Định Mệnh, Anh Yêu Em!

Chương 20: Tại sao hồi niên thiếu tình yêu lại đơn giản đến vậy? (1)

Từ bữa anh và cô gặp nhau, nghe nói mấy hôm liên tục tập đoàn Mạc thị rút hết vốn ra khỏi công ty Triển Minh, các hợp đồng lớn đều bị bác bỏ, công ty của cô đang ra sức thay thế bằng biện pháp tìm các tập đoàn nhỏ thay thế. Vậy mà vẫn không đền bù được thỏa đáng số tiền đã bỏ ra. Các nhân viên trong công ty đều phải nỗ lực làm việc không ngừng nghỉ ngày đêm, cô cũng không ngoại lệ. Dường như thời gian lớn cô đều ở công ty, tối muộn mới có mặt ở nhà. Trong người mệt mỏi càng không muốn ăn gì cả, thân hình cô tiều tụy đi rất nhiều.

"Trương Ngọc Hân, cô đem tập tài liệu lên phòng giám đốc!". Chị trưởng phòng xoay ghế sang vội vã đưa cho cô, xem ra tài liệu này quan trọng lắm.

"Em đi ngay."

Đến văn phòng giám đốc, cô gõ cửa nhẹ nhàng gọi tên Triển Minh.

"Vào đi!". Giọng nói anh ta dứt khoát.

Chính vào lúc này đầu óc cô bỗng nhiên trống rỗng, dường như không có thời gian để suy nghĩ gì nữa, cô chỉ biết cô được Triển Minh đỡ lấy, còn cô rất nhanh chóng rơi vào trạng thái hôn mê...

Khi mở mắt lại cô phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh của bệnh viện, trên cổ tay là mũi kim tiêm cắm vào da thịt cô đau nhói. đầu óc choáng váng, đôi mắt vẫn mờ mờ. Triển Minh ngồi ngay đầu giường, hỏi quan tâm: "Ngọc Hân, cô tỉnh rồi?"

"Tôi sao vậy?" Cô nhìn xung quanh một lát, có lẽ đây là phòng bệnh tạm thời.

"Cô suy nhược cơ thể, vừa bị ngất, tôi đưa cô đến bệnh viện..." Rõ ràng không có chuyện gì quan trọng, nhưng lại thấy khẩu khí của Triển Minh rất căng thẳng.

"Tôi đi làm thủ tục nhập viện cho cô, một lát kiểm tra tổng thể." Đại khái hiểu ý anh ta, cô không muốn phiền phức nhanh chóng từ chối. Thấy sự quyết tâm của cô anh ta cũng không ép nữa, nói cô cứ nghỉ ngơi rồi ra ngoài. Rõ ràng Triển Minh đã bị bác sĩ hiểu nhầm rằng anh là chồng của cô, nói anh chăm sóc cô gái này không tốt, ăn uống không đều đặn, làm việc quá sức dẫn đến suy nhược cơ thể, nếu cứ tiếp diễn sự việc như vậy rất hại cho đứa bé đang phát triển trong bụng cô. Đầu anh cứ ong ong lại, đột nhiên cảm thấy có lỗi với cô, cô gái này còn chưa biết mình có thai, anh lại xen vào cuộc sống của cô với Mạc Tử Thành khiến cho hai người ghét bỏ, hiểu nhầm nhau. Có khi Mạc Tử Thành cũng chưa biết cô ấy đang mang cốt nhục của anh ta. Vậy mà đêm hôm ấy anh đã suýt động tay với Trương Ngọc Hân, nghĩ lại anh đúng là đồ không ra gì, vô nhân tính!

Triển Minh đứng ngoài cửa, khuôn mặt tái nhợt bặm bặm môi đấm vào tường thật mạnh, cú đấm này làm cho tay anh rớm máu nhưng anh ta không hề đau đớn, bản thân anh ta đã mất trí rồi!

Triển Minh là một người đàn ông quân tử, muốn cô ở bệnh viện để tiện theo dõi sức khỏe vài hôm, nhưng nhất quyết không cho cô chi trả tiền viện phí, thâm tâm cô cắn rứt không muốn tiếp tục làm phiền anh ta, nhân lúc anh ta về công ty lặng lẽ đi làm thủ tục xuất viện.

Đêm hôm nay mưa rơi nặng hạt, từng cơn gió rít qua khe cửa lạnh lẽo vô cùng, cô nằm ủ rũ trên giường như chìm vào bóng tối vô tận. Chuông điện thoại một lần nữa kêu lên từng tiếng, cô dùng hết sức lực còn sót lại đặt chân xuống khỏi giường đến chiếc bàn, một cái lướt tay cũng đủ để cô kết nối được khoảng lặng âm u với thế giới bên ngoài. Đầu dây bên kia im lặng không nói một lời, cô ho nhẹ vài cái.

"Hân Hân, đang mưa lớn, đừng đi chân trần xuống đất, sẽ ốm nặng hơn." Vẫn giọng nói ấy, ấm áp vô cùng, người làm cô cảm thấy an toàn nhất chỉ có Mạc Tử Thành! Cô nhận ra giọng nói của anh, trong lòng vui mừng, đau xót lẫn lộn, gật đầu quay lại. Chợt nhận thức ra câu nói của anh, miệng run run.

"Anh đang ở đâu?"

"...Nhìn ra cửa sổ." Cô nhìn ra phía chiếc cửa sổ duy nhất trong căn phòng nhỏ bé này, bóng người to lớn đó thi thoảng sáng lên vì tia sét trong cơn mưa. Anh cầm chiếc dù đứng đó nhìn cô, chiếc dù nhỏ không thể chống trọi với cơn mưa lớn, cả người anh ướt đầm, hai chân cô không nghe lời vô thức tiến lại phía cửa, anh không vội, cũng bình tĩnh bước vào nhà. Trong bóng tối anh tiến nhẹ nhàng đẩy cô xuống giường, hôn cô mãnh liệt, cơ thể yếu ớt của cô cố giằng co nhưng đều bị anh kiểm soát, anh như muốn nuốt chửng cô vào người, anh rất nhớ cô, nhớ đến điên dại! Còn cô bị áp đảo đột ngột, hơi thở dồn dập, toàn thân vô cùng khó chịu.

"Em đang sốt?" Mạc Tử Thành dừng lại, đưa tay lên chán cô. Hóa ra là cô đang sốt, thảo nào lại khó chịu như vậy, cổ họng khô đến nỗi không cất lên lời. Anh đặt cô lên giường, rót một cốc nước cho cô uống, nhìn cô như vậy đôi mắt anh hiện rõ sự đau lòng mà cô chưa từng thấy.

Anh không thể bình tĩnh muốn đưa cô đến bệnh viện nhưng lại bị cô khất từ, trước giờ anh biết cô luôn sợ mùi bệnh viện, cả năm có khi ốm nặng mới nghe lời anh vào bệnh viện một lần. Anh cắn môi chua xót ôm cô vào lòng, cơ thể anh như chiếc lò ấm áp khiến cô không còn thấy lạnh nữa, cô ngoan ngoãn nằm trọn trong vòng tay anh.