Định Mệnh, Anh Yêu Em!

Chương 14: Không có thì đạp đổ

Đã một tuần trôi qua, cô ta không trở về nhà, quần áo cũng đã đem đi một nửa, số điện thoại luôn trong tình trạng thuê bao, cô như hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này không để lại một chút tung tích hay manh mối nào liên quan cho sự ra đi của mình. Anh lặng lẽ ngồi trong căn phòng tối, rót đầy rượu vào ly một hơi uống sạch sẽ, tâm trạng bất an đau khổ nhìn bức ảnh của cô treo trên tường, một nụ cười tươi rói với đôi mắt tròn to, đôi môi đỏ mọng, đúng là vẻ ngoài đánh lừa tuổi tác. Người con gái ở cùng nhà suốt bao năm qua nay lại dứt khoát ra đi không một lý do, đáng trách hơn lại coi anh là anh trai của mình, chỉ là một người anh trai tốt thôi sao? Cô nghĩ tất cả mọi thứ tốt đẹp anh dành cho cô là tình cảm anh em gia đình ư? Vậy lý do cô rời đi là vì đêm qua? Vì anh đã vượt quá giới hạn của một người anh trai nên làm, vì anh đã ngủ với cô, cô cho rằng anh là người xấu? Thật đáng trách, người đàn bà này không biết phải trái còn ra vẻ cao quý gì với anh đây? Chính cô ta là người lôi kéo anh làm những chuyện đó, giờ đây lại chối bỏ trách nhiệm rồi chạy trốn bỏ anh lại một mình ở căn nhà to lớn không một bóng người. Người đàn bà này đáng hận hay đáng thương đây? Anh uống rượu không suy nghĩ, mọi suy nghĩ như điên dại, cười đau khổ trong màn đêm tĩnh lặng. Anh đã muốn cho cô một mái ấm như mơ. Một gia đình ấm áp. Vậy mà cô không biết trân trọng mà coi anh không ra gì, cô cho rằng trốn tránh anh được cả đời hay sao? Tất cả mọi thông tin của cô đều như con kiến trong lòng bàn tay, anh đã cho cô một tuần để hối cải quay về nhưng cô không biết điều. Vậy nên định mệnh của Trương Ngọc Hân cô một lần nữa lại rơi vào tay anh, đau khổ hay sung sướng là do anh quyết định. Từ nay anh không dung thứ cho bất kì ai làm anh không vừa lòng. Có trách là trách ai đó đã phản bội tình cảm, sự trân thành của anh mà thôi!

"Mạc thiếu gia, chào buổi sáng!"

Anh mặt lạnh đi qua lễ tân như không nghe thấy tiếng chào. Mấy ngày nay đều không thấy cô ả Ngọc Hân đi làm, công ty bắt đầu bàn tán cho rằng Mạc thiếu gia từ sớm đã đá cô ta rồi, đáng đời cái loại hám tiền hám lợi không biết giữ mình. Vài ba nữ nhân viên tụm lại xôn xao rồi nói xấu cô hả hê. Nếu cô ta bị bỏ đi thì đúng là ông trời thương cho họ cơ hội đổi đời! Nhân cơ hội này còn không mau lấy lòng thiếu gia? Biết đâu mồi chài thành công lại thành Mạc phu nhân của tập đoàn Mạc thị! Nghĩ đến đây là thấy hạnh phúc như cuộc đời nở toàn hoa hồng, mong cái thứ tiểu tam Trương Ngọc Hân kia một đi không trở lại nữa, còn không kế hoạch tốt đẹp sẽ bị cô ta phá vỡ. Chẳng trách hôm nay anh đi làm thấy có chút sự thay đổi. Mấy người đàn bà này mặc váy ngắn tun hủn, trang điểm đậm đến nỗi gió có thể thổi bay lớp phấn. Ai nấy đều ưỡn a ưỡn ẹo khiến anh rất ngứa mắt! Giả vờ giả vịt yếu đuối trước mặt anh, nhiều người lẽ ra nên thi khoa diễn viên điện ảnh rồi làm người xuất chúng mới đúng! Mấy nàng như cành liễu có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào. Đúng lúc lại đi qua đám không biết giữ mồm giữ miệng, trên đầu từ lúc nào đã tối sầm nổi vài tia phẫn nộ. Thấy sắp có chuyện chẳng lành, một ả quay lại nhìn phía sau, thấy Mạc Tử Thành uy phong đầy mình trong trang phục vest đen đứng đó, kẻ điên nhìn vào cũng biết là đám nhân viên nữ này không xong rồi!

"Mạc tổng!"

"Mạc thiếu gia!!"

Đám người hốt hoảng cúi đầu chào rối rít.

"Lâm Cẩn, nội trong ngày hôm nay tống hết những thứ dơ bẩn này ra khỏi công ty cho tôi! Còn nữa, mua hết tất cả hồ sơ của bọn họ, cả đời này tôi không muốn thấy sự dơ bẩn này được đi làm ở các công ty con khác." Vẫn nhếch lên nụ cười khinh bỉ man rợ đó, mặc kệ những lời van xin khẩn cầu anh vẫn bước về phía trước không đoái hoài đến.

"Vâng thưa thiếu gia!"