Đính Hôn Cùng Bạn Học

Chương 17

Giang Mộ Bình lãnh giấy chứng nhận kết hôn xong, coi như có thể sáng tỏ nỗi lòng của mẹ Giang ba Giang, hai ông bà đang hết sức phấn khởi bàn xem nên mời người nào đến hôn lễ, thì Giang Mộ Bình bất ngờ tuyên bố với bọn họ quyết định không tổ chức hôn lễ.

Đây là lần đầu tiên Thành Nham tới nhà ba mẹ Giang Mộ Bình ăn cơm, Lý Tư Tri cũng có mặt, bầu không khí lúc này có chút vi diệu, yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe thấy âm thanh nhai đồ ăn của Giang Mộ Bình.

Mẹ Giang đặt đũa xuống: "Tại sao không tổ chức hôn lễ?"

Giang Mộ Bình nuốt đồ ăn xuống rồi mới mở miệng: "Hai đứa con kết hôn là chuyện riêng của tụi con, không cần bày vẻ cho người khác xem."

Quyết định không làm hôn lễ này Thành Nham đã biết, cũng là sau khi anh và Giang Mộ Bình bàn bạc, hai người nhất trí thông qua.

Thành Nham vốn không thích thể hiện, cũng ngại chuyện đối nhân xử thế, về vấn đềnày anh với Giang Mộ Bình đạt được nhận thức chung rằng hôn nhân là chuyện của hai nhà, nhưng kết hôn là chuyện hai người họ, không cần lãng phí tài chính và nhân lực để tổ chức một hôn lễ hình thức.

"Chuyện này làm sao có thể gọi là bày vẻ được." Mẹ Giang không vui cho lắm, "Đây là chia sẻ niềm vui.

Hơn nữa con bàn qua chuyện này với Tiểu Nham chưa?"

"Bác gái, Mộ Bình cậu ấy đã bàn qua với con rồi ạ." Thành Nham nói.

"Con đồng ý?"

"Dạ."

Lý Tư Tri mở lời: "Dì à, bây giờ rất nhiều người trẻ đều không tổ chức hôn lễ, chứng nhận cũng đã lãnh rồi, hôn lễ gì đó không phải đều là giả sao, đến lúc đó hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm là xong xuôi rồi, còn tiết kiệm tiền nữa."

"Nhà chúng ta không thiếu số tiền đó." Lông mày mẹ Giang hơi nhíu lại.

Thành Nham khó xử, không muốn thấy bà lộ ra vẻ thất vọng như thế, anh liếc nhìn Giang Mộ Bình.

Lòng Lý Tư Tri mền nhũn, cũng trở thành cỏ đầu tường(*), nói với Giang Mộ Bình: "Nếu không thì cứ làm mộtcái đơn giản chút đi, kiểu phương Tây, tuyên thệ gì đó cho có hình thức."

(*)chỉ người lập trường không kiên định, gió chiều nào theo chiều đó

Giang Mộ Bình còn chưa nói gì, ba Giang đã lên tiếng trước: "Nếu bọn nhỏ không muốn thì không làm, Mộ Bình nói cũng đúng, hai đứa nó kết hôn là chuyện của hai đứa, bên trong tự hiểu, cần gì bày vẻ cho người ngoài xem chứ."

Mẹ Giang cau mày trầm tư chốc lát, vẻ mặt hơi đổi đổi, như là không tin Giang Mộ Bình đã đăng ký kết hôn, bỗng nhiên nói: "Mộ Bình, đem giấy chứng nhận kết hôn của con với Tiểu Nham cho mẹ xem."

Lý Tư Tri bị bà chọc cười: "Dì, dì còn sợ Mộ Bình kết hôn giả à?"

Giang Mộ Bình cười nói: "Giấy chứng nhận kết hôn ở nhà ạ."

"Tôi chụp hình rồi." Thành Nham bỗng nói.

Giang Mộ Bình đưa mắt nhìn anh.

Thành Nham lấy điện thoại ra mở album, đưa cho mẹ Giang.

Mẹ Giang nhận lấy điện thoại, nắm gọng kínhxem kỹ mấy lượt.

Lý Tư Tri lại gần: "Thế nào, không phải là kết hôn giả chứ ạ?"

Mẹ Giang yên tâm, trả lại điện thoại cho Thành Nham, nhượng bộ: "Hôn lễ không làm thì không làm, có điềuhai nhà vẫn phải cùng ăn một bữa cơm, đây là quy củ."

