được gom lại, một khi hắn chém xuống sẽ lập tức gào thét tới đây, chém đôi con thuyền này!

Một tia sét lại xuất hiện trên trời, chiếu sáng những biểu hiện sợ hãi của mọi người ở trong lẫn ngoài bến tàu!

Hạng Thuật giơ kiếm, trầm giọng bảo: "Cho ta tất cả pháp lực của ngươi."

"Không không không!" Trần Tinh lập tức nói, "Sẽ chết đó! Đừng chơi kiểu này! Con thuyền này sẽ vỡ!"

Chỉ cần Tư Mã Vĩ xuất kiếm, chưa bàn đến liệu Hạng Thuật có chống lại được hay không, con thuyền này không bị đập nát thì cũng sẽ bị sóng biển lật úp! Dưới tình thế cấp bách ấy, Trần Tinh la lên: "Đừng làm loạn! Gì cũng được, Tuế Tinh! Mau cứu mạng ——"

Tư Mã Vĩ giơ trường kiếm, ngay lúc đòn kiếm lật trời kia sắp sửa giáng xuống, ánh chớp chợt lóe sáng giữa trời.

Đùng! Sét đánh vang rền, một tia sét bổ thẳng từ trên trời xuống, dẫn từ trường kiếm của Tư Mã Vĩ đang đứng trên cao đập nát toàn bộ ngôi nhà chỉ trong tích tắc, Tư Mã Vĩ bị sét đánh đen thui cả người, ngã ra sau, oán khí được tập hợp nãy giờ nổ tung trên đất bằng, biến mất chẳng còn tăm hơi.

Trần Tinh thì thào: "Ây, tới đúng lúc thật, may ghê, đã kêu đừng làm loạn rồi mà không nghe, bị sét đánh rồi thấy chưa."

Sau đó cậu mất hết sức lực, trượt từ mạn thuyền ngồi trên boong thuyền.