Định Mệnh, Anh Yêu Em!

Chương 15: Tâm điểm của Triển Minh

Mạc Tử Thành là người có quyền có thế, chắc chắn để tìm ra cô sẽ không mất đến một ngày ngắn ngủi. Đã hơn một tuần cô vẫn không thấy tin tức gì, trong lòng trào dâng sự chua xót. Quả nhiên cô không là gì đối với anh, sự ra đi của cô cũng không đáng làm anh để tâm đến. Tập đoàn Mạc thị là một tập đoàn lớn, một công ty đứng đầu toàn nước với nguồn vốn và sức mạnh khổng lồ.Trình độ học vấn của mỗi nhân viên đều đặt tiêu chuẩn chuyên nghiệp, trên thương trường luôn dẫn đầu xu hướng. Muốn không chạm mặt anh, cô đã phải rời xa đến một ngoại ô nhỏ nằm ngoài vùng thành phố để kiếm phòng trọ, tuy căn phòng hơi nhỏ nhưng giá thành thuê rẻ một chút, sắp xếp nơi ở xong cũng nên tìm kiếm một công việc phù hợp nếu không cô bánh mỳ cũng khó có mà ăn. Khi cô đi số tiền trong tài khoản tiết kiệm đều để lại. Mang theo số dư ít ỏi chỉ đủ tiền thuê phòng một quý. Lúc này có chút hoang mang trong lòng, rời xa của sống đầy đủ của Mạc Tử Thành, rời bỏ sự chăm sóc của anh để tự lập, cô sẽ chịu được hay sao? Đến cô cũng tự khâm phục bản thân mình.

Thành phố T cũng là một thành phố lớn đầy hứa hẹn, cách xa thành phố A nơi cô và anh từng sống hơn trăm dặm, một nơi lý tưởng để bắt đầu cuộc sống mới. Cả buổi sáng cô chỉ dành thời gian tìm kiếm trên các trang web nộp hồ sơ ứng tuyển nhân viên chuyên về thiết kế, đa số đều chưa có phản hồi. Nói về nơi đây thì Công ty Triển Minh, một công ty chuyên về trang sức đứng đầu thành phố rất nổi tiếng. Tuy với trình độ của cô cũng không dám nghĩ có được ứng tuyển hay không, nhưng chưa thử sẽ không biết được thực lực! Cô quyết tâm nộp hồ sơ vào công ty đó tràn ngập sự hy vọng.

Một ngày trôi qua. Hai ngày. Ba ngày. Vẫn căn phòng nhỏ nhoi bức bối, vẫn không gian im lặng. Không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Lẽ nào cô thất nghiệp rồi?

Cô khóc thầm trong lòng, nhìn màn hình laptop với ánh mắt thất vọng. Trời quả không phụ lòng người, cô nhận được cuộc gọi phỏng vấn của công ty Triển Minh. Đã có một cơ hội lớn trong tay!

Ngồi trước người đàn ông hòa nhã, anh ta đeo cặp kính rất tri thức, không khí thật khó thở. Cô nhận được cuộc gọi phỏng vấn nhưng khi đến đây ngoài lời chào hỏi anh ta vẫn chưa hé miệng nửa lời. Có chút ngại ngùng xuất hiện từ cô.

Thật ra cuộc phỏng vấn lần này đều có ngụ ý sẵn, Triển Minh là một công ty khá triển vọng, nhưng về thương trường trong nước luôn luôn xếp sau Mạc thị. Nhìn thấy hồ sơ của cô anh nhận ra ngay là người luôn bên cạnh Mạc Tử Thành trong nhiều lần ra mặt, Trương Ngọc Hân rời Mạc thị chắc chắn có lý do. Hơn nữa cô có khuôn mặt thuần khiết, năng lực làm việc giữ cấp độ cao, là người đàn bà từng là của Mạc Tử Thành nhất định là một cô nàng đầy thú vị, anh không nên bỏ qua cơ hội với nha đầu này.

"Trương Ngọc Hân. 26 tuổi. Nhóm máu A. Không có người thân. Thành tích rất đáng nể. Độc thân?". Triển Minh nói một cách cụ thể, không hiểu là do cảm tính hay chính khuôn mặt anh ta cho cô cảm giác con người này có phần mưu mô không hề đơn giản.

Cô chớp chớp đôi mắt to tròn của mình nhìn hắn một lượt. "Đúng vậy."

"Cô vượt qua cuộc phỏng vấn, hãy đến công ty bắt đầu từ thứ hai để được sắp xếp công việc." Trong câu nói này của anh ta có ý cười cười, kết luận một câu duy nhất.

"Anh còn chưa phỏng vấn?"

"Tôi cảm thấy cô là một nguồn nhân lực tốt."

"Lý do không hợp lý cho lắm." Cô nhìn người đàn ông này với ánh cảnh giác.

"Tôi đọc hồ sơ cô đủ để hiểu. Chào cô, tôi là tổng giám đốc Triển Minh!". Anh ta bật cười xóa tan không khí căng thẳng đưa tay ra trước mặt cô. Cô hết sức ngạc nhiên, anh ta là tổng giám đốc mà đích thân đi phỏng vấn một nhân viên nhỏ bé như vậy, chút lo nghĩ xuất hiện nhưng cô lại thấy vô cùng phấn khích nhanh đưa tay ra phía trước bắt lấy cười lịch sự.

Nhìn cô đi về phía ngược lại, anh ta từ xa vẫn đứng ở đó cong cong khóe miệng.

"Trương Ngọc Hân, một cô gái thú vị!"