Lúc về, Giang Mộ Bình đột nhiên hỏi Thành Nham: "Cậu có muốn tổ chức hôn lễ không?"

Hai người sóng vai đi trong con hẻm dài tối, Thành Nham quay đầu lại: "Chẳng phải chúng ta đã bàn trước rồi à."

"Tôi muốn xác nhận lại thôi."

"Tôi cùng chung ý nghĩ với cậu."

Giang Mộ Bình ừ một tiếng, nói: "Tuần sau tôi đi công tác khoảng chừng ba ngày, mấy ngày đó nếu cậu có rảnh thì có thể chuyển đồ từ nhà cũ sang nhà tân hôn."

"Còn cậu thì sao? Có cần tôi chuyển giúp cậu luôn không? Tôi sẽ tìm thợ chuyển nhà."

"Được." Giang Mộ Bình nói, "150706, mã khóa cửa."

Mấy ngày sau, Thành Nham lần đầu tiên đến nơi ở của Giang Mộ Bình, không ngạc nhiên chút nào, phong cách trang trí ở đây giống với nhà tân hôn, màu trắng mộc mạc cực kỳ đơn giản, Thành Nham không dám động đến đồ cá nhân của Giang Mộ Bình, nên liên hệ công ty dọn nhà đóng gói đồ đạc cồng kềnh chuyển đitrước trong vòng hai ngày.

Vì hai ngày nay giám sát công việc ở nhà Giang Mộ Bình suốt nên Thành Nham đã từ chối rất nhiều đơnhàng, đến ngày thứ ba vẫn chưa thanh tịnh, suốt buổi sáng không ngừng nhận điện thoại.

Thực ra mấy ngày qua Thành Nham vẫn luôn không có tinh lực để quản chuyện làm ăn, từ chối rất nhiều lịch hẹn xăm, WeChatvà Weibo của studio đã bị tin nhắn cá nhân của khách hàng oanh tạc chừng vài ngày.

Thành Nham mới vừa cúp điện thoại của khách hàng xong, liền nghe thợ dọn nhà hỏi anh: "Cậu trai, trong thư phòng nhiều sách như thế có cần chuyển không?"

Thành Nham suy nghĩ một chút, nói: "Tạm thời khoan chuyển đã."

"Được rồi."

"Xin chào..."

Có tiếng nói từ ngoài cửa truyền vào, Thành Nham quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính đứng ngoài cửa, trông hơi quen mắt.

"Có chuyện gì không?" Thành Nham hỏi.

"Giáo sư Giang không có ở nhà sao?" Vẻ mặt người kia có hơi nghi hoặc, nhìn vào trong phòng, thợ dọn nhàkhuân đồ đi tới cửa, cậu ta vội nhường đường.

Thành Nham nhớ người này, là sinh viên lần trước gặp ở văn phòng của Giang Mộ Bình, hình như là nghiên cứu sinh tiến sĩ mà Giang Mộ Bình dẫn dắt.

"Giáo sư Giang không có ở nhà." Thành Nham nói.

Người kia tự nhiên bước vào cửa, Thành Nham có chút không vui, lông mày khẽ cau lại.

"Chuyện...!có chuyện gì vậy?"

Thành Nham hỏi: "Cậu là vị nào?"

"Tôi là học sinh của giáo sư Giang." Người kia nhìn chòng chọc đánh giá Thành Nham chốc lát, rồi nhận ra anh, "Là anh..."

"Cậu tìm Giang Mộ Bình có chuyện gì?"

Liêu Phàm Kha gỡ mắt kính xuống: "Thầy ấy là người hướng dẫn luận án tiến sĩ của tôi."

Chỉ nói một nửa, ngữ khí đúng mực, cứ như thể Giang Mộ Bình là thầy hướng dẫn của cậu ta, nên việc cậu ta đến nhà Giang Mộ Bình để tìm hắn là chuyện đương nhiên vậy.

Thành Nham đoán tám phần mười là cậu sinh viên này thầm mến Giang Mộ Bình, có chút ngạo mạn lại có chút ích kỉ, thái độ cũng không khách sáo cho lắm.

Có điều Thành Nham không chấp nhặt với trẻ con.

"Cậu ấy đi công tác rồi, không có ở nhà."

"Giáo sư...!thầy ấy sắp chuyển nhà à?"

Thành Nham bảo lưu, không đề cập tới chuyện Giang Mộ Bình kết hôn với anh: "Ừ, cậu ấy sắp chuyển đi."

"Thầy ấy chuyển đi đâu vậy?"

"Chuyện này thì hỏi cậu ấy đi."

Sau khi đuổi được Liêu Phàm Kha đi, Thành Nham dọn dẹp sơ nhà của Giang Mộ Bình, thợ dọn nhà hết chuyến này đến chuyến khác giẫm lên gạch đến toàn là bùn khô, trong phòng loạn đến rối tinh rối mù.

Thành Nham quét, sau khi quét xong rồi lại lau.

Anh gọi đồ ăn ngoài, ăn xong thì nằm trên sô pha mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

"Thành Nham."

"Thành Nham."

Giọng nói của Giang Mộ Bình từ nơi rất xa truyền đến, thanh âm trầm thấp rung động đến mức lỗ tai Thành Nham tê dại, Thành Nham rụt đầu lại vào trong khe hở của ghế sô pha, nghiêng nghiêng đầu, từ từ mở mắt ra.

"Thành Nham."

Khuôn mặt và giọng của Giang Mộ Bình dần trở nên rõ ràng, Thành Nham khàn giọng "Ừ" một tiếng, giọng nói mang theo sự lười biếng vừa tỉnh ngủ.

"Đừng ngủ ở đây, sẽ bị cảm."

Thành Nham ngồi dậy, rũ đầu tỉnh táo lại: "Tôi mới vừa chợp mắt một lát." Anh ngẩng đầu lên, "Cậu về rồi."

"Ừ, tôi về rồi."

Giang Mộ Bình cầm một hộp quà bằng nhung trong tay, mở hộp ra, bên trong là một đôi nhẫn bạc có khắc hoa văn.

Thành Nham tỉnh táo hoàn toàn: "Làm xong rồi à?"

"Ừm." Giang Mộ Bình lấy ra chiếc nhẫn nhỏ hơn, động tác tao nhã, ngữ khí trang trọng, "Thành tiên sinh, sau này tôi chính là chồng hợp pháp của cậu."

Thành Nham cũng không kém phần trang trọng mà chăm chú nhìn hắn.

"Vẫn có một vài chuyện cậu cần biết: Chúng ta không phải là hôn nhân hình thức, trong thời gian hôn nhân của chúng ta còn hiệu lực, cậu không thể nảy sinh tình cảm, phát triển tình cảm hay phát sinh quan hệ với người khác."

—— nói tóm lại chính là không thể ngoại tình.

Giang Mộ Bình cho rằng đây là một cuộc hôn nhân hợp lệ, hắn không cho phép tình huống "mạnh ai nấy chơi" như thế tồn tại.

Thành Nham vừa bực mình vừa buồn cười, thầm nghĩ cách nói chuyện của mấy người làm pháp luật các cậu đều không xuôi tai như thế à.

"Có phải tôi có hơi nghiêm túc không?" Giang Mộ Bình hỏi Thành Nham.

Thành Nham bật cười, gật đầu: "Hơi hơi."

Giang Mộ Bình nói: "Nhẫn là biểu trưng của cấm giới, kỳ thực không lãng mạn như vậy."

"Tôi biết." Thành Nham nói, "Thực ra hình xăm cũng gần giống vậy."

"Tôi đeo giúp cậu nhé?"

"Ừm." Thành Nham đưa tay ra.

Giang Mộ Bình nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, đeo chiếc nhẫn có khắc hoa văn và tên viết tắt vào ngón tay áp út của Thành Nham.

Thành Nham lấy ra một chiếc nhẫn khác từ trong hộp, "Cậu yêu cầu tôi như thế, tôi cũng phải yêu cầu cậu như thế."

"Hả?" Giang Mộ Bình không phản ứng kịp.

Thành Nham giúp hắn đeo nhẫn lên, nói: "Vừa nãy có một nghiên cứu sinh tiến sĩ của cậu đến tìm cậu, học sinh đó có tình ý với cậu thì phải."

Giang Mộ Bình suy nghĩ một chút, hỏi: "Liêu Phàm Kha?"

"Tôi biết rồi." Thành Nham liếc nhìn hắn, "Trước khi chúng ta ly hôn, cậu cũng không thể nảy sinh tình cảm với người khác."

Giang Mộ Bình không nhịn được cười, lắc đầu: "Cậu ta không phải mẫu người tôi thích." Hắn nhìn Thành Nham, "Hơn nữa bây giờ, tôi là chồng của cậu.